Mặt hồ phẳng lặng được ánh đèn trong lâu đài Thiên Nga làm nỗi bật thêm, giống như một bầu trời khác lung linh ánh sao.
Bức rèm cửa bằng lông thiên nga màu đỏ tía che màn đêm lại. Trong phòng, cây đèn ngủ tỏa ra hai luồng ánh sáng dịu êm.
Trong phòng tắm vẳng lại tiếng nước chảy, Âu Thần ngồi ở mép giường, nhìn vòng hoa cô đội trên đầu lúc làm lễ cưới, hoa bách hợp và cúc trắng vẫn nở rộ đẹp tươi thuần khiết, trên những cánh hoa trắng muốt hình như còn lưu lại hương thơm trên người cô.
Tim Âu Thần đập “thình thịch” dữ dội như một thiếu niên.
Anh nhẹ nhàng đưa ngón tay ra.
Khẽ chạm các cánh hoa trên vòng đội đầu.
Những hình ảnh hạnh phúc như trong mơ của buổi lễ hiện đi hiện lại trong đầu anh, Hạ Mạt mặc chiếc áo cưới trắng tinh bước đi giữa những ngọn nến lung linh hướng về anh, trước mắt Đức Cha, Hạ Mạt khe khẽ thốt lên lời thề hôn nhân, trong tiếng hò reo của các quan khách, cô tung cao bó hoa lên bầu trời xanh…
Những cánh hoa man mát và mềm mại.
Giống như ngón tay cô, khi anh buộc lên dải ren màu xanh lá, có chút run rẩy, và một chút mát lạnh.
Tiếng nước tắm ngừng lại.
Sau đó, cánh cửa phòng tắm bật mở.
Ngón tay của Âu Thần trên vòng hoa từ từ thu lại, rồi anh từ từ ngẩng đầu lên. Doãn Hạ Mạt mặc một cái áo choàng tắm màu trắng, trên đầu quấn khăn mặt trắng, hơi nóng của nước tắm như bốc hơi quanh người cô, đôi mắt như hai ngôi sao trong sương mù, bờ má ửng hồng, đôi môi căng mọng mềm mại… “Em…” Giọng nói bỗng khàn đục khác thường, Âu Thần không dám nhìn cô, bối rối vội quay mặt đi. Hồi lâu anh mới khẽ ho một tiếng, tiếp tục nói: “Em tắm xong rồi à.” Bầu không khí tế nhị và gượng gạo bao trùm căn phòng. “Vâng.”
Doãn Hạ Mạt khẽ cất tiếng. Cô tắm rất lâu, tuy đã chuẩn bị kỹ về tâm lý, cũng biết đó là trách nhiệm của một người vợ, nhưng cô lại không cách nào vặn khóa được vòi nước, không sao bước ra khỏi phòng tắm được. Cho đến khi khí nóng bốc hơi làm cô suýt ngất xỉu, cô mới cảm thấy mình nực cười, giờ có phân vân hay vùng vẫy, thì cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. “Anh… đi tắm được rồi đó…” Nói vừa dứt câu, phía sau gáy của cô bỗng như đỏ lên. “Em chắc là mệt rồi, đi nghỉ sớm thôi.” Âu Thần đứng dậy nhìn cô đằm thắm, “Nếu có gì cần thiết, có thể nhấn chuông gọi người hầu, cũng có thể gọi anh. Anh ở ngay phòng bên cạnh đây thôi.” “…” Cô ngẩng đầu ngạc nhiên! “Chúc em ngủ ngon.” Âu Thần lại đằm thắm nhìn cô một lần nữa, rồi bước nganh qua cô, đi về hướng cửa phòng. “Đợi một chút!” Doãn Hạ Mạt thình lình gọi to. Nghe tiếng bước chân anh ngập ngừng dừng lại, Hạ Mạt cắn chặt môi, rồi xoay người về phía anh, đôi mắt trong veo bình tĩnh. “Anh không cần phải làm như vậy…” Cô nhìn Âu Thần chăm chú, nói: “Ở lại đi, chúng