của em, nhưng có phải là em cũng nên tôn trọng anh không? Anh thật sự muốn cưới em, em cũng nên có thành ý như vậy chứ?”, anh thì thầm.
Tần Tang siết chặt anh hơn, mãi sau mới đáp: “Vi Nhiên, em cũng thật lòng muốn gả cho anh. Anh… cho em thời gian, được không?”.
Lại là thời gian.
Lý Vi Nhiên thở dài, bất lực.
Hình như cứ như thế, hình như không cãi nhau. Nhưng trong lòng hai người đều hiểu rõ bóng đen đó đã phủ xuống tình yêu của họ.
Nguồn ebook: https://www.thichtruyen.vn Điện thoại của bố già thật giống như sét đánh, làm An Tiểu Ly đờ cả người.
Bố già nhà cô tên là “An Bất Tri”, câu cửa miệng “cái gọi là…”, tiếp đó sẽ là một đống từ ngữ cổ điển lạc hậu khiến người nghe phải choáng váng, người ta tặng ông biệt hiệu là “không biết cái gọi là”. Thầy An Bất Tri là tổ trưởng tổ ngữ văn cấp ba của trường trung học cấp 2–3R, à một học giả chính thống nổi tiếng, rất có thành tựu trong nghiên cứu lịch sự đời Tống, nhưng bản chất thanh cao, cứ ở lại nơi nhỏ bé này mà chuyên cần dạy học, chức vụ hay bằng cấp gì đó đều không thèm, những nơi nổi tiếng lương bổng cao mời ông đều không lọt vào mắt ông nổi.
Đối với sự giáo dục con gái một, An Bất Tri xưa nay tuy nghiêm khắc nhưng vẫn dịu dàng, trong những vấn đề kiến thức cơ bản đều có yêu cầu khá cao, phê bình và động viên luôn song hành, tin tưởng và quản nghiêm cùng thực hiện
Đương nhiên, mọi tiền đề đều là – sự tán thành của cô Trần.
Nói cách khác, An Bất Tri sợ vợ.
Nên An Tiểu Ly sau khi bị bố dùng “liệt nữ truyền” để giáo huấn hơn nửa tiếng đồng hồ, đã cực lực yêu cầu được đối thoại trực tiếp với cô Trần
Cô Trần vốn tính hung bạo, bước tới quát cô: “Đừng mơ tao giúp mày! Sáng sớm mai ngoan mà cút về đây! Xem tao xử lý mày thế nào!”.
Tiểu Ly vội cười nịnh nọt, “Cô Trần, giọng nói du dương của mẹ, gầm như sư tử trước mặt chồng như vậy là không ổn lắm nhỉ?”.
Ai đó đang cúi đầu xem văn kiện, nghe đến đây khóe môi bất giác nhướng lên.
Cô Trần quả nhiên kìm nén lại, dằn vặt một lúc sau mới hỏi An Tiểu Ly: “Mày có người yêu rồi à?”.
An Tiểu Ly liếc nhìn ai đó cách cô không tới mấy mét, lúng túng ấp úng: “Ưm… dạ”.
“Đến giai đoạn nào rồi?”.
“Ưm… hả?”.
“Gặp cha mẹ chưa?”.
“Ưm… rồi”.
“Tết thì dẫn nó về!”.
“Ưm… dạ…”.
“Có nghe chưa?!”.
“Dạ!”.
Tiếng gầm sư tử của cô Trần lại tái hiện, cách xa như vậy mà An Tiểu Ly bị dọa chết khiếp, ngồi thẳng lưng lại trên sofa. Trần Ngộ Bạch như bị cô làm cho giật mình, ngước lên nhìn.
An Tiểu Ly cúp máy, ngượng ngùng cười với anh.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Trần Ngộ Bạch bất ngờ không chui vào phòng cô. An Tiểu Ly đợi mãi, buồn ngủ tới mức mí mắt như dán lại vào nhau mà anh vẫn không tới. Cô đành tự ra ngoài xem xét, thư phòng không có đèn, mở cửa phòng ngủ thì anh lại đang ngủ trên giường!
An Tiểu Ly do dự rồi len lén khép cửa lại, định về, mai tìm cơ hội nói sau.
“Chuyện gì?”, trong bóng đêm, một cái bóng cao ráo ngồi dậy.
Tiểu Ly cảm giác như mình cố ý quan sát trộm anh vậy, thế là cô đứng ở cửa không lên tiếng, hy vọng trong phòng tối quá, Tiểu Bạch sẽ tưởng chỉ là Seven Up đi ngang.
Ai ngờ anh bật ngọn đèn bàn “cách” một cái, cô không kịp núp, đành ngốc nghếch đứng cười ngô nghê với anh đang cau mày.
“… Anh chưa ngủ hả?”’, cô miễn cưỡng thốt ra một câu.
An Tiểu Ly nghẹn lời, không nói gì được, rồi từ bỏ, “Ha ha… chúc ngủ ngon!”. Nói xong tự cô thấy mình mất mặt quá, lùi ra sau đóng cửa định chuồn đi.
“Tiểu Ly”, anh gọi sau lưng, cô ngần ngừ quay lại, nhìn anh, anh đang cười, “Tới đây”.
An Tiểu Ly lặng lẽ đi vào, lặng lẽ đóng cửa, lặng lẽ lên giường, lặng lẽ chui vào chăn, nằm dựa vào anh.
Trên chăn anh có mùi bạc hà cô quen thuộc, tuy là mùa đông nhưng mùi hương thanh tân tràn ngập trong mũi đó lại rất ấm áp. Trần Ngộ Bạch tắt đèn nằm xuống, nhẹ nhàng vòng tay kéo cô vào lòng.
Trước kia anh ngủ không ngon, rèm cửa trong phòng vừa dày lại nhiều lớp, lúc kéo lại thì trong phòng không chút ánh sáng. Thậm chí cô không nhìn rõ mày mắt anh gần trong gang tấc, chỉ cảm thấy hơi thở ấm áp của anh nhẹ nhàng phả lên hàng lông mi của mình, dịu dàng như cánh bướm xao động.
Anh chỉ ôm lấy cô, nhẹ nhàng hít thở, hình như đã ngủ thiếp đi vậy. Tiểu Ly trong lòng có tâm sự lại không dám mở miệng. Mãi sau cô khó chịu quá, muốn trở mình, vừa nhúc nhích là anh đã thì thầm hỏi: “Sao thế?”.
Tiểu Ly tưởng quấy rầy anh đang nghỉ ngơi nên lẩm bẩm: “Không có gì”, rồi nhích sang bên để ngủ xa anh hơn.
Trần Ngộ Bạch lại bật đèn lên, kéo cô vào lòng. Trong mắt anh như có nụ cười, giơ ngón tay nâng cằm cô lên, “Bình thường nằm xuống chỉ cần ba phút là ngáy khò khò rồi, còn nói không có gì?”.
An Tiểu Ly cúi xuống cắn lên ngón trỏ của anh, anh cười khẽ, hừ một tiếng, ngón tay đùa nghịch lưỡi cô.
“Tiểu Bạch, hiện giờ chúng ta là gì nhỉ?”, An Tiểu Ly hỏi nhỏ, tim đập thình thịch.
“Em nói thử xem?”.
“Sống thử?”, cô hỏi, có vẻ không chắc chắn.
“Ừ”, anh khép mắt lại, cằm gác lên trán cô, dụi dụi nhè nhẹ.
“Bố mẹ em nói nghỉ Tết bảo em đưa bạn trai về nhà”, Tiểu Ly cong người lại, đầu dụi vào ngực anh, nghe nhịp tim đập mạnh mẽ trong đó, đợi đáp án rất quan trọng này của anh.
Trần Ngộ Bạch sửa lại chăn sau lưng cô, giọng nói lạnh lùng vẫn không đổi: “Công ty bắt đầu nghỉ từ 28 Tết, trưa 30 chúng ta cùng về, ăn Tết ở nhà em. Mùng 2 đến nhà anh”.
An Tiểu Ly co lại ở đó một lúc, dần dần buồn ngủ, sự sắp xếp của anh nghe cũng khá hay, cô “ưm” một tiếng rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Trần Ngộ Bạch đợi tới khi hơi thở cô đều đều, lại một lúc sau mới nhẹ nhàng kéo cô ra khỏi chăn, ôm vào lòng, anh chỉ cảm thấy trên thế giới này không có người nào ngốc hơn cô nàng này, chẳng phải muốn có danh phận hay sao, anh còn đang đợi câu hỏi tiếp theo của cô, muốn… nói những lời cô luôn muốn nghe, mà cô lại ngủ mất rồi?.
“An Tiểu Ly, qua năm sau, anh sẽ cưới em”, anh nói nhỏ vào tai cô.
Nghe tiếng chìa khóa xoay chuyển, Lý Vi Nhiên vội chạy tới. Diệp Thụ vừa vào nhà đã thấy ông con rể ngoan hiền của mình đang đứng cười tươi, đưa dép lê ra.
“Tang Tang làm món gì ngon thế? Thơm quá!”, Diệp Thụ vỗ vai Lý Vi Nhiên, vui vẻ nói.
Lý Vi Nhiên thân mật choàng nhẹ tay qua vai bà vào trong, có cảm giác con trai đang làm nũng với mẹ, “Gà hầm nấm, sắp xong rồi ạ”.
Anh cười tủm tỉm, mày mắt thanh tú rất dịu dàng, ôn hòa dưới ánh đèn. Diệp Thụ bỗng hiểu ra Tần Tang lúc đó vì sao lại muốn “quên đi”- một người như vậy, e rằng một khi đã yêu thật sự thì cả đời cũng không quên được.
Mà cả đời không quên, là một chuyện đáng sợ và đau khổ biết chừng nào.
“Vi Nhiên, mang ra này!”, Tần Tang ra khỏi bếp, gọi anh.
Diệp Thụ ngồi xuống bàn, mỉn cười gật đầu với con gái, “Khá lắm”.
Tần Tang cười bẽn lẽn.
Hai tám Tết, Trần Ngộ Bạch lái xe đưa An Tiểu Ly về thành phố R. Tần Tang và Lý Vi Nhiên rảnh rỗi, tay nắm tay ra ngoài tản bộ, tiện thể đi đón họ.
Trên mặt đất vừa được quét tuyết, một nam một nữ nắm tay nhau thả bộ chầm chậm, cùng một kiểu áo khoác dày, một màu đen một màu đỏ. An Tiểu Ly nhìn thấy là ghen tỵ, xúi Tiểu Bạch đạp ga, vứt lại đôi kim đồng ngọc nữ đang nhiệt tình vẫy tay chào ra sau xe.
Tình cảm thắm thiết như vậy, hai người họ tự đi về đi!
Trần Ngộ Bạch hoàn toàn không hiểu tâm trạng phụ nữ của An Tiểu Ly, nhưng anh vẫn nghe theo lời cô, lát nữa đi gặp cô Trần, không biết cô còn nhe nanh giơ vuốt thế nào đây.
Tần Tang và Lý Vi Nhiên đuổi theo xe một đoạn, đều cảm thấy khó hiểu, hai người nhìn nhau, đành quay lại đi bộ một đoạn đường dài.
Chung cư giáo viên của trường R còn chưa có thang máy, nhà Tiểu Ly ở tầng 5, Trần Ngộ Bạch xách quà đi trước, cô theo sau, thở hồng hộc leo cầu thang.
Đến cửa nhà, Tiểu Ly hứng chí gõ cửa, cô Trần có lẽ đã sớm nghe thấy tiếng bước chân mà đợi sau cửa rồi, sau một giây là cửa mở ra ngay, cô Trần mập mạp mặc áo len dày giang rộng hai tay, cười đến nỗi nếp nhăn nơi khóe mắt biến thành hình cánh cung, “Con bé chết tiệt này cuối cùng cũng về rồi – Ngộ Bạch?”.
Khung cảnh đứng hình, bên trong là cô Trần hai tay giang ra, miệng há to, kinh ngạc quá độ, bên ngoài là An Tiểu Ly quay quắt sang nhìn bên phải, bên phải là Trần Ngộ Bạch đang mỉn cười, anh lên tiếng phá vỡ sự đứng hình đó: “Cô, lâu quá không gặp”.