ng, nếu còn xuất hiện trước mặt anh thì anh sẽ làm cho cô sống không bằng chết hay gì đó, vội vàng hoa chân múa tay kéo theo Tần Tống để cầu cứu.
“Em sợ anh?”, Trần Ngộ Bạch nhấc người đang vùng vẫy lên, lạnh lùng hỏi.
An Tiểu Ly gật đầu không chút do dự. Chưa đợi cô phản ứng, anh đã cười lạnh lẽo, buông tay ra ném cô cho Tần Tống, “Mười phút, dọn hết đồ rồi cút ngay. Lần cuối tôi cảnh cáo em, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi không dọa em chơi đâu”, nói xong vẻ mặt vô cảm quay người vào phòng.
Tần Tống vỗ ngực, thở phào, lại nhớ ra gì đó nên vội đuổi theo, “Bên anh Hai nói đã phục kích mấy đơn hàng của bên thành Tây rồi, nhưng không có động tĩnh gì nhiều, nhờ em hỏi anh khi nào quay về làm việc”.
“Cút!”, Trần Ngộ Bạch bỗng nổi giận đùng đùng, gầm lên một tiếng làm Tần Tống hoảng loạn lùi lại mấy bước.
Cửa phòng ngủ đóng “rầm” một tiếng, Tần Tống lùi lại một bước đạp phải An Tiểu Ly, không nặng lắm, nhưng mắt cô lại hoe đỏ.
“Khóc cái gì…”, Tần Tống cuống lên, “Còn không đi dọn đồ mau lên, quá mười phút là anh ấy xử cậu thế nào thì tôi không dám ngăn cản đâu!”.
Tiểu Ly sụt sịt, đồng hồ báo thức trái táo cũng không cần nữa, cùng Tần Tống xách túi lớn túi nhỏ lao ra ngoài như bỏ trốn.
Lên xe, cô thỏa sức khóc to, Tần Tống vừa lái xe vừa đưa khăn giấy cho cô, “Đau lòng như vậy thì còn chia tay cái nỗi gì, về nói vài câu là được mà, Tiểu Bạch sẽ không so đo với cậu đâu”.
“Là tôi đá anh ấy”, Tiểu Ly khóc, mũi đỏ ửng, “Muốn làm lành thì cũng phải là anh ấy dỗ dành tôi chứ!”.
Tần Tống thắng gấp xe làm chiếc xe ngừng lại xiêu vẹo, nhìn cô vẻ không tin nổi, “An Tiểu Ly, cậu chán sống rồi hả? Cậu đá Trần Ngộ Bạch? Cậu đúng là… kỳ hóa khả cư[1]!”
[1] Chỉ việc thu gom những hàng quý hiếm, đợi khi cao giá sẽ tung ra bán.
An Tiểu Ly lườm cậu ta, chẳng trách Tang Tang coi thường, trình độ thành ngữ còn không bằng cô.
Đến chung cư An Tiểu Ly mới thuê, dọn đồ lên trên, Tần Tống nói còn có việc phải đi trước, An Tiểu Ly đưa cậu ta ra cửa, cậu ta bỗng nghiêm túc nói với cô: “Tôi vẫn là lần đầu thấy Trần Ngộ Bạch buồn bã vì ai đó như vậy, bây giờ anh ấy cả công ty cũng không thèm đến, những năm trước, lễ tết gì đó cũng chưa từng thấy anh ấy nghỉ phép, nhưng năm nay trước tết sau tết anh ấy xin nghỉ nhiều như vậy, tính ra cũng đều vì cậu, ngay cả anh Cả của tôi cũng nói anh ấy thay đổi rồi. Anh ấy thật lòng yêu cậu, tôi quen anh ấy bấy lâu, ngoài những lần liên quan đến tính mạng, chưa từng thấy anh ấy ra tay xử ai bao giờ, cậu nghĩ xem anh ấy là người rất hiểm độc, có bao giờ mà đến nỗi không kiềm chế được như vậy không, loại như Sở Hạo Nhiên, muốn đối phó với hắn thì chỉ cần anh ấy động ngón tay thôi là xong, hà tất phải mất mặt đến nỗi đánh nhau ở nhà họ Tần, còn bị thương nữa. Cậu… cứ suy nghĩ kỹ đi. Sống một mình phải cẩn thận, nếu có chuyện gì thì gọi điện cho tôi, lúc nào tôi cũng sẽ tới ngay”.
Tiểu Ly ngơ ngẩn, tròng mắt lại ươn ướt, nhéo mạnh tay Tần Tống đau đến độ xuýt xoa.
“Tiểu cầm thú, chị đây sau này sẽ đối xử tốt với cậu”.
Tần Tống xoa xoa cánh tay lại đỏ bầm, “Được thôi, vậy bây giờ Tang Tang chia tay anh Năm rồi, cậu giúp tôi theo đuổi cô ấy đi”.
An Tiểu Ly nước mắt nước mũi đầm đìa, gật đầu lia lịa.
Lý Vi Nhiên sa sầm mặt tính tiền, vẫy xe taxi nhét cô vào trong rồi đóng mạnh cửa lại, trước khi đi lại không nỡ không nói gì với cô, nhíu mày tức tối dặn dò: “Mấy hôm nay đừng có chạy lung tung!”.
Thấy cô ngoan ngoãn gật đầu, giọng anh ấm áp hơn, “Chuyện gì cũng có anh rồi, em đừng suy nghĩ bậy bạ!”.
Anh quay người đi. Tài xế hỏi mấy lần đi đâu, Tần Tang mới sực tỉnh. Cô đang rối, huống hồ còn phải đợi Tần Liễu cùng về nhà, thế là xuống xe, chậm rãi đi bộ trên con đường cũ.
Lý Vi Nhiên… hôm đó anh nói chia tay, là tức giận nhất thời? Thế thì anh không phải không cần cô nữa?
Buổi tiệc mùng Ba, cho dù ai lên kế hoạch, Trình Hạo chí ít cũng biết, thế thì là Trình Hạo đã kể cho Tần Dương nghe chuyện của cô và Lý Vi Nhiên? Hóa ra là Trình Hạo lừa cô? Anh ta không muốn hủy hôn?
Phải nói với bố ư? Bố sẽ phản ứng thế nào?
Tần Tang cảm thấy bản thân đã làm rối cục diện, những gì cần khai thật thì không nói, còn những điều không nên nói thì đã nói hết cho người ta biết.
Hay cứ nói chuyện trước với Trình Hạo, Tần Tang quyết định.
Trên đường nghĩ về những chuyện đó, cô không để ý đến một chiếc Benz màu đen đi theo cô đã mười phút rồi.
Châu Yến Hồi ngồi trong xe cười rất vui vẻ, xem ra cô bé này không nhạy cảm như anh ta tưởng, sao ngang nhiên theo cô lâu vậy rồi vẫn chưa bị phát hiện?
“Tang Tang”, anh ta không kìm được, cuối cùng xuống xe.
Tần Tang nghe giọng anh ta, theo phản xạ quay đầu lại, da gà càng nổi lên. “Chào anh”, cô vẫn miễn cưỡng cười.
Châu Yến Hồi cười và bước lại, cúi xuống tiến sát vào mặt cô, “Lâu quá không gặp, Tang Tang”. Giọng anh ta trầm ấm quyến rũ, đường nét gương mặt như lưỡi dao, không có nhân tính, nhưng Châu Yến Hồi quả thật rất đẹp trai.
“Lâu quá không gặp”, Tần Tang rất khó chịu trước khoảng cách gần như vậy, giọng cứng nhắc thấy rõ, “Xin gọi tôi là Tần Tang”.
“Được, Tần Tang”, Châu Yến Hồi lùi lại một bước, mỉm cười rất lịch sự, trong lòng lại đang suy nghĩ dữ dội xem phải dùng công cụ nào để giáo huấn cái cô nàng không ngoan ngoãn này. “Trùng hợp gặp nhau như vậy, đi uống một ly trà nhé?”.
“Xin lỗi, không rảnh. Lần sau đi”, Tần Tang đương nhiên từ chối.
Châu Yến Hồi cau mày thắc mắc, “Anh chẳng đã nói với bố em rồi sao, anh sẽ chăm sóc tốt Lâm Lâm, ông không chuyển lời với em à? Em còn bận rộn gì nữa?”.