ta… đã là vợ chồng…” Vợ chồng… Âu Thần bình tĩnh nhìn cô, anh phải dùng hết sức lực mới kiềm chế được tiếng trống ngực đang đập loạn xạ. Trong ánh sáng êm dịu, cô đẹp như nữ thần, có ánh sáng thần thánh, hương thơm mê người, nhưng cánh tay buông thõng hai bên người lại bất giác nắm chặt. “Ngày mai phải chuẩn bị cuộc phẫu thuật cho Doãn Trừng, tối nay em nghỉ ngơi cho khỏe. Chúng ta… sau nàycòn nhiều thời gian mà…” Một nụ cười từ từ hé mở trên môi anh, hình như anh vẫn không quen mỉm cười, khuôn mặt lạnh lùng từ trước giờ không tương xứng lắm với nụ cười như thế, nhưng lại có sự dịu dàng kỳ lạ. “Chúc em ngủ ngon!” “Chúc anh ngủ ngon!” Cánh cửa trước mặt Hạ Mạt nhẹ nhàng đóng lại, phòng ngủ bỗng nhiên trở nên rộng rãi trống trải. Doãn Hạ Mạt bất giác rùng mình, cô từ từ ngồi xuống giường, bỗng cô cảm thấy mình chơi vơi, dường như toàn bộ sức lực trong cơ thể đã bị rút hết. Doãn Hạ Mạt ngây người ngồi thẫn thờ. Ánh mắt bất chợt đụng ngay tấm rèm cửa nhung màu đỏ tía. Cái màu đó… Đỏ sậm đỏ sậm… Như màu máu… Trái tim Doãn Hạ Mạt thắt lại, cô không biết mình làm sao nữa, tại sao lại có một nỗi sợ hãi kỳ lạ cứ bám chặt lấy cô, giống như ở một nơi nào đó đang xảy ra một chuyện gì đó rất đáng sợ…
“Lạc Hi.” “Lạc Hi…” Máy theo dõi điện tâm đồ trong phòng săn sóc đặc biệt thình lình kêu lên chói tai, đường gợn sóng lên xuống đã biến thành một đường thẳng đáng sợ, các bác sĩ lo lắng phóng như bay vào, các y tá đẩy Thẩm Tường và Khiết Ni đang kinh sợ ra khỏi phòng! “Lạc Hi!” Thẩm Tường giọng đã khàn đặc, mặt đầy nước mắt, còn Khiết Ni sợ hãi bụm miệng khóc, qua tấm kính phòng săn sóc đặc biệt, bác sĩ đang ép mạnh tim Lạc Hi, khuôn mặt trắng bệch, lông mi khép chặt, không có một dấu hiệu nào của sự sống, một cánh tay không sức lực buông thõng khỏi giường bệnh. Các bác sỹ cầm bảng shock điện kích tim đặt lên ngực Lạc Hi, một lần rồi lại lần nữa, cơ thể anh như con rối bị điện giật nảy lên, sau đó rơi xuống bất lực…
Tại phòng ngủ. Trong đêm tối đen kịt, Doãn Hạ Mạt đột nhiên kinh hoàng tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng! Toàn thân cô đẫm mồ hôi, gương mặt trắng bệch như tờ giấy. Tất cả mọi thứ trong cơn mơ vừa nãy mới chân thật làm sao, chân thực đến mức mỗi chi tiết như đang hiện lên trước mắt cô, Lạc Hi khắp người toàn máu, một dòng máu tươi chảy tuôn ra, như vô số dây leo đang mọc lan điên cuồng, màu máu đỏ thẫm nhấn chìm cả thế giới… Không… Không thể lại nghĩ ngợi lung tung được… Lồng ngực Doãn Hạ Mạt phập phồng lên xuốn gấp gáp, cô cố tỉnh táo trấn tỉnh lại, cố kéo mình thoát khỏi cơn mộng đáng sợ ấy. Khuôn mặt Doãn Hạ Mạt tái mét, cô cố ép mình dùng những suy nghĩ cay nghiệt nhất để xoa dịu bản thân, trên thế gian này không có ai là không sống nổi nếu thiếu người mình yêu… Hơn nữa, giờ cô cũng chẳng còn tư cách gì để nghĩ tới người khác… Từ hôm nay trở đi… Cô đã là vợ người ta…
***
“Tiểu Trừng, ngày mai là phẩu thuật rồi, cậu có căng thẳng không? ” Trong phòng bệnh, cuối cùng Trân Ân cũng nghĩ ra được một câu như vậy. Có lẽ là do Doãn Hạ Mạt và Âu Thần, hai người vừa mới thành thân, cũng đang ở đây. Trong ánh nắng, khí sắc của Doãn Trừng đã khá hơn rất nhiều, nhưng từ đầu đến cuối, Trần Ân vẫn còn cảm thấy một chút lo lắng, cô không dám đưa mắt nhìn Hạ Mạt. Trân Ân đã không kể với Hạ Mạt về cuộc gọi đến lúc cử hành hôn lễ, thậm chí khi trả lại Hạ Mạt chiếc điện thoại, cô đã xóa đi phần ghi nhớ cuộc gọi trong máy. Không nên có bất kỳ việc gì gây rắc rối, ảnh hưởng tới hôn lễ của Hạ Mạt. Lạc Hi… Lạc Hi chỉ là không cam lòng nên mới gọi điện thoại thôi… Nhưng sao lòng cứ cảm thấy lo sợ bất an. “Em không căng thẳng đâu, cuộc phẩu thuật chắc chắn sẽ rất thuận lợi”. Nhìn chị gái và anh Âu Thần đứng sánh vai bên nhau, Doãn Trừng cười rất vui vẻ thoải mái. “Bởi vì em còn phải nhìn công chúa và hoàng tử của chị và anh rể ra đời, đợi nó kêu em một tiếng cậu chứ! ” Đôi má của Hạ Mạt liền đỏ ửng lên như màu nắng chiếu. Doãn Hạ Mạt bất giác đưa mắt nhìn Âu Thần, Âu Thần cũng đang nhìn cô, đôi mắt sáng sâu thẳm. Doãn Hạ Mạt hơi bối rối vội quay mặt đi, cô nói với Tiểu Trừng, “Vẫn còn mấy thứ cần phải kiểm tra, thời gian không còn nhiều để chị đưa em đi”. “Vâng. ” Doãn Trừng gật đầu cười, thấy chị mình gượng ngùng như thế nên không nói tiếp nữa, cậu đứng lên, rời giường bệnh, ngồi vào xe lăn. Thật ra Doãn Trừng cảm thấy mình vẫn còn đi được, nhưng bác sỹ yêu cầu phải ngồi xe lăn, để chuẩn bị sức khỏe tốt cho cuộc phẫu thuật ngày mai. Âu Thần vỗ vai Doãn Trừng như một người huynh trưởng rồi nói: “Ca phẫu thuật sẽ thuận lợi.” “Ừ, em biết.” Doãn Trừng gật đầu lần nữa, sau đó do dự một lát rồi nói, “Anh rể, em muốn nhờ em một chuyện. ” “Em nói đi.” “Em rất cảm kích người đã đồng ý hiến thận cho em, em muốn đến trước mặt anh ấy để tỏ lòng biết ơn”. Doãn Trừng ngửa mặt nhìn Âu Thần, ánh mắt khẩn khoản. Cậu không hiểu tại sao người hiến thận cho cậu phải bí ẩn như thế, cả họ tên đều không tìm thấy trong bất cứ tài liệu nào. Cơ thể Doãn Hạ Mạt cứng đờ, cô nắm chặt tay đẩy xe lăn căng thẳng nhìn Âu Thần. Mặt Trân Ân cũng biến sắc, dán mắt nhìn Âu Thần. “Anh nghĩ, anh ấy biết tấm lòng của em.” Âu Thần ngập ngừng giây lát, rồi nói với Doãn Trừng, “Nhưng anh ta đồng ý hiến thận có lẽ không phải vì ý tốt, mà là cảm kích vì ông Trời đã cho anh ta một cơ hội nhân từ như thế, có lẽ anh ta cần phải cám ơn em. ” “Anh biết anh ta?” Doãn Trừng nghi ngờ nói, có một số ý nghĩa cậu