ô là người của phe Bát a ca. Tuy không thể xoay chiều lịch sử, nhưng chí ít cô cũng muốn tận lực thu xếp chừa đường thoát cho mình, bởi vậy không thể phủ nhận rằng thoạt tiên cô kết giao với Thập tam a ca là do mục đích riêng, song sau khi dốc bầu tâm sự, cô đã chân thành coi gã là tri kỷ. Ở thời đại này, làm gì có ai cho rằng về bản chất, mỗi con người sinh ra đều có quyền bình đẳng? Ai dám cho rằng ngay cả thiên tử cũng không có quyền bắt mọi người tuân theo các ý muốn của mình? Tuy tư tưởng phản biện về thể chế văn hóa hiện tại của Thập tam a ca chỉ bắt nguồn từ lòng tôn sùng đối với Kê Khang, nhưng Nhược Hi cho rằng như thế đã đủ khiến cô hân hoan rồi.
Đang chìm đắm trong niềm vui tìm được tri âm, Nhược Hi bỗng nghe ngoài màn có tiếng a hoàn:
- Tiểu thư, Bối lặc gia sai người đến mời cô.
Nhược Hi vội lăn mình bật dậy, trong dạ bồn chồn. Sửa soạn xong xuôi, cô vội vàng đi theo thái giám vẫn chờ ở ngoài.
Tới cửa thư phòng, Nhược Hi gặp Lý Phúc. Hắn đẩy cửa ra để cô vào, rồi ở ngoài kéo cửa lại. Cửa đóng “xạch” một tiếng, trái tim gắng bình tĩnh nãy giờ của Nhược Hi lại nhảy lên thon thót.
Bát a ca vận trường bào trắng, đang đứng cạnh một cái ang sứ men xanh cao đến thắt lưng, trong ang cắm lỏng chỏng mười mấy cuộn thư họa. Nghe tiếng người vào, chàng không phản ứng gì, vẫn điềm nhiên ngó ra cửa sổ. Từ chỗ mình, Nhược Hi chỉ trông thấy nét mặt nhìn nghiêng của Bát a ca. Ánh nắng lọt qua những ô cửa lục lăng, rọi lên lốm đốm trên mặt, chẳng rõ cảm xúc chàng thế nào.
Nhược Hi không biết tối qua Thập tam đã nói những gì, cũng không biết Bát a ca nhìn nhận ra sao, nên cứ đứng lì ở cửa, không dám lên tiếng. Lâu lắc, Bát a ca mới quay lại, mặt thoáng nụ cười:
- Hôm qua em với Thập tam đệ đi đâu vậy?
Nhược Hi hỏi:
- Thập tam a ca không nói với Bối lặc gia sao?
- Ta đang hỏi em cơ mà!
Ruột rối như tơ, Nhược Hi ngẫm nghĩ, cảm thấy hôm qua tuy bàn nhiều chuyện ra ngoài khuôn khổ, nhưng cũng chẳng có gì đáng phải giấu giếm, bèn nhìn thẳng vào mắt Bát a ca:
- Anh ấy dẫn em đến một nơi uống rượu.
Nghe đáp, Bát a ca không tỏ vẻ trách cứ, nụ cười thường trực vẫn đọng trên môi, nhưng đôi mắt thì nhìn như khoan vào mắt Nhược Hi, tựa hồ muốn xuyên qua chúng để rọi xuống nội tâm sâu kín. Nhược Hi thản nhiên nhìn lại một lúc, cuối cùng cảm thấy hơi ngượng, đành ngoảnh đầu đi chỗ khác giả vờ tìm chỗ ngồi, rồi bước tách ra khỏi tầm nhìn của chàng. Cô vừa ngồi xuống, Bát a ca đã khẽ gọi:
- Lại đây!
Nhược Hi ngẩng lên, liếc chàng dò hỏi. Bát a ca mỉm cười ôn hòa, vẫn khẽ khàng:
- Em lại đây!
Nhận thấy chàng rất nghiêm túc, Nhược Hi đành chậm chạp đứng lên, gằm đầu nhích dần đến. Tới cách Bát a ca ba bước, cô dừng chân, cúi mặt ngắm sàn nhà đá mài.
Bát a ca thở một hơi nhẹ như gió thoảng, dịu dàng hỏi:
- Ta đáng sợ đến thế sao?
Vừa nói, chàng vừa tiến tới hai bước. Nhược Hi nhận ra, mỗi lần đứng gần Bát a ca, cô đều có cảm giác ức chế, lòng bấn loạn, óc mông lung, không sao suy nghĩ bình thường được.
Bát a ca nhẹ nhàng cầm tay Nhược Hi, cô vô thức rụt lại, nhưng chàng giữ chặt: “Yên nào!” rồi lấy trong ngực áo ra một chiếc vòng ngọc, Hệ thống cấm nói bậyg vào tay cô. Chiếc vòng óng ánh xanh, trong ruột có một đường đỏ thắm mảnh như tơ. Vòng hơi chật, nên khi Hệ thống cấm nói bậyg vào thấy đau đau, Nhược Hi cau mày, Bát a ca liền vỗ về:
- Chịu khó một chút, sắp được rồi.
Chàng chậm rãi đẩy dần từng chút một, đưa chiếc vòng vào cổ tay Nhược Hi, xong xuôi nhấc tay cô lên, ngắm nghía chốc lát thì buông ra, trở về bàn ngồi. Chàng ra xa rồi, Nhược Hi thấy đầu óc tỉnh táo trở lại, bắt đầu ngẫm nghĩ xem thế này là thế nào đây? Không phải mình tới để nghe mắng mỏ sao? Đương suy tư, chợt nghe Bát a ca bảo: “Diêu thị lang bên bộ Lại sắp đến. Em về đi!”, Nhược Hi liền “Ồ” một tiếng, bái chào rồi lui ra. Lý Phúc đang chực ngoài cửa, trông thấy cô thì vội vàng khom mình thỉnh an, song Nhược Hi còn mải suy nghĩ nên không để ý đáp lời, cứ thế đi thẳng.
Nhược Hi về tới nhà. Ngó mặt em hoang mang, tưởng đâu là do vừa bị giáo huấn, Nhược Lan bèn mỉm cười, điềm đạm bảo:
- Cũng nên chỉnh đốn phép tắc!
Nhược Hi không nói không rằng, mải mốt đi về phòng riêng.
Lúc ăn cơm, ngó thấy chiếc vòng trên cổ tay Nhược Hi, Nhược Lan hơi ngỡ ngàng:
- Ở đâu ra đây?
Nhược Hi giật thót, không biết nên đáp thế nào, còn đang bối rối lại thấy Nhược Lan gật gù:
- Thập tam đệ kể cũng hào phóng thật! Đây là ngọc Phượng huyết, hiếm có lắm đấy!
Biết Nhược Lan hiểu lầm, nhưng nghiệm thấy cũng khó lòng giải thích cho xuôi, Nhược Hi đành để Thập tam a ca tạm gánh cái danh hão này vậy.
Dùng cơm xong, uống được chừng nửa chung trà, Nhược Lan bỗng nói:
- Có rất nhiều việc chúng ta hoàn toàn không được quyền quyết định, chi bằng đừng mất công bận lòng cho xong.
Nhược Hi cầm chén trà, ngồi ngẩn ra, nghĩ ngợi hồi lâu mà không biết đối đáp thế nào, cuối cùng đành nước đôi: