ận tâm, chuyện nhỏ này nào dám làm phiền tới cậu”.
Tiểu Ly thấy không ổn nên kéo gấu áo Tần Tang, thì thầm van nài, “Tang Tang… xin lỗi”.
Haizz, ngay từ ban đầu không nên mạo hiểm qua mặt bạn, Trần Ngộ Bạch nói đúng, Tang Tang thông minh như thế, sao có thể không nhận ra động cơ của cô chứ.
“Ồ, tại sao? Làm chuyện gì có lỗi với tớ hả?”, Tần Tang cười lạnh, An Tiểu Ly rùng mình, bây giờ cô sợ nhất nụ cười này.
Tần Tống trả sách quay lại, thấy hai người họ nói chuyện thì đứng lại đợi cách đó vài bước. An Tiểu Ly lén lút ra hiệu cho anh ta sau lưng Tần Tang, anh ta do dự rồi bước tới.
Quả nhiên Tần Tang trước mặt người khác thì không làm khó cô, “Nếu tớ giận cậu thì còn ngốc hơn cậu. Được, chẳng phải là tiễn Tần Tống hay sao? Tớ mời, đi thôi”.
Tần Tống chưa hiểu rõ mô tê gì, đã bị An Tiểu Ly hứng chí kéo đi.
Thực ra Tiểu Ly biết Tần Tang chỉ đùa để dọa cô, từ nhỏ tới lớn chỉ có cô giở trò với Tang Tang, chưa từng thấy Tang Tang trở mặt. Hoặc theo cách nói của ai đó: EQ và IQ cũng có liên quan tới nhau.
Ba người đến quán ăn ngon nhất trường, Tần Tang cười nói vừa nhận được nhuận bút, cứ chọn món thoải mái, đừng khách sáo. Tần Tống dò đoán khẩu vị của phụ nữ rồi chọn những món hơi chua hơi cay, Tiểu Ly đề nghị hay là uống chút rượu, thế là lại gọi một chai rượu vang, hai lít bia hơi.
Tần Tang làm động tác của chủ nhà, rót một ly rượu vang chúc Tần Tống, “Ly này chúc anh thuận buồm xuôi gió, về nước sớm. Tôi cạn đây, còn anh thì tùy”.
Cô nhanh nhẹn uống cạn ly, Tần Tống cười, mắt cong cong, ngửa đầu lên uống cạn không sót giọt nào rồi ngồi xuống ăn, bỗng nhiên thấy món nào cũng ngọt ngào.
An Tiểu Ly “hi hi ha ha” kể lộ trình của Tần Tống cho Tần Tang nghe, Tần Tang cũng cười sảng khoái, Tần Tống thấy cô có hứng thú với Ả Rập thì vội lấy hình chụp chung với hoàng tữ Ả Rập ra cho cô xem.
Ba người ăn cơm cười đùa, không khí rất vui vẻ.
Điện thoại của Trần Ngộ Bạch lúc này xuất hiện. An Tiểu Ly bực bội trốn vào một góc nghe máy, “Tự tìm gì ăn đi, tôi đang ăn uống với bạn bè, không được gọi tôi về”.
Bên kia im lặng. An Tiểu Ly tự thấy khoái chí vì mình cướp diễn đàn, quả nhiên, cách duy nhất để đè bẹp một Boss đó chính là phải Boss hơn anh ta.
“Cô cất thuốc đau dạ dày ở đâu?”, một lúc lâu sau, giọng nói trầm trầm yếu ớt của Trần Ngộ Bạch vang lên.
“Anh… đau dạ dày hả?”, giọng An Tiểu Ly lập tức dịu lại, “Tối qua anh đã ăn gì?”
“Tôi không sao. Cô nói tôi biết thuốc để ở đâu”.
An Tiểu Ly chỉ huy từ xa cho anh tìm thuốc, nghe bên kia là những tiếng mở hộc tủ “rầm rầm”, tưởng tượng ra dáng vẻ mặt tái nhợt, lấm tấm mồ hôi của anh, tim cô tự nhiên thấy thắt lại.
“Ừ… tìm thấy rồi”, Trần Ngộ Bạch hình như hơi thở dốc, giọng càng trầm hơn, “Đừng lo, tôi không sao. Cô chơi vui vẻ nhé, lúc về nhớ cẩn thận, biết chưa?”.
Nói xong anh cúp máy, hiếm khi rộng rãi như vậy. An Tiểu Ly thầm nghĩ ai thèm quan tâm anh chứ – nhưng sao mà… hình như thật sự bắt đầu thấy thấp thỏm bất an?
Tần Tống huých vào tay Tần Tang, ra hiệu cô nhìn bộ dạng thất thần của An Tiểu Ly. Từ lúc ngắt máy đến giờ cô đã không cười, đĩa trái cây mang lên cũng không đụng vào.
“An Tiểu Ly, nếu nhà có việc thì có thể cho cậu trốn về trước”, Tần Tang chuyển đĩa trái cây đến trước mặt cô.
An Tiểu Ly tay trái dưa hấu tay phải dưa lưới, rõ ràng trái cây rất thơm ngon nhưng ăn vào chẳng thấy mùi vị gì. Cô khó nhọc nuốt xuống, hạ quyết tâm đứng lên: “Tớ đi trước”.
Phụ nữ thời đại mới phải công tư phân minh, dám làm dám chịu. Đừng tưởng cô thương xót Núi Băng kia, mà cô chỉ nhận lương của người ta thì phải trung thành tới cùng. An Tiểu Ly yếu ớt an ủi chính mình.