Ánh mắt Tần Tang lập tức trở nên sắc nhọn, chẳng trách bố lại biết chuyện Tiểu Hòe, hóa ra là anh ta giở trò sau lưng!
“Châu Yến Hồi, rốt cuộc anh muốn gì?”.
Anh ta bỗng cười phá lên, “Em”. Anh ta kề sát tai cô, hơi thở phả ra cũng lộ vẻ tà ác.
Cảm giác của Tần Tang lúc này như nuốt phải con kiến hôi, ánh mắt cô vô cùng lạnh lẽo liếc nhìn anh ta, lạnh lùng buông ra hai chữ, “Đồ điên”. Nói xong cô mặc kệ anh ta, vẫy xe taxi bỏ đi.
Vừa nói cho tài xế biết nơi đến, điện thoại của Tần Tang réo vang. Một số lạ, nhưng là giọng nói vừa nãy vang lên bên tai cô.
“Cứ suy nghĩ cho kỹ về ý kiến của anh nhé”, Châu Yến Hồi vẫn thong thả, như rất chắc chắn phần thắng, “Dù sao, anh rất có thành ý”.
“Cút”, Tần Tang rất bình tĩnh, rất nghiêm túc.
Không có Trần Ngộ Bạch, An Tiểu Ly cũng như những cô gái khác vừa bước chân vào làm việc, rất bình lặng êm ả.
Ngoài những lúc nửa đêm đá chăn ra bị lạnh cóng, quay sang ôm người bên cạnh nhưng không có ai, mới sực nhớ ra sẽ chẳng ai còn bị cô đâm sầm vào, choàng tỉnh đắp lại chăn cho cô, rồi lại ôm vào lòng thật ấm áp.
Ngoài những lúc đi siêu thị mua đồ, chọn rất nhiều mới sực nhớ ra, chỉ có một mình cô, không cần phải nấu nhiều như vậy.
“Này!”, Tần Tống vỗ mạnh vai An Tiểu Ly, “Rốt cuộc có đi hay không?”.
An Tiểu Ly giật mình, dụi dụi sống mũi cay cay, hít một hơi, “…Trần Ngộ Bạch có đi không?”.
Lúc tan sở vừa hay gặp được Tần Tống, nói đến tìm Lý Vi Nhiên cùng đi thử những món cây nhà lá vườn ở ngoại ô, nhưng Lý Vi Nhiên không rảnh. Nghe Tần Tống cứ gọi anh Năm anh Năm, cô nhớ đến Trần Ngộ Bạch.
“Không đi, bây giờ anh ấy đổi cách điên rồi, xem mình là robot, việc của bọn này đều do một mình anh ấy làm hết!”, Tần Tống mở cửa đẩy cô lên xe.
Kỷ Nam ngồi trên xe đợi đến nóng ruột, cửa vừa mở tưởng là Tần Tống, không nói không rằng đá một cú, “Chậm muốn chết!”.
An Tiểu Ly làm sao thoát được cú đá của quán quân võ thuật toàn quốc, tay vô thức đưa ra đỡ. Gầm xe lại hơi cao, cơ thể cô nhỏ bé lại đang nghiêng người về phía trước, bị đá trúng khuỷu tay.
“Xin lỗi xin lỗi!”, Kỷ Nam rất hối lỗi, xoa xoa tay cô, “Cũng may cũng may, chưa gãy! Có thể ngày mai sẽ hơi sưng, buổi tối về tôi sẽ lấy rượu ra xoa cho cô!”.
Tần Tống ngồi phía trước khởi động xe, cứ thở dài lắc đầu, lần này có người thảm rồi.
Kỷ Nam rất hối lỗi nên cứ khoác vai cô an ủi, An Tiểu Ly lại khoanh tay ngồi né sang bên. Kỷ Nam này tuy là tuyệt thế tiểu thụ, nhưng vẫn có khác biệt với phụ nữ, cứ áp sát thế này là sao!!!
Lái xe gần hai giờ đồng hồ mới tới chỗ ăn. Ăn giữa chừng thì sắc mặt Kỷ Nam chợt thay đổi, buông đũa lao đi mất. Tần Tống đuổi theo sau, lát sau ngượng ngùng gãi đầu quay về, “Cái đó… Tiểu Ly, ưm… cậu có thể đi đến… nhà vệ sinh được không? Kỷ Nam muốn mượn cậu một món đồ”.
“Đồ gì?”.
Tần Tống đỏ mặt, kề tai cô thì thầm mấy câu, An Tiểu Ly sững sờ tới mức suýt thì đâm đầu vào trong nồi đất – băng vệ sinh? Kỷ Nam là con gái?!
Hóa ra không phải tuyệt thế tiểu thụ, mà là nữ giả thành nam!
Mấy nhà thành Tây gần đây chuyện gì cũng không thuận lợi, nơi cung cấp hàng hóa bị mua đứt, bảy tám đơn hàng đang bàn hợp đồng trong một đêm thất bại hết, đối phương nói có người ra giá cao hơn v.v…
Trong lòng họ rất rõ, là “Lương Thị” đang ra tay sau lưng.
Tần Tang mong sẽ cho Tần Dương một bài học, nhưng cùng lúc đó cô cũng lo nếu làm lớn chuyện thì việc của mình sẽ không thể giải quyết.
Cô ôm tâm trạng thấp thỏm băn khoăn đó, đi hẹn hò với Lý Vi Nhiên.
Tiếp đó là cô phải khai thật với bố, vẫn là Lý Vi Nhiên ra mặt giải quyết, cô không dám tự ý quyết định.
Lý Vi Nhiên hôm nay hình như không tức giận nữa, nhưng vẫn chưa quay lại mức vừa nhìn thấy cô đã tình cảm thắm thiết như xưa. Tần Tang thầm cảm thấy tủi thân, nên càng ngoan ngoãn hơn, ngay cả đi đâu ăn gì cũng không hỏi.
Chiếc xe lái đến trước cổng một khu nhà, tiêu binh đứng hai bên cổng đều hành lễ. Lý Vi Nhiên lái thẳng vào trong, trên đường cứ mấy mét lại có người mặc quân phục đi tuần, cuối cùng xe dừng lại trước một ngôi biệt thự hai tầng ở phía cuối con đường, anh ra hiệu cô đừng nhúc nhích, anh xuống xe trước rồi tự mở cửa dẫn cô xuống.
Tần Tang được anh dẫn vào trong nhà, binh lính ở cửa đều đứng nghiêm hành lễ, Lý Vi Nhiên gật đầu, trong lòng cô càng hoảng loạn.
Đây là… nhà anh sao?
“Vi Nhiên…”, Tần Tang đi chậm lại, khẽ gọi anh.
Lý Vi Nhiên cười, ôm lấy cô, khẽ nói vào tai, “Bố anh hiếm khi ở nhà ăn cơm, anh dẫn em đến gặp ông”.
“Anh phải nói cho em biết trước chứ, chí ít cũng phải chuẩn bị quà”, cô nhỏ giọng nói.
Lý Vi Nhiên nắm tay cô, cúi xuống hôn lên khóe mắt cô, “Không cần, em đến là tốt rồi”.
Tâm trạng thấp thỏm của cô vì nụ hôn nhẹ nhàng đó mà bay biến, cho dù gấp rút gặp bố mẹ anh như vậy, cô cũng không thấy sợ nữa.
Hiểu lầm Kỷ Nam lâu như vậy, An Tiểu Ly rất hổ thẹn, đêm đó ở lại, cô rất chuyên tâm phục vụ Kỷ Nam, ngủ cùng thì khỏi phải nói, nửa đêm Kỷ Nam đi vệ sinh cô cũng đi theo.
Kỷ Nam từ nhà vệ sinh ra, thấy Tiểu Ly khoác áo nhung, dụi mắt đứng ngoài đợi thì trong lòng bỗng có cảm giác như từng quen biết.
“Tiểu Ly, thực ra cô và Cố Yên có hơi giống nhau”, về phòng nằm xuống, Kỷ Nam không ngủ được nên nói chuyện với cô.
Tiểu Ly mơ màng: “Ý cô là cùng xinh đẹp đáng yêu hả?”.
Kỷ Nam phì cười, đưa tay nhéo má cô, “Cố Yên lạnh lẽo, cô thì mơ hồ, nhưng hai người đều gặp đúng người, có anh Cả thì Cố Yên càng không để ý đến ai nữa, cô thì có anh Ba, dù mơ hồ mấy c