a đầu nhìn ta hỏi, sắc mặt ấm áp, đôi mắt chợt nhìn giống như đứa trẻ đang trong cơn bàng hoàng bất lực, ta bỗng thấy xót xa, trượt khỏi ghế, giang tay ôm lấy hắn.
Hắn khẽ cười vài tiếng, đột nhiên ôm lấy ta từ trên mặt đất , ta vừa căng thẳng, vừa xấu hổ, khẽ kêu lên: "Chàng sao phải nóng vội như vậy chứ? Ta còn chưa chuẩn bị tốt mà ." Hắn cười nói: "Nàng ư, lúc chuyện tới trước mắt thì nhanh trí có thừa, có điều nếu cứ bình lặng qua ngày thì sẽ do dự không thôi, không có quyết đoán, tối nay nàng đồng ý với ta, ai mà biết ngủ xong một giấc nàng lại chần chừ đổi ý thì sao. Ta cứ là " bẻ hoa đang nở trên cành" thì hơn!
Vừa nói đã đem ta đặt ở trên giường, ta vừa hồi hộp, vừa sợ hãi, còn có chút mơ hồ chờ mong, vài phần thẹn thùng, vài phần xấu hổ, không dám thở mạnh, chỉ đành nhắm chặt hai mắt, cảm giác hắn vừa hôn nhẹ vành tai ta, vừa cởi bỏ lớp áo bên ngoài….
( đúng là đêm xuân ngắn ngủi trong truyền thuyết :))
…
Cái lạnh se sắt cũng đã rời đi, Viên Minh Viên ngập chìm trong sắc xanh dịu dàng, khắp chốn muôn hoa khoe sắc.Đám chim chóc bên ngoài cũng nỗ lực khoe tài, ríu rít hót vang không ngừng, mỗi thanh âm đều tràn ngập sắc xuân.
Ba người Dận Chân, Dận Tường cùng ta đang thong dong bước đi. Có lẽ là bởi tác động của ý xuân dào dạt trong vườn , khí sắc của Thập Tam xem ra rất tốt, miệng còn nở nụ cười, nói chuyện phiếm cùng Dận Chân. Dận Chân cũng vui vẻ khác thường, trong ánh mắt đong đầy ấm áp và trìu mến. Ta im lặng đi theo phía sau bọn họ , khi nghe tiếng hai người khẽ cười, trong lòng cũng có cảm giác ấm áp không nói nên lời.
Dận Chân chốc chốc lại quay đầu liếc nhìn ta, Thập Tam trông thấy có chút biến sắc,nhưngđã mau chóng giấuđi, quay ra nháy mắt cười với ta, rồi lại như cười như không nhìn ta cùng Dận Chân. Điệu cười quen thuộc ấy trong phút chốc khiến ta rưng rưng, nước mắt suýt nữa đã rơi xuống.
Tiếng trẻ con cười đùa vọng lại từ xa, xen lẫn trong đó có tiếng ca mơ hồ vang lên. Tiếng ca vui mừng vô cùng đơn thuần và trong sáng. Hai ngừơi bọn họ không cưỡng được muốn tìm ra tiếng ca , ta lại chỉ cười không chút để ý.
Thập Tam lắng tai nghe rồi nói:" Bọn nhỏ này hát cái gì vậy? Nhạc điệu chưa từng nghe thấy." Dận Chân cười nói:" Có lẽ là bài mới rồi! Mấy bài chúng ta từng hát lúc nhỏ, đệ còn nhớ rõ không? Thập Tam cười nói:"Vẫn nhớ hết!" Dận Chân vô cùng ngạc nhiên nói:" Nhớ hết sao? Ta chỉ nhớ được hai ba bài thôi."
Ta háo hức nói:"Nhớ được bài nào thế? Hát lên nghe một chút đi." Vẻ mặt Dận Chân nhất thời có chút kỳ lạ, Thập Tam lấy tay che miệng, khẽ ho khan vài tiếng, cũng chẳng giẩu được ý cười. . Ta cười nói:" Thập Tam gia, có chuyện gì vui sao, đừng chỉ biết một mình vui sướng như vậy chứ!
Thập Tam cười nhìn Dận Chân liếc mắt nói:" Ta không dám nói, ngươi nếu muốn biết, chúng ta ra chỗ khác nói chuyện vậy." Dận Chân cười trách cứ: "Đây mà là không dám nói sao? Mau mau nói đi! Nói ở trước mặt, ta còn yên tâm một chút, nếu mà để lén lút không biết sẽ nói linh tinh gì nữa."
Giọng điệu Dận Chân tuy là án trách, nhưng lại biểu lộ trong lòng đang rất vui mừng. Thập Tam và hắnrốt cuộc lại bắt đầu trêu đùa với nhau giống như trước đây, Tuy chỉ là những lúc hết sức hiếm hoi, phần lớn thời gian Thập Tam vẫn giữ nghiêm quy củ, nhưng hắn đã rất thoả mãn. Vui mừng vì tinh thần của Thập Tam so với năm ngoái vừa mới được thả ra đã tốt hơn nhiều, vui mừng vì sâu tận đáy lòng của Thập Tam vẫn coi hắn là Tứ ca thân thiết, Tứ ca – không cần phải chú ý đến phép tắc.
Thập Tam cười nhìn ta nói:" Ngươi đã từng nghe thấy Hoành huynh hát chưa?" Ta lắc đầu, hắn gật đầu cười nói:"Ngươi nghĩ cách để cho Hoàng huynh hát cho ngươi nghe một lần sẽ biết, có điều chỉ e rất khó." Ta cười liếc nhìn vẻ mặt vẫn điềm nhiên như không của Dận Chân nói:" Có vẻ như sẽ không được dễ nghe cho lắm." Thập Tam than thở:" Aiz! không thể hình dung bằng dễ nghe hay không dễ nghe đâu, mà là…" nói xong, dừng lại, cười hì hi nhìn Dận Chân.
Dận Chân gượng cười hai tiếng, nóil" Đệ cứ nói tiếp đi!" Thập Tam hắng giọng rồi nói tiếp:" Vào sinh nhật của Hoàng a mã năm đó, khi ấy ta còn nhỏ, nhớ rằng Tam ca đàn được một bài nhạc ,Hoàng huynh vì hợp cảnh bèn trình diễn một khúc ca lấy lòng Hoàng a mã, kết quả huynh ấy vừa mở miệng, mấy đứa nhỏ chúng ta đều vội vàng bịt kín lỗ tai, Thập Tứ đệ thậm chí còn trốn luôn xuống gầm bàn. Mấy vị huynh trưởng ai cũng đều cau mày cố nhịn. Riêng chỉ có Hoàng a mã cười nghe huynh ấy hát hết bài. Huynh ấy vừa hát xong, khắp nơi tiếng vỗ tay vui mừng vang lên như sấm, chúng ta thậm chí gõ vào bàn để chúc mừng. Kỹ năng đánh đàn hoàn mỹ của Tam ca đêm đó cũng không khiến mọi người ra sức vỗ tay , cao giọng ủng hộ đến thế. Hoàng huynh đã độc chiếm ngội vị số một."
Ta che miệng nén tiếng cười lớn:" Thật như thế à, muốn tìm cơ hội để nghe thử xem sao quá." Thập Tam nói:" Từ đó về sau, hễ nghe thấy Hoàng huynh muốn hát, chúng ta lập tức vôi vàng chuồn êm, gìơ nghĩ lại, nhiều năm như thế mới chỉ được nghe có một lần, thật sự là đáng tiếc. Hoàng huynh nếu lại bằng lòng ca hát, nhớ nói cho thần đệ một tiếng nhé." Dận Chân hờ hững đứng ở phía trước, chậm rãi bước đi. Ta quay sang nhìn Thập Tam, hai người nhìn nhau cười rộ lên.
Thừa Hoan ngồi trên đu dây, Hoàng Lịch đẩy nàng đung đưa, ở bên cạnh còn có mấy con em vương công đại thần cùng học với Hoàng Lịch, con trai Thập Tam Hoàng Thôn cùng mấy tiểu cách cách người chơi đu dây, ngừơi ngồi vui đùa trên cỏ.
