Dung Nham gật đầu, nghiêm túc hiếm thấy, “Huống hồ ông già nhà chú sẽ không thích cô gái có hoàn cảnh gia đình như Tần Tang đâu”.
Lý Vi Nhiên tỏ ra không cảm xúc, “Cô ấy là người của em, chuyện gì xảy ra em cũng sẽ chịu trách nhiệm, các anh không cần nhúng tay, em biết cách”.
Đêm là phương thuốc an thần dịu dàng nhất trên thế giới.
Ba giờ sáng, An Tiểu Ly thở dài thườn thượt, Tần Tang cũng thở dài một tiếng.
“Tớ muốn chia tay với anh ấy”.
“Tớ muốn khai thật với anh ấy”.
“Gì cơ?”, cả hai cùng hỏi đối phương.
Tần Tang trở mình, ngồi thẳng dậy trong chăn, “Tiểu Ly, cậu nói nghiêm túc hả?”.
“Ừ… tớ thích anh ấy, nhưng anh ấy không hợp với tớ. Tớ và anh ấy không bình đẳng, có lẽ anh ấy cũng thích tớ, nhưng rất có khả năng cả đời cũng không làm được một việc là yêu tớ. Ngay cả chuyện quan trọng cô Trần là cô của anh ấy mà cũng giấu tớ, thực ra anh ấy chắc cảm thấy không xác định, Tang Tang, tớ chỉ có thể sống mấy chục năm, hà tất phải chịu ấm ức chứ? Tớ phải tìm một người đối xử tốt với tớ”.
Tần Tang im lặng nghe, thò tay ra khỏi chăn ôm vai cô, “Hóa ra cậu đã hiểu được như vậy”.
“Tang Tang, tớ muốn chia tay. Như ban đầu cậu nói, thà rằng Sở Hạo Nhiên nhớ tớ cả đời, tớ cũng muốn Tiểu Bạch nhớ tớ cả đời”.
Tần Tang nghe mà buồn cười, Sở Hạo Nhiên làm sao cùng đẳng cấp với Trần Ngộ Bạch, muốn chia tay với anh ta thì đơn giản, Trần Ngộ Bạch thì… thật sự là hơi khó.
“Tang Tang”, An Tiểu Ly gọi khẽ tên bạn, “Trần Ngộ Bạch khó đối phó, cậu phải giúp tớ”.
“Nếu cậu thật sự không thích anh ta nữa, chia tay không khó. Trong tình yêu, điều khó khăn nhất mãi mãi là ở chính bản thân ta. Tiểu Ly, tớ ủng hộ quyết định của cậu, nhưng, cậu phải nghĩ cho kỹ”.
Tiểu Ly muốn khóc, cứ nghĩ tới việc trong cuộc sống không bao giờ còn có người tên Tiểu Bạch là cô đã muốn trào nước mắt, nhưng cú sốc hôm nay quá lớn, cô thật sự đã hạ quyết tâm: “Ừ, nghĩ kỹ rồi, chia tay với anh ấy”.
Một đêm mất ngủ, buổi sáng hai cô gái đều ngủ ngon lành, Diệp Thụ thấy bên ngoài lại có tuyết rơi nên cũng không đánh thức Tần Tang, tự đi đến khu giảng đường.
Không biết do đổi giường hay thiếu đi một người mà Trần Ngộ Bạch cả đêm không ngủ yên, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh cứ muốn siết chặt người trong lòng, hai tay trống vắng, mới nhận ra cô ngốc kia vẫn còn hờn dỗi ở lầu dưới.
Có gì mà phải giận dỗi? Trần Ngộ Bạch lúc rửa mặt đã nhìn vết thâm xanh nhạt dưới quầng mắt, bất giác thấy hơi bực, phụ nữ quả nhiên không thể chiều chuộng được.
Gọi điện cho cô vẫn tắt máy, đến chín giờ hơn thực sự không nhịn nổi, anh gọi cho Tần Tang, cũng tắt máy. Trần Ngộ Bạch thấy cô Trần và An Bất Tri đều đến khi giảng đường chấm bài thi cuối kỳ, nghĩ chắc Diệp Thụ cũng không có nhà nên mặc áo khoác, xuống lầu dưới gõ cửa.
Tần Tang lúc ra mở cửa thì khoác áo nhung, dưới lớp áo ngủ dây là đôi chân trắng nõn chắc khỏe, trong tích tắc Trần Ngộ Bạch nghĩ tới con chim Pitta nhiều màu ngây thơ, ngượng ngùng quay mặt đi, ho vài tiếng, “Tiểu Ly đâu?”.
Tần Tang mơ màng ngờ nghệch gãi đầu, “Ngủ”.
Trần Ngộ Bạch nhìn gương mặt hiếm khi không lạnh lùng bình thản của cô, giọng cũng dịu lại, “Có thể phiền cô sang phòng khác ngủ không? Tôi muốn nói chuyện với Tiểu Ly”.
“Không thể”, Tần Tang dụi mắt, quay về phòng tiếp tục ngủ bù.
Trần Ngộ Bạch đợi mãi không thấy Tần Tang ra, mới hiểu cô gái này lại chơi anh một vố.
Anh ngồi đợi trong phòng khách nhà Tần Tang đến trưa, Diệp Thụ mở cửa vào, một luồng sát khí bốc ra, lại nhìn sofa trong phòng khách, người đang ngồi chẳng phải cháu của cô Trần hay sao?
“Sao lại ngồi thế? Tang Tang và Tiểu Ly đâu?”, Diệp Thụ ngạc nhiên hỏi.
Trần Ngộ Bạch mỉn cười, rất phong độ trả lời bà: “Cháu đến tìm Tiểu Ly. Nhưng Tần Tang chưa ngủ dậy, không sao, cháu ngồi đợi một lát”. Anh nhìn đồng hồ đeo tay, “Không vội”.
Diệp Thụ chau mày, bà đặt túi xuống vào phòng ngủ của Tần Tang, lát sau gọi cả hai cô gái dậy.
An Tiểu Ly tóc rối bời, dụi mắt như một con sóc, đang ngáp một cái rõ to đến nửa chừng thì phát hiện Trần Ngộ Bạch đứng trong phòng khách, khoanh tay nửa cười nửa không nhìn cô.
“Anh đến làm gì?”, Tiểu Ly nhớ đến chuyện hôm qua, trong tích tắc nhìn thấy anh là thấy ghét.
Trần Ngộ Bạch như thở dài, bước đến chỗ cô vén lại tóc cho cô, nhéo má cô một cái, hạ giọng: “Anh đến xin lỗi. Xin lỗi em, đừng giận nữa được không?”.
Hiếm khi thấy anh chịu xuống nước xin lỗi như vậy, An Tiểu Ly im lặng. Tần Tang mặc áo ngủ lúc này “bay” ngang qua, vào nhà tắm rửa mặt.
Tiểu Ly định thần lại, “Anh lên kia trước đi, lát nữa em lên rồi chúng ta nói chuyện”.
Trần Ngộ Bạch ngập ngừng, Tần Tang lại mặc áo ngủ từ nhà tắm bay ra, vào thẳng trong phòng. Tiểu Ly rõ ràng vì Tần Tang mà càng kiên định quyết tâm của mình, sắc mặt càng lạnh lùng hơn.
Trần Ngộ Bạch tự nhận mình đã cúi đầu đến mức độ cuối cùng, lạnh mặt bỏ ra ngoài.
Tần Tang, vốn dĩ còn định nhắc cô chú ý hành tung của Tiểu Ngũ, bây giờ cô bất nhân, chớ trách tôi bất nghĩa.
Tiểu Ly hơn nửa tiếng sau mới lừ đừ lên lầu, Trần Ngộ Bạch vẻ mặt dửng dưng ngồi đợi ở phòng khách, cô cũng không còn lúng túng như xưa, trấn tĩnh như thường vào trong phòng thay quần áo, chải lại tóc, lúc ra còn vào nhà bếp pha một ly sữa cho mình trước.
“Anh muốn nói gì với em?”, cô bình thản nói.
Trần Ngộ Bạch chưa từng kìm nén như vậy, nhưng rốt cuộc vẫn là anh sai trước, anh hít mấy hơi thật sâu, rồi bình tĩnh nói: “Xin lỗi, anh không nên giấu em quan hệ của anh và cô Trần”.
Tiểu Ly gật gù, “Em chấp nhận lời xin lỗi của anh, còn chuyện gì không?”.
Trần Ngộ Bạch nhíu mày, “Em không muốn biết… anh nhận ra em từ lúc nào à?”.
“Nếu anh không muốn nói thì em có hỏi cũng vô ích, điểm này em đã được lĩnh giáo rất rõ”, An Tiểu Ly mượn cớ uống sữa, cúi đầu xuống tránh né ánh mắt anh.
Trần Ngộ Bạch cười lạnh lùng, “Tần Tang còn dạy em những gì?”.
“IQ của em thấp tới nỗi phải dựa vào người khác mới hiểu rõ những chuyện đó sao?”.
Lần này Trần Ngộ Bạch đã bị sặc thật.
“Anh cũng chưa từng hứa hẹn gì với em, nên em nghĩ em không cần phải nghiêm túc nói lời chia tay anh, Trần Ngộ Bạch, em rất nghiêm túc thông báo với anh: từ lúc này, em và anh chỉ còn lại quan hệ anh em họ, bố mẹ em nếu đã không biết thì đừng nói với họ, có muốn ở lại nhà em ăn Tết hay không thì tùy hứng của anh, chúng ta vẫn được xem là họ hàng, tiếp đón anh vài ngày cũng không thành vấn đề”, những lời tự học thuộc cả buổi tối, cô nói rất lưu loát.
Trần Ngộ Bạch cười lạnh lẽo, dạ dày đau nhói khó chịu, cơ quan phía trên dạ dày cũng đau theo, “An Tiểu Ly, anh không phải người không có nguyên tắc, em đừng quá đáng”.
“Em cũng là người có nguyên tắc, anh cũng đừng quá đáng”, An Tiểu Ly vẻ mặt lạnh nhạt, thực ra phía sau lưng đã toát mồ hôi lạnh.
Ánh mắt anh quá đáng sợ…
Gió tuyết đập vào cửa sổ, âm thanh “u u” vẳng tới, trong phòng không có máy sưởi, hai người lạnh lẽo im lặng. Trần Ngộ Bạch cuối cùng ý thức được cô ngốc lần này thật sự giận dữ, ánh mắt cô có một sự quyết đoán khiến anh lạnh lòng.
Phải, Trần Ngộ Bạch lần đầu trong đời có cảm giác kinh hoàng. Mà cuộc đời của Trần Ngộ Bạch không bao giờ còn gặp người thứ hai có ánh mắt khiến anh vừa thương xót vừa kinh hoàng như vậy nữa.
“Em muốn thế nào…”, anh thỏa hiệp, nặng nề ngồi xuống, có phần mệt mỏi hỏi An Tiểu Ly. Cô… muốn thế nào thì thế đó, được chưa?
“Trần Ngộ Bạch, em không cần anh nữa”, cô thầm siết bàn tay, vẫn nói ra, “Em muốn rời xa anh, tìm một người hợp với em hơn anh. Không cần đẹp trai như anh, giàu như anh, chỉ cần đối với em tốt hơn anh, khiến em hạnh phúc hơn anh”, cô gắng lấy hết can đảm nói hết.
Trái tim Trần Ngộ Bạch xưa nay tự nhận là đã đóng băng, lúc này bị lời cô nói làm tan chảy thành dòng nước lạnh lẽo nhất, lạnh đến độ tim anh không còn hơi ấm nào.
“Rất tốt, rất tuyệt”, anh vỗ tay. “An Tiểu Ly, em giỏi lắm. Vậy được, em đi tìm hạnh phúc của em đi, anh không ngăn cản”.