o Nhiên xong liền xem anh ta như người vô hình, nói thẳng với An Tiểu Ly.
Tiểu Ly chỉ mong được đi, gật đầu lia lịa.
Sở Hạo Nhiên lại đưa tay nắm chính xác lấy cánh tay của An Tiểu Ly, “Vậy khi nào chúng ta gặp nhau ? Em nhận lời với anh sẽ suy nghĩ, anh vẫn luôn đợi em”. Anh ta hơi cúi đầu, thâm tình sâu nặng, cũng hoàn toàn xem Trần Ngộ Bạch là kẻ vô hình.
Màu mắt Trần Ngộ Bạch biến thành đen như mực, không khí càng lúc càng lạnh lẽo. Nhưng anh không nói câu nào, chỉ đưa tay ấn nhẹ lên dạ dày.
Quả nhiên, An Tiểu Ly vội bước tới đỡ lấy anh, nói nhanh với Sở Hạo Nhiên: “Nói sau đi, em đi trước đây”.
Thâm tình của Sở Hạo Nhiên chưa kịp thu lại, nhất thời đờ ra.
Trần Ngộ Bạch nhân lúc An Tiểu Ly cúi đầu đỡ lấy anh, nhìn thẳng vào Sở Hạo Nhiên, nở nụ cười lạnh băng.
Cả bữa tối, An Tiểu Ly ăn không tới mười gắp. Mà Trần Ngộ Bạch thì cứ ung dung ăn hết cả một con cá, còn húp hết canh cá không sót một giọt, chỉ là vẻ mặt và động tác thì rất đáng sợ.
Buổi tối anh dựa giường đọc sách, cô cầm điểu khiển tivi đổi kênh liên tục, thỉnh thoảng liếc trộm anh. Nhưng từ đầu chí cuối anh không nói gì, cả một ánh mắt đe dọa đòi tính sổ cùng không.
Hơn chín giờ, Tiểu Ly định về chỗ Tần Tang, trước khi đi còn lắp bắp nói chuyện với anh, còn anh vẫn ậm ừ đáp lại.
“Vậy… em đi nhé!”.
“Ừ”.
…
“Tiểu Bạch?”.
“Ừ”.
“Em… đi thật đấy nhé!”.
Ánh mắt Trần Ngộ Bạch dời từ sách sang, nhìn cô một cái rồi cười dịu dàng, “Sao vậy? Đòi anh đưa em xuống lầu à?”.
An Tiểu Ly nghẹn lời, cúi đầu nghịch khóa kéo trên áo, rồi cắn môi, xách túi ra về.
Trần Ngộ Bạch sau lưng đang cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm, đọc trang sách đó đã một tiếng đồng hồ.
Về đến chung cư của Tần Tang, mở cửa ra, tối đen như mực.
An Tiểu Ly thay giày, rót ly nước cho mình, thở dốc một hời rồi gọi điện cho Tần Tang, “Tần Tiểu Tang, cậu mau về đi! Tớ có chuyện muốn kể”. Cô gào một hơi, tưởng rằng Tần Tang và Lý Vi Nhiên đang ở cạnh nhau.
Giọng Tần Tang lại nho nhỏ, như đang bịt loa lại: “Tớ đang ở nhà bố. Chuyện gì?”
“…Tiểu Bạch và Sở Hạo Nhiên gặp nhau rồi, nhưng chẳng có tình huống lạ thường nào hết, tớ không biết là chuyện gì nữa… Cậu có về không?”.
“Không, tối nay tớ ở đây”.
“Đừng mà…”.
“Có việc thật. Tớ không nói nữa, một lát rảnh sẽ nhắn tin cho cậu”.
“…Ồ…”
An Tiểu Ly rất miễn cưỡng nhận lời.
Tần Tang cúp máy, ra khỏi phòng nhỏ bên hông phòng khách. Mắt Vương Di đã sưng húp vì khóc, Tần Liễu là người vô tâm vô tư lúc này cũng đang rơi nước mắt, ngồi cạnh mẹ trên sofa phòng khách.
Tần Tang cảm thấy hơi phiền muộn, lúc này dù họ có khóc chết đi nữa thì Tần Dương và Tần Hòe cũng khó thoát. Đã vô dụng thì còn khóc làm gì?
Nhưng nụ cười của Lý Vi Nhiên lúc này bỗng thoáng qua trong tim, cô chợt thấy mềm lòng. Cho dù bực bội nhưng cô vẫn đến an ủi hai người họ.
Tần Dương hai giờ sau mới tập tễnh xuống lầu, sắc mặt khá tệ. Tần Tang đưa mắt dò hỏi, anh nặng nề lắc đầu.
“Anh…”, Tần Liễu thấy anh trai thì nước mắt như mưa, Tần Dương quỳ đến nỗi đầu gối cũng cứng đờ, được cô dìu đến ngồi xuống sofa, thở dài.
