đáng bao nhiêu trong đầu chúng ta đều rõ.” Nhiều năm qua chưa bao giờ máu nóng trong người tôi sôi lên sùng sục như thế này, tôi làm một việc mà bản thân chưa bao giờ nghĩ đến.
“Đi chết đi!” Tôi giơ ngón tay giữa lên với hắn, đá một cước vào khớp xương của hắn, cảm giác khi chân tiếp xúc với giày cao gót khiến cho trong đầu tôi chỉ xuất hiện một từ duy nhất: chạy! Tôi chạy như bay, qua khóe mắt tôi nhìn thấy có rất nhiều người đang đuổi theo tôi.
A Cam, chạy mau! Tôi cắm đầu cắm cổ chạy hệt như kẻ ngốc trong phim. Hộp đêm này như một mê cung, lồng ngực tôi đau đớn muốn nổ tung, bất thình lình tôi bị một bàn tay kéo vào phòng, tôi dùng giày cao gót dẫm mạnh vào lưng bàn chân của hắn.
“Chết tiệt, mới có một tháng không gặp mà em đã biến thành người đàn bà chanh chua rồi!” “La Uy?” Tôi vừa kinh ngạc vừa vui mừng. “Thế nào, còn muốn đánh anh không? “ La Uy bực dọc, “Có đàn ông nuôi nên thay đổi ghê nhỉ” anh ta hét vào mặt tôi, “Trở nên xinh đẹp thế này.”
Tôi nhớ tới chuyện đã lừa gạt anh ta, hơi chột dạ dời tầm mắt đi chỗ khác, “Sao anh lại ở đây?” Tôi nhìn xung quanh. “Ở chỗ nào thì công việc cũng giống nhau thôi” Anh ta thuận tay lấy bộ đồ bó màu đen ra, anh ta nhảy ở chỗ này? “Không giải thích sao? Cũng không có gì muốn kể với anh à?” Anh ta nhướng mày, “Đi ra ngoài.”
Nói giỡn à, ngoài cửa toàn là sói kia kìa, tôi vội vàng chạy vào thêm vài bước.“Thôi mà.”
“Thôi!” Anh ta hung dữ lặp lại, vứt bỏ trang phục đang cầm trong tay, chẳng hề dịu dàng áp sát vào tôi, cả người tôi gần như dán lên bức tường, “Em đùa giỡn với anh vui lắm phải không – Liễu tiểu thư ?” Hai bàn tay anh ta như hai gọng kìm ép chặt vào cơ thể tôi, anh ta đứng rất gần tôi, hơi thở của anh ta khiến tôi thấy khó thở. La Uy hung ác nhìn tôi, ánh mắt anh ta dần dần trở nên dịu dàng, “Liễu Đình!” Anh ta khổ sở hét lên khiến tôi khiếp sợ, tôi không cần loại tình cảm này.
Tôi tỉnh táo mà lạnh nhạt nhìn anh ta, “Buông tôi ra, La Uy, bất kể anh đang suy nghĩ cái gì cũng đều không thể, tôi thật sự không thể cho anh thứ anh muốn!”
Những lời này chẳng khác gì một nhát đao chém đôi khuôn mặt của anh ta, hồi lâu sau, anh ta nặn ra một nụ cười vặn vẹo, “Em nghĩ rằng anh muốn lấy cái gì từ em, tình một đêm sao?” Anh ta bĩu môi, “Với vóc người khô quắt này á?” Anh ta đưa ngón tay lên, chạm vào những giọt mồ hôi li ti trên chóp mũi tôi, “Uống chút nước đi!” Anh ta ném cho tôi một chai nước đã mở, khôi phục lại dáng vẻ tùy tiện mê người.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, mở nắp chai ra, thật là quái lạ, sao cuộc sống của tôi tối tăm như đi vào đường hầm đen ngòm thế này? Nhấp một ngụm nước vào cổ họng, chỉ một ngụm tôi đã biết có vấn đề, thuốc an thần XG. Tôi thấy nhìn thấy vẻ xót xa dâng lên trong đáy mắt La Uy, ý thức của tôi dần chìm vào bóng đêm sâu thẳm.
“Vì sao lại lừa tôi?” Có giọng nói nhẹ nhàng của ai đó. Khi tôi tỉnh lại xung quanh vẫn tối đen như cũ, toàn thân tôi không thể động đậy.
“Thuốc an thần XG không chỉ khiến cho người ta hôn mê, sau khi tỉnh lại toàn thân còn mỏi rã rời.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai tôi, ông trời công bằng quá ta, hậu quả của việc đánh người xem ra không đơn giản rồi. “Anh gì ơi, tôi với anh đâu có quen biết, chắc là anh bắt nhầm người rồi.”Hai mắt bị bịt kín bằng vải đen, tôi tiện đà giả vờ ngốc nghếch.
“Chưa gì đã quên giọng tao rồi à?” Một cái tát giáng vào mặt tôi, không nhẹ cũng không nặng, “Cái tát này là để giúp mày khôi phục trí nhớ.”
“Nếu như tôi nói không nhớ, anh có cho tôi một đấm nữa không?” Tôi mím môi, may mà không có vị gỉ sắt.
“Lột sạch quần áo của nó.” Hai bàn tay lạnh lẽo xé rách quần áo của tôi, gió lạnh kéo tới khiến toàn thân tôi sởn gai ốc.
“Đủ rồi, chúng ta đã gặp nhau ở hộp đêm Victor.”
“Quá muộn rồi,” hắn ta làm bộ thương tiếc, giọng nói sặc mùi mèo khóc chuột, “Chúng nó không dừng lại được nữa! Dùng máy quay phim quay lại toàn bộ quá trình, mở thêm đèn lên!” Tiếng quần áo bị xé rách vang lên bên tai tôi!
“Phí Như Phong, mau ra đây!” Tôi rống to.Tất cả mọi động tác đều dừng lại.
“Tôi tưởng cô chờ đến lúc kết thúc mới gọi tên tôi ra chứ.” Giọng nói lười biếng vang lên, “Sao lại không kiên trì đến cùng?” Miếng vải đen được tháo ra, đèn pha chói mắt khiến tôi phải nhắm tịt mắt lại.
“Dù sao cũng từng quen biết, anh có chán ghét tôi cũng đâu cần phải tuyệt tình đến mức này?” Tôi đờ ra, lặng lẽ nói.
“Tuyệt tình” Giọng nói vốn mềm nhẹ của Phí Như Phong giờ đây sắc bén như chiếc đinh sắt nhọn hoắt, tôi vừa cảnh giác nhìn về phía hắn thì răng rắc, tôi nghe thấy tiếng khớp xương vai trật khỏi vị trí. Một cơn đau nhức truyền đến khiến đầu tôi như muốn nổ tung, tôi choáng váng, “Từng quen biết?” Khóe miệng Phí Như Phong nhếch lên thành nụ cười khiến cho người ta phải nổi da gà, “Tiểu Đình, em thật nghịch ngợm.” Bàn tay của hắn bóp chặt khớp xương của tôi, nóng hổi như phải bỏng!