nghe không hiểu. “Biết.” “Em có thể gặp anh ta không?” “Anh ta không muốn để người khác biết chuyện này.” “Tại sao vậy?” Doãn Trừng cau mày. “Chúng ta nên đi làm kiểm tra thôi.” Doãn Hạ Mạt cắt ngang cuộc đối thoại của hai người, đầy xe lăn của Tiểu Trừng tiến ra cửa phòng, Trân Ân thở phào, vội chạy đến mở cửa giúp. Âu Thần cũng định đẩy xe lăn giúp Hạ Mạt, nhưng cô nhẹ nhàng lắc đầu, tự mình đẩy xe ra khỏi phòng bệnh. Hành lang dài. Doãn Trừng ngồi trong chiếc xe lăn, gương mặt yếu ớt thanh tú. Doãn Hạ Mạt cẩn thận đẩy em đi, Âu Thần và Trân Ân đi bên cạnh cô. Một đoàn người tuấn tú xinh đẹp nổi bật như thế khiến các bác sĩ, y tá, bệnh nhân đi qua đều phải ngoái nhìn khen ngợi. “Chị.” “Hả?” “Làm xong phẫu thuật em có thể xuất viện rồi.” “…” Doãn Hạ Mạt bước chân cứng đờ, nhìn phía sau đầu của Tiểu Trừng, bên tai cô văng vẳng lời bác sĩ Trịnh nói với cô lúc nãy. … … “Hạ Mạt, cô biết rất rõ, sau khi bị tai nạn xe năm đó, trong cơ thể Tiểu Trừng có rất nhiều bộ phận bị tổn thương nghiêm trọng, hơn nữa do chưa kịp thời hồi phục tốt, khiến việc biến đổi bệnh lý ở những bộ phận này rất nghiêm trọng, trong đó bệnh thận đã trực tiếp đe dọa tính mạng của cậu ấy. Ca phẫu thuật hiến thận lần này tuy tạm thời có thể kéo dài thêm cuộc sống của Tiểu Trừng, nhưng về sau vẫn phải tăng cường chữa trị các chứng bệnh khác, nếu không…” … … “Chị.” Doãn Trừng quay đầu lại, nghi ngờ nhìn chị. “… Nếu hồi phục tốt, đương nhiên có thể xuất viện rồi.” Doãn Hạ Mạt điềm tĩnh nói, trên mặt không biểu hiện chút bất ổn nào. “Sau khi xuất viện, em có thể về sống chung với chị được không?” Doãn Trừng yên tâm, tò mò hỏi. “Tất nhiên phải sống chung rồi.” “Tốt quá, nếu được như thế, em lại có thể mỗi ngày nhìn thấy chị rồi…” Cuộc đấu thoại thật bình yên, ấm áp vang lên khe khẽ trong hành lang, Doãn Hạ Mạt bước chân chậm rãi đầy Tiểu Trừng đang ngồi trong xe lăn. Trân Ân thấy ấm lòng, cô đưa mắt nhìn đôi trai tài gái sắc Hạ Mạt và Âu Thần, nhìn Tiểu Trừng vui vẻ, cô bỗng cảm thấy mình làm rất đúng! May mà cô không nói cho Hạ Mạt biết cuộc điện thoại đó… May mà không để cho cái bóng của Lạc Hi tiếp tục bao phủ và phá rối hôn lễ của Hạ Mạt. “Doãn Hạ Mạt…” Bất ngờ âm thanh chứa đầy tức giận từ cuối hành lang vang lên. Âm thanh đó phẫn nộ và vang dội như thế, khiến cho tất cả bác sĩ, y tá, bệnh nhân trong hành lang đều giật mình nhìn lại! Doãn Hạ Mạt chau mày nhìn, Trân Ân cũng nghi hoặc ngẩng đầu lên, chỉ thấy sắc mặt người đó tiều tụy, trong ánh mắt lộ ra sự căm hận và tuyệt vọng, vậy mà sự lạnh lùng và cao ngạo lại không hề suy giảm, cô ấy đích thị là Thẩm Tường! Thẩm Tường gương mặt lạnh lùng. Từng bước, từng bước đi lại. Cái lạnh trong ánh mắt của Thẩm Tường khiến ngư