Ba người chúng ta nấp ở trong rừng cây nhìn lũ trẻ, một tiểu cung nữ diện mạo thanh tú vừa lúc từ phía bên đi ngang qua, quay lại thỉnh an đám trẻ rồi lui đi, Hoàng Lịch mải nhìn theo bóng nàng rời đi, nhất thời đã quên đẩy Thừa Hoan, Thừa Hoan quỷ quyệt quay đầu lại nhìn Hoàng Lịch, rồi lại ló đầu nhìn theo tiểu cung nữ vừa đi xa, "ha ha" – tiếng cười mỗi lúc một lớn. Trong chốc lát tất cả mọi người đều cười vang.
TA mỉm cười nghĩ, Hoàng Lịch tháng tám năm nay cũng đã mười hai tuổi, ở trong mắt người xưa cũng đã tới lúc có thể nói chuyện yêu đương. Thập Tam than thở:"Năm nào chúng ta còn ngồi trên đu dây, mà nay tóc đều đã chuyển bạc. nhìn bọn chúng bất chợt lại nhớ đến chính mình khi xưa." Ta cười nhìn Thập Tam nói:" Vậy phải chăng Thập Tam gia phong lưu phóng khoáng của chúng ta cũng từng ngây ngốc nhìn theo bóng lưng thiếu nữ nào?" Thập Tam nhẹ cười , chăm chú nhìn bọn nhỏ chơi đùa.
Hoàng Lịch có chút xấu hổ, tức giận nhìn đám nhỏ, Thừa Hoan nhảy xuống đu dây, chống nạnh ngẩng đầu nhìn Hoàng Lịch, dẫn đầu cao giọng hát lên:
Trên cây đa bên hồ nước, Ve sầu kêu ve ve gọi hè
Trên đu dây ở trong vườn, chỉ có chú bướm nhỏ bay vờn
Thầy giáo trong phòng học miệng vẫn đang ra sức nói ríu rít không ngừng.
Cùng đợi tan học, cùng đợi tan học, đợi đến lúc nô đùa
Tử cấm thành bên ngoài cái gì cũng có, chỉ là không thể tùy ý ra cung
Quan Vũ và Tần quỳnh , rốt cuộc ai lợi hại hơn đây
Tiểu cung nữ mà hôm qua vừa gặp , sao còn chưa đi qua trước cửa sổ của ta?
Lịch sử thầy giáo dạy, quyển sách rách nát cầm trong tay, cảm thấy thật mơ hồ khó hiểu.
Luôn phải chờ lúc a mã hỏi , mới biết được bài tập mới chỉ làm một chút
Luôn phải chờ lúc kiểm tra xong, mới bíêt, sách cần đọc lại chưa hề đọc.
Một tấc thời gian một tấc vàng, thầy giáo nói rằng một tấc vàng không mua được một tấc thời giian
Một ngày rồi một ngày, một năm lại một năm, thời gian thật lâu làm sao.
Chuồn chuồn bay lượn dưới nắng, hồ sen xanh mướt một vùng.
Tử Cấm Thành dù mỹ lệ, vẫn thua xa cầu vồng phía chân trời
Bao gìờ mới có thể lớn giống như các ca ca, có thể cưới vợ nạp thiếp ung dung tự tại
Hy vọng mau tan học, hy vọng được ra cung, hy vọng thành ngừơi lớn.
Một ngày rồi một ngày, một năm lại một năm, hy vọng thành người lớn 1
Dận Chân, Thập Tam đều vô cùng kinh ngạc, tức cừơi không biết nói gì nhìn ta, Thập Tam than thở:" Ta phải suy nghĩ việc dẫn Thừa Hoan về thôi, cứ tiếp tục để nó theo người làm loạn như thế này, không biết còn có thể gây ra chuyện gì nữa? Nó rốt cuộc có hiểu được chính mình đang hát cái gì sao ?" Ta cười nói:" " Chờ đến lúc thực sự hiểu biết, sẽ không còn có thể hát lên thanh âm véo von vui vẻ như vậy đâu."
Dận Chân tỏ ý chán nản, trách mắng:" Thầy giáo miệng vẫn đang ra sức nói ríu rít không ngừng? Quyển sách rách nát cầm trong tay? Cưới vợ nạp thiếp ung dung tự tại? Nàng còn dạy bọn chúng cái gì nữa thế? Ta cười run, nghiêng đầu nói:" Cũng không dạy cái gì, chỉ là hát mấy bài, kể vài câu chuyện xưa thôi!"
