Hôm đó không phải ngày gì đặc biệt, thành phố C vẫn mặt trời mọc rồi lặn, trên con đường lúc bảy giờ tối, ngựa xe như nước, ánh đèn neon cũng chỉ hơi sáng. Trong chiếc xe màu đen đậu ven đường, một chàng trai trẻ dịu dàng đang ôm một cô gái xinh đẹp, chỉ với mấy câu nói mà đã tiến được vào trái tim cô.
“Vi Nhiên… không phải em… không phải em không quan tâm anh… em chỉ là quen rồi”, Tần Tang nghẹn ngào nói không hoàn chỉnh, nước mắt như mưa. Trong ấn tượng, cô đã hơn mười năm không khóc như thế này rồi.
Lý Vi Nhiên không biết đã hiểu những lời không đầu không cuối của cô chưa, anh không nói gì, chỉ ve vuốt gáy cô, rất dịu dàng nhẹ nhàng, thỉnh thoảng cúi xuống hôn lên những giọt nước mắt của cô.
“Được rồi… anh nói với em như vậy là mong em hiểu được thái độ của anh thôi. Anh rất nghiêm túc với em, nên Tang Tang à, em phải từ từ làm quen với việc có anh ở cạnh, được không?”.
Tần Tang gật đầu, nước mắt càng tuôn.
Từ trường về đến chỗ Tần Tang ở, nước mắt của cô chưa hề khô. Về sau Lý Vi Nhiên không hiểu rốt cuộc là vì sao cô lại khóc.
Nhưng trước kia luôn thấy cô có vẻ hờ hững, xa cách, bây giờ lại cúi đầu khóc như một cô bé, thật khiến anh xót xa vô cùng. Anh lặng lẽ đưa khăn giấy cho cô, xoa đầu cô an ủi, cũng không nói gì để khuyên cô nín khóc.
Đến chung cư, Tần Tang vẫn chưa kiềm chế được cảm xúc, lại cảm thấy xấu hổ nên quay đầu đi, dựa vào cửa kính xe lạnh lẽo, nước mắt vẫn chảy dài, bờ vai run lên.
Lý Vi Nhiên bỏ tay xuống xe, bế cô xuống ghế sau, Tần Tang để mặc anh muốn làm gì thì làm, mềm nhũn tựa vào lòng anh, gục vào ngực anh khóc, lát sau áo sơ mi của anh đã ướt đẫm một khoảng trước ngực, nước mắt mát lạnh thấm ướt da anh, tê dại.
“Sao vậy? Anh cũng không trách em, sao khóc mãi thế? Hay là không thể nói gì? Hử?”, anh nửa đùa nửa thật dỗ dành cô.
Tần Tang ngoan ngoãn gục vào lòng anh, hai tay vòng ôm eo anh, mắt khép hờ, không nói gì.
“Nói gì đi chứ”, anh lay lắc cô.
“… Hử”.
“Bây giờ em đang nghĩ gì, tại sao lại bật khóc vậy, những điều em nghĩ trong lòng, chỉ cần em chịu nói, thì anh sẽ nghe hết”, anh ôm lấy cô, dịu dàng nói.
Ánh đèn trong xe mờ tối, âm thanh bên ngoài bị cách biệt hẳn, Tần Tang bỗng nhớ tới cái giếng mà Vương Ngữ Yên và Đoàn Dự bị rơi xuống.
Không có người khác, không có quá khứ, không có tương lai, nơi cách biệt hẳn với thế giới, chỉ có hai người.
“Năm em mười tuổi đã cãi nhau với chị, vì cái gì thì giờ em quên rồi… Em khóc trước, rồi chị chạy về phòng. Mẹ của chị – em và chị không cùng một mẹ sinh ra, nhưng ở trong nhà của bố em nên cũng đành gọi mẹ của chị ấy là “mẹ” như những đứa con khác của ông ấy. Mẹ cười và nói với em rất nhiều đạo lý, em tưởng đó là một sự khẳng định rằng em đã hiểu chuyện. Nhưng về sau lúc em về phòng thấy chị khóc trong phòng… Mẹ ôm chị, dỗ dành yêu thương, sau đó… mẹ cũng khóc theo… Bà chẳng nói đạo lý gì với chị cả, bà cùng khóc với chị…”. Tần Tang kể mà nước mắt lại tuôn rơi. Lý Vi Nhiên đã hiểu đại khái từ những lời nói đứt quãng của cô, hoá ra cô đã nấp sau vẻ lạnh nhạt như vậy.
Anh xót xa ôm chặt cô.
Giọng nói thanh tao của Tần Tang đã khàn đi vì khóc, “Vi Nhiên, từ lúc đó, em biết… em không cần phải khóc nữa… Vì không ai thương xót em khi em khóc”. Khóc thực ra là một thói quen, biết nước mắt sẽ rơi vào trong tim của người yêu thương mình nên phụ nữ mới hay khóc. Còn nếu không ai thương xót thì nước mắt chỉ là thứ vô dụng, thế thì chẳng cần phải khóc làm gì.
“Ồ… nên, bây giờ em cố tình để anh thương xót em phải không?”, Lý Vi Nhiên dịu giọng chọc cô, Tang Tang của anh không cần an ủi, chí ít là lúc này.
Tần Tang quả nhiên cười trong làn nước mắt, đấm anh một cái.
“Anh sẽ thương mà, thật! Nên sau này em có thể khóc thường xuyên”.
“Ừm…”
“Tang Tang, cho dù có chuyện gì, chúng ta đều nói cho nhau nghe, được không?”.
Giọng anh quá trang trọng, Tần Tang có đôi chút hoảng loạn, “Thế… sau này, anh ngoại tình cũng sẽ nói cho em biết?”.
“Ừ… ừm”.
“Anh dám?!”.
Tần Tang nhéo tai anh, bị anh chụp lấy đặt lên trước ngực, hôn đến không thở nổi. Cô không còn chút sức nào, mềm nhũn người tựa vào lòng anh.
“Về chỗ của anh, được không?”, bàn tay to lớn của anh ra sức bóp mông cô, thở hổn hển, hỏi cô.
Tần Tang đau đầu vô cùng, nhưng không nỡ từ chối anh. Nhất thời, ánh mắt cô đờ đẫn, miệng lắp bắp.
Lý Vi Nhiên thở dài, nhíu mày, rồi lại hôn mạnh cô mấy cái nữa để giải toả thèm khát, cuối cùng vẫn buông cô ra.
“Anh đưa em lên”.
Lên lầu thấy cửa đang mở.
Hai người nhìn nhau, Lý Vi Nhiên che chắn phía trước cho cô, còn anh nhẹ nhàng đẩy cửa, bước vào trong.
Trong phòng đèn đuốc sáng choang, An Tiểu Ly đang dọn dẹp đồ đạc.
“Anh nói mà, có tên trộm nào không có mắt mà dám xâm phạm cả địa bàn của Tang Tang nhà anh chứ”. Lý Vi Nhiên thở phào, dựa vào cửa, cười trêu An Tiểu Ly.
An Tiểu Ly quay lại bĩu môi với anh, không tâm trí nào đấu khẩu. Đến khi Tần Tang bước vào, mắt cô chợt sáng lên.
“Wow wow, hai người cãi nhau hả?! Tang Tang, cậu mà còn khóc á?!”, cô nhìn đôi mắt sưng húp của bạn, như thể phát hiện ra bí mật kinh thiên động địa.
Tần Tang cau mày, “Vẻ mặt cậu là sao?”.
“Cười trên nỗi đau của kẻ khác!”, An Tiểu Ly thản nhiên, “Tớ còn tưởng hoàng tử và công chúa chỉ cần sống vui vẻ trong thành quách chứ, hoá ra hai người cũng biết cãi nhau à? Ồ… tớ thấy công bằng rồi!”.
An Tiểu Ly hai tay chắp lại, cười toe toét.
Lý Vi Nhiên quay lại nói với Tần Tang, vẻ rất nghiêm túc: “Tang Tang, nghe chưa? Còn không nhanh nhanh về thành quách của anh?”.
“Vâng, phải nhanh chóng chừa chỗ cho người ta chứ”, cổ họng Tần Tang khàn khàn, cô mỉm cười.
“Nhưng Tiểu Ly à, anh và Tang tang đi rồi em cũng phải từ từ thôi, đừng có lần nào cũng kịch liệt đến mức anh Ba phải nhập viện nhé!”.
Hai người kẻ đàn người hát, An Tiểu Ly nói không lại, “hừ” một tiếng rồi quay đi, tức tối dọn đồ tiếp.
Lý Vi Nhiên và Tần Tang lại đùa giỡn tình tứ với nhau một lúc rồi xuống lầu. Tần Tang tiễn anh về rồi vào phòng, nằm vật ra giường, vẻ mệt mỏi.
“Tần Tiểu Tang, Tần Tiểu Tang!”, Tiểu Ly lập tức chồm lại gần.
“Buông!”.
“Hai người cãi nhau thật hả? Vì cái gì thế? Anh ấy bắt nạt cậu hả?”.
“Tớ đau đầu lắm, đừng chọc tớ, nếu không hậu quả tự chịu”, Tần Tang lạnh lùng nói.
An Tiểu Ly không dọn dẹp hành lý nữa, nhảy lên ngồi gần bạn, vẻ rất háo hức. Tần Tang trở mình mặc kệ cô, cô lại bám sát theo, đè lên người bạn khiến Tần Tang không thở nổi.
“Anh ấy nói muốn cưới tớ, tớ cảm động nên khóc thôi!”, Tần Tang bị cô làm phiền, nên đành nói vắn tắt cho cô hài lòng.
“Hả?”, Tiểu Ly nhũn người lăn xuống khỏi người Tần Tang, “Thật mất hứng… Hai người thật sự chưa từng cãi nhau hả?”.
“Chuyện gì cũng có cách giải quyết. Huống hồ bọn mình giờ đang ở thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, có gì mà cãi nhau”, Tần Tang nghỉ ngơi một lúc, định thần lại, hoàn toàn trở về là một người phụ nữ lạnh lùng lý trí. “Còn cậu, đang sắp xếp tay nải, bỏ trốn với công tử họ Trần à?”.
“Không phải! Tớ xin được vào ký túc xá rồi, mấy ngày nữa là dọn đi, nhưng hai hôm nay không có thời gian nên dọn bớt đã”, An Tiểu Ly trượt ra khỏi giường, cúi đầu sắp xếp tiếp.
“Xem như làm lành rồi à?”.
“… Không’, An Tiểu Ly nói, “Nhưng này Tang Tang, tớ đã nghĩ rồi, trước kia tớ cứ băn khoăn về thái độ của anh ấy, thực ra tớ nhìn nhận về điểm xuất phát của chuyện này cũng không đúng”.
“Tớ nghĩ, công tử họ Trần ngoài tính cách kỳ cục, tính khí lạnh lùng một chút, thì cũng được xem là cực phẩm. Đương nhiên tớ cũng là người ai gặp cũng yêu! Nên tớ xem đây như là… tình cờ gặp rồi yêu! Nếu kiên nhẫn mà có kết quả thì được, không có thì xem như tớ cũng không thua thiệt!”.
“Không thua thiệt? Đàn ông càng chín chắn càng đáng giá, thanh xuân của cậu không còn nữa thì tuột giá đấy!”, Tần Tang chọc cô.
“Thế nên, trong quá trình kiên nhẫn với anh ấy, tớ cũng sẽ chịu khó để mắt khắp nơi, một khi… he he, he he…”. An Tiểu Ly chìm đắm trong tưởng tượng: Trong hôn lễ tuyệt đẹp, cô khoác tay chú rể đẹp trai, cười bẽn lẽn, còn công tử họ Trần ai oán kia thì tiều tuỵ đi lướt qua…
Tần Tang bó tay, bóp bóp trán.
Đồ ngốc này, tưởng IQ của Trần Ngộ Bạch cũng như mình hay sao?