“Con trai…”, Vương Di thò tay sang nắm lấy tay Tần Dương, như vớ được ngọn cỏ cứu mạng, “Rốt cuộc có phải thật không? Tiểu Hòe… nó thích người xuất thân như vậy hả?”.
Tần Dương cau mày, chỉ an ủi bà.
Tần Uy bước xuống lầu trong tiếng khóc, sắc mặt còn tệ hơn Tần Dương gấp trăm lần. Tần Dương cúi đầu, Tần Liễu và Vương Di lập tức nín khóc, không dám sụt sịt nữa.
“Bố đặt máy bay trưa mai cho nó”, Tần Uy lại châm điếu thuốc, rít một hơi thật sâu, rồi chỉ Vương Di, “Em đi với nó. Anh đã sắp xếp bên trường, em đến đó trông chừng nó”.
Vương Di gật đầu, lại quay mặt đi, mắt đỏ hoe.
“Bố! Bố đừng như thế!” Tần Dương im lặng đã lâu, cuối cùng cũng lên tiếng, “Bố chưa tìm hiểu rõ gì hết mà đã quyết định cuộc đời Tiểu Hòe một cách võ đoán như vậy! Bố ít nhất…”
“…Câm miệng lại!”, Tần Uy đập gạt tàn thuốc lá xuống bàn trài, tiếng pha lê đập vào nghe “loảng xoảng” không dứt, “Chuyện này của Tần Hòe ít nhất là tao cũng phải xử lý mày! Mày tưởng tao tha cho mày à?”
Tần Dương hậm hực quay mặt đi, không nói gì nữa.
Tần Tang đứng lên trong sự tĩnh lặng đó, đến cạnh bố, ngồi xuống, đưa cho ông thêm một điếu thuốc rồi nhặt gạt tàn lên đặt trước mặt ông.
“Bố, việc đã tới nước này thì giải quyết nó là quan trọng hơn, đừng vội trách ai cả. Tần Dương đi công tác mới về, cũng phải để anh ấy nghỉ ngơi rồi bố hẵng bàn bạc chuyện của Tiểu Hòe sau”. Tần Tang dịu giọng nói, Tần Uy vẫn im lặng.
“Còn về Tiểu Hòe, con nghĩ không phải cứ ném nó ra nước ngoài là giải quyết xong. Bố thấy đó, có phải là nên để con nói chuyện với nó một lúc không? Có lẽ suy nghĩ trong lòng nó chưa nói ra, dù nó có sai lầm đến đâu, bố cũng vẫn mong nó tốt đẹp mà”.
Tần Tang vừa nói vừa quan sát kỹ sắc mặt Tần Uy.
Tần Uy cuối cùng ngước lên nhìn cô, hình như hơi thở dài rồi đứng dậy, vỗ vai con gái, xem như ngầm cho phép.
Tần Tang nhìn bố vào phòng sưu tầm sách ở cuối hành lang bên trái, cô mới rón rén mở cửa thư phòng bước vào. Tần Hòe nghe tiếng bước chân thì càng quỳ thẳng hơn.
Tần Tang hơi thở dài, đưa bánh mì lén giấu theo cho cậu, cô ngồi xuống, dựa vào cậu, khẽ hỏi, “Sao bố biết?”
Tần Hòe ngấu nghiến một miếng lớn, “Em cố ý.”
“Vì Lâm Lâm?”.
“Vâng. Lâm Lâm cần tiền cho mẹ thay gan, em hỏi mượn anh cả, anh cả không cho. Em nghĩ dù sao chuyện này sớm muộn cũng phải cho bố biết nên hỏi bố luôn.” Tần Hòe rất thẳng thắn, ăn xong bánh mì thì giấu giấy gói vào túi chị. Trò này mỗi lần cậu thi không tốt là hai người họ lại diễn.
Tần Tang cất kỹ gói giấy, bất lực xoa đầu cậu, “Tiểu Hòe… là chị không tốt phải không? Lần trước lời chị nói có phải là xúi dại em không?
“Chị, em nghĩ phải nói thôi, không thể giấu cả đời được”, Tần Hòe cũng ngồi xuống, sánh vai với chị.
Tần Tang im lặng một lúc, “Tiểu Hòe, chị không thể chỉ rõ hướng đi gì cho em cả. Nhưng chị biết làm sao để em ít bị tổn thương nhất, và có được thứ em cần”.
“Em không sợ tổn thương, em sợ người em yêu vì em mà tổn thương….Chị, chị nói đi, em nghe đây”.
Tần Tang cười, hai chị em như lúc nhỏ, cô cô khoác vai cậu, ngồi trên đất, đưa vào bàn sách lớn của bố.
“Hôm nay em quậy như thế, bố mẹ đều đã biết chuyện này rồi. Tương lai dù em thế nào thì họ cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Đó cũng xem như tái ông thất mã yên, trong họa có phúc. Nhưng từ bây giờ đến cái “phúc” đó còn một đoạn đường gian khổ phải đi. Tiểu Hòe, em phải nghe theo bố – ít nhất là bề ngoài. Trên đoạn đường dài sau này, em cứ nghe theo tâm ý của bố, đợi một ngày nào đó em thật sự trưởng thành, đến khi bố… Em hiểu không?” Tần Tang u buồn nói.
Mắt Tần Hòe lấp lánh phát sáng trong thư phòng, nụ cừi của cậu rất trong sáng, dần dần nở ra trên gương mặt thanh tú của cậu, “Chị, thực sự chị rất hư”.
“He he…”, Tần Tang nhích ra sau, dựa đầu vào vai cậu, “Tiểu Hòe, chị luôn tìm kiếm con đường đến hạnh phúc, tốt nhất là không mất công sức, em biết đó, chị sợ đau lắm”.
“Vậy chị còn yêu Lý Vi Nhiên?”, Tần Hòe phản bác.
Nguồn ebook: https://www.thichtruyen.vn “Em đã yêu Lâm Lâm rồi, tại sao chị không thể yêu Lý Vi Nhiên?”.
“Vì em không sợ. Nhưng chị sợ”, gương mặt thanh tú của Tần Hòe dụi dụi đỉnh đầu cô, “Chị, chị rất nhát gan, rất ích kỷ, nhưng lại lương thiện. Nên chị nghe theo bố, nhưng cũng không để bản thân ấm ức. Từ nhỏ đến lớn, cả nhà chỉ có chị dám nói dối, lừa bố thôi”. Cậu nói rồi cười, “Chị, chị rất kỳ quặc, em chưa từng thấy cô gái nào kỳ lạ hơn chị”.
Tần Tang xoa đôi chân đau nhức vì quỳ lâu của cậu, cười cười, “Đó là bản năng của con người, tại sao phải khiến bản thân buồn phiền? Chị chẳng qua chỉ yêu bản thân hơn người bình thường một chút thôi”.
“Vậy lần này vì Lý Vi Nhiên, chị cũng liều luôn à?”.
“Ừ”, Tần Tang gật đầu, lại đấm Tần Hòe một cái, “Còn nói à, nếu không tại em thì tối nay chị đã nói chuyện này với bố rồi”.
Tần Hòe nhún vai.
“Chị phải ra đây, lát nữa bố sẽ tới. Em đừng nhận lỗi nhanh như vậy, bố lúc này cũng bớt giận rồi, đợi lát nữa ông vào đây giảng một mớ lý lẽ rồi, em cứ giả vờ hiểu ra, khóc lóc cho to vào, biết chưa?”.
“OK!”, Tần Hòe tinh nghịch chớp chớp mắt với chị, làm dấu tay khiến cô yên lòng.
Việc đầu tiên khi về phòng là gọi điện cho Lý Vi Nhiên.
“Sao mãi không nghe điện thoại thế? Anh sắp đi báo cảnh sát có người mất tích rồi!”, Lý Vi Nhiên than vãn.
Tiểu Tang cười khẽ, nhẹ nhàng dỗ dành anh, hai người tình cảm sến súa khoảng hơn nửa tiếng thì cô nhớ đến chuyện Tiểu Ly, bịn rịn cúp máy. Đợi cô tắm xong ra thì đã mười hai giờ rưỡi. Tần Tang gửi một dấu “?” cho An Tiểu Ly, lát sau nhận được “!”.
“Hai con hổ đấu tranh à?”.
“Không. Hai con hổ đều rất bình tĩnh, tớ bất an quá!”.
“Tất nhiên, người hai chân đạp hai thuyền thì có ai yên lòng được. Có nghĩa là cậu vẫn là con người”.
“Trần Ngộ Bạch có thừa nhận tớ là ai của anh ấy đâu, dựa vào đâu mà tớ không thể chọn lựa người khác chứ”.
“Hóa ra cậu cũng là cầm thú”.
“…Tần Tiểu Tang, tớ hận cậu!”.
“Haizzz, anh ấy chưa từng thừa nhận, nhưng cũng từng đích “thân” thừa nhận rồi. Cậu thì lại không phản đối, cũng là ngầm đồng ý còn gì”.
“Tiểu Bạch hối lộ cậu hả? Hay cậu sắp xuất giá tòng phu, đứng về phía anh em của chồng cậu?”
“Tớ buồn ngủ chết mất, còn nghe cậu nói nhảm, có lương tâm không vậy?”.
“Trong lòng cậu nghĩ thế nào? Tiểu Bạch và Sở Hạo Nhiên, cậu thích ai?”.
“Tớ thích Tiểu Bạch. Nhưng cũng không tới mức phải là anh ấy mới được. Nếu anh ấy cứ tỏ thái độ mờ ám thế này, tớ cũng không muốn chịu tủi thân”.