Thập Tam vội đỡ lấy cái trán bóng bẩy của mình nói:" Chút nữa phải hỏi Thừa Hoan rõ ràng xem , chuyện xưa của ngươi chỉ e không phải là "Khổng Dung nhường lê" 2 "Tư Mã Quang đập chum." 3 rồi." Ta cười cười không đáp. Dận Chân trầm ngâm nghe hát, trong mắt chợt có một tia không vui, nhìn ta hờ hững nói:" Tử Cấm Thành dù mỹ lệ, vẫn thua xa cầu vồng phía chân trời. Hy vọng được ra cung."
Thập Tam lảng đi:" Chúng ta đi thôi! Đợi khi bị bọn nhỏ thấy,có khi lại làm cho bọn chúng mất hứng." Dận Chân khẽ gật đầu, Thập Tam cất bước rời đi, Dận Chân vẫn không động đậy, kéo tay ta lại rồi bình tĩnh nhìn ta. Ta cười nắm tay hắn nói:" Chàng cần gì phải so đo thế chứ? Chỉ là một câu hát mà thôi!" Nói xong nhìn theo bóng lưng Thập Tam quay lại phía chúng ta, kiễng chân lên, nhanh như chớp hôn lên môi hắn, rồi đứng về chỗ cũ như chưa hề có việc gì.
Hắn vội vàng đảo mắt về hướng lũ trẻ đang chơi đùa, phát hiện không có ai chú ý, mới vừa giận vừa cười nhìn ta, dưới cổ đã đỏ bừng, cười liếc hắn. Hắn cúi đầu khẽ nói bằng giọng điệu vô cùng ám muội:" Đêm nay chúng ta tiếp tục tính toán nợ nần.!" Vừa mới tỏ vẻ kiêu ngạo được một chút thoáng chốc tan thành mây khói, hất tay hắn ra, bước nhanh đuổi theo Thập Tam, chỉ nghe thấy tiếng cười của hắn khẽ vọng từ phía sau:" Nàng ấy à! Lúc nào cũng như hổ giấy vậy, đâm một nhát đã hỏng rồi! Chỉ được cái màu sắc sặc sỡ loè người, thật sự muốn động đao thương với nàng, nàng liền…."
Thập Tam đã ở gần ngay trước mắt, ta vừa thẹn thùng vừa hồi hộp, quay đầu lại trừng mắt nhin hắn, hắn lắc đầu cừơi, không nói thêm nữa.
--------------------------------
1 Bài Thừa Hoan hát được nhại theo bài : 童年 – Tuổi thơ :
Trên cây đa bên hồ nước, ve sầu kêu ve ve gọi hè
Trên xích đu ở sân chơi, chỉ có chú bướm nhỏ bay vờn
Trên bảng đen thầy giáo cầm phấn vẫn đang ra sức viết bài
cùng đợi tan học, cùng đợi ra về, thuở ấu thơ chờ đợi được chơi đùa
Bên trong nhà ăn cái gì cũng có, chỉ là trong túi không có một đồng
Gia Cát Tứ Lang và bè đảng ma quỷ, rốt cuộc ai sẽ là người cướp được thanh bảo kiếm kia.
Cô bé ở lớp bên kia, sao còn không đi qua trước cửa sổ của tôi
đồ ăn vặt trong miệng, truyện tranh cầm trong tay, thời thờ ấu có mối tình đầu.
Không ai biết tại sao mặt trời luôn lặn ở sau núi
Không ai nói cho tôi ở trên núi có thần tiên hay không
Rất nhiều ngày tôi cứ ngẩn ngơ nhìn bầu trời
Vô cùng hiếu kỳ, vô cùng mơ mộng, tuổi thơ lẻ loi như thế
Luôn chờ đến lúc gần đi ngủ, mới nhớ ra bài tập mới làm một chút
Luôn chờ tới sau khi thi xong, mới nhớ đến sách cần đọc còn chưa hề đọc
Một tấc thời gian một tấc vàng, thầy giáo nói rằng một tấc vàng không mua được một tấc thời gian
Một ngày rồi một ngày, một năm lại một năm, thời thơ ấu mơ mơ màng màng