Buổi trưa, Lý Vi Nhiên đứng bên dưới đợi gần nửa tiếng, Tần Tang mới vội vàng chạy xuống. Tối qua Tiểu Ly hưng phấn vì suy nghĩ “thuận theo tự nhiên” của mình, bàn về kế hoạch viên mãn cho nửa cuộc đời sau, kích động đến độ nửa đêm vẫn chưa ngủ, ồn ào tới độ cô cũng không ngủ ngon được.
Đến khi ăn trưa xong, Tần Tang vẫn có vẻ lờ dờ chưa tỉnh. Ra khỏi quán, Lý Vi Nhiên kéo tay cô lên xe, “Tối qua nhớ anh không ngủ được à?”.
“Ồ”, Tần Tang uể oải nói thêm, “Xoay qua lăn lại cả đêm khó ngủ”.
Lý Vi Nhiên cúi xuống ấn cô vào ghế phụ, hôn mấy cái, giọng điệu cực kỳ mờ ám: “Anh cũng vậy, nhớ em đến nỗi tay nhức lắm đây…”.
Tần Tang ban đầu không hiểu, đến khi hiểu rồi thì mắc cỡ đến nỗi tỉnh cả ngủ.
Lý Vi Nhiên nhân lúc cô chưa thẹn quá hoá giận thì vội cười giả lả rồi buông ra, đóng cửa xe lại.
Việc bổ nhiệm lãnh đạo cao cấp mỗi năm một lần của “Lương Thị” sắp tới, vì Trần Ngộ Bạch bệnh rồi nên công việc nhất thời không tiếp nhận được, Lý Vi Nhiên vào khoảng thời gian này rất rảnh rỗi. Vốn dĩ buổi chiều định đưa cô đi chơi nhưng thấy cô mệt mỏi như vậy, anh lại không nỡ làm cô mệt thêm.
“Đưa em về nhà ngủ bù một giấc nhé?”, anh hỏi.
Tần Tang vặn người một cái, “Không cần, em không muốn ngủ. Ưm, anh có đi bệnh viện thăm Trần Ngộ Bạch không?”.
“Em muốn đi?”.
“Chẳng phải trách em không muốn gia nhập vào cuộc sống của anh sao? Em đang muốn biểu hiện thật tốt cho anh thấy mà!”.
“Vợ à… anh cảm động quá!”.
Tần Tang lườm anh, Lý Vi Nhiên càng cười xấu xa.
Cánh cửa phòng bệnh treo bảng “Xin đừng làm phiền” thật to.
Lý Vi Nhiên và Tần Tang nhìn nhau rồi mím môi cười. Lý Vi Nhiên gạt tấm bảng ra, nhẹ nhàng vặn chốt cửa, nắm tay Tần Tang vào trong.
“…Ăn miếng nữa nhé?”, giọng An Tiểu Ly rất “mẹ hiền”.
“Nhạt quá, không ăn nữa đâu”.
“Bác sĩ nói phải ăn thanh đạm, không thể kích thích dạ dày nữa, nó yếu lắm”.
“Bác sĩ không nói với em là không thể kích thích anh à? Anh cũng rất yếu”.
“… Vậy rốt cuộc anh có ăn hay không? Không ăn thì em đi”.
“…Ăn”.
“Anh Ba, làm nũng à?”, Lý Vi Nhiên cười hí hí, đan ngón tay vào tay Tần Tang, xuất hiện trước mặt hai người đang đút nhau ăn.
Trần Ngộ Bạch mặc áo bệnh nhân, tuy khí sắc còn hơi kém nhưng tinh thần rõ ràng đã tốt hơn nhiều, lúc nhìn Lý Vi Nhiên, kẻ đã phá hoại bữa ăn ấm áp của anh, ánh mắt mang đầy sát khí, hung hăng dữ tợn.
An Tiểu Ly tay trái cầm một bát cháo hành, tay phải cầm một cái thìa nhỏ, thấy Tần Tang vào thì nheo mắt chào.
“Cho hai người này – hồi phục nhanh”. Lý Vi Nhiên mỉm cười nói với Trần Ngộ Bạch, bước đến đưa giỏ trái cây trong tay cho Tiểu Ly.
An Tiểu Ly đón lấy, Trần Ngộ Bạch gật đầu với Tần Tang.