Cô nhét điện thoại vào túi rồi đứng dậy, Tần Tang lấy chìa khóa xe ném cho cô. Tiểu Ly đón lấy, móc vào ngón tay vẫy vẫy với Tần Tống, “Cầm thú, tôi đi xe của Tang Tang. Anh phải đưa Tang Tang về đó”.
Tần Tống cười gật đầu,”Nếu bất cẩn lái đâm vào đâu thì nhớ gọi tôi”.
An Tiểu Ly hậm hực “xùy” một tiếng rồi vội vã xuống lầu.
Ăn xong, Tần Tang chủ động đề nghị đưa anh đi vòng vòng, tiện thể tham quan trường. Tần Tống đương nhiên là cầu còn không được.
Trường học vào khoảng bảy, tám giờ tối là lúc lãng mạn nhất, từng đôi tình nhân ôm ấp nhau trên đường, thỉnh thoảng dưới ánh đèn cũng có những cặp hôn nhau đắm đuối, dẫn đến những tiếng huýt sáo của các nam sinh đi ngang.
Dưới ánh đèn vàng vọt, làn da Tần Tang càng trắng như tuyết, mày mắt đẹp như tranh vẽ. Hôm nay cô rất khác ngày thường, khác đến nỗi khiến Tần Tống cảm thấy rất thỏa mãn, nghĩ ngợi lung tung.
Đài phát thanh trong trường rất lãng mạn, đang phát những bản tình ca, Tần Tống đi sau cô một bước, bỗng lặng lẽ nắm lấy cổ tay cô, “Hôm kia tôi phải đi rồi”. Ánh mắt anh ta ươn ướt, đáng thương như một con cún con.
Tần Tang quay lại mỉm cười, mượn động tác vén tóc mà rất tự nhiên thoát khỏi tay anh ta.
“Tần Tang…”, tiếng gọi của Tần Tống như rút gan rút ruột, dưới ánh đèn, bóng tối trên gương mặt của Tần Tang càng lúc càng lớn, đầu anh ta càng lúc càng cúi thấp.
Ống kính kéo ra xa hơn, một chàng trai cao ráo có gương mặt nhìn nghiêng rất đẹp đang từ từ cúi đầu xuống, cô gái mặc đầm trắng ngẩng lên, đôi môi đỏ mọng hé mở.
“Ha ha…”, khi chỉ còn vài tấc, hơi thở của cô phả lên mặt anh, ngưa ngứa. Tần Tang bỗng phá lên cười phá tan khung cảnh lãng mạn.
“Tần Tống, cậu đúng là sến quá”, Tần Tang cười rất vui vẻ, buồn cười quá, cô cứ tưởng mô-típ cũ rích này chỉ có trong tiểu thuyết ngôn tình hại bao trái tim thiếu nữ thôi chứ. Cô đã viết không biết bao nhiêu cảnh từa tựa, bản thân lại lần đầu gặp phải.
Tần Tống quá thất bại. Nhưng nghĩ lại thì ít nhất cô không cho anh ăn tát, có phải là có hy vọng?
“Hôm nay chúng ta rất vui, phải không?”, Tần Tang nhìn mặt hồ gợn sóng lăn tăn ở không xa, trong sắc đêm dịu dàng, đêm mùa hạ tràn ngập mùi hương. “Tần Tống, nhìn thấy cậu tôi lúc nào cũng rất vui”.
“Cậu là một chàng trai tốt, tôi rất vui khi cậu thích tôi. Nhưng tôi thật sự không thích cậu”, cô quay sang nhìn Tần Tống, Tần Tống đã bị từng câu rồi từng câu của cô khiến cho vui vẻ rồi buồn bã, hy vọng rồi thất vọng, ngơ ngẩn nghe cô nói bằng những từ ngữ thanh lịch, tao nhã.
“Tôi là một người rất ích kỷ, tôi muốn cho mình một cách sống thoải mái nhất. Tôi thích làm bạn với cậu, vì cậu biết ăn biết chơi, lại đẹp trai, mắt thẩm mỹ tốt, cũng khá là lương thiện. Nhưng nếu cậu mang đến phiền phức cho tôi, tôi chỉ có thể giống thời gian này, trốn cậu để cậu không tìm thấy tôi. Rất nhiều người đều nói không thích anh ta thì nên buông anh ta, chí ít đến chết cũng không qua lại, để tránh nhớ nhung thương xót. Nhưng tôi cho rằng thích một người mà không được đáp lại cũng đủ buồn lắm rồi, nếu ngay cả bạn bè bình thường mà cũng không thể thì cuộc đời cũng thật không như ý. Đúng không?”.
Giọng cô rất trầm rất quyến rũ, Tần Tống gật đầu như bị thôi miên.
“Nên tôi nghĩ, tôi vẫn nên làm bạn với cậu. Còn cậu?”.
Tâm tư Tần Tống xoay chuyển liên tục, những lời Tần Tang nói thật ấm áp, không thể chối từ, nhưng trong lòng sao vẫn thấy lạnh lẽo thế này?
“Nếu tôi và cô sau khi làm bạn… mà vẫn thích cô thì sao?”, anh ta hỏi dò.
“Thế thì tôi đành chọn cách đáng tiếc, không bao giờ qua lại với cậu”.
“Tần Tang, cô đang uy hiếp tôi”, đôi mắt đẹp của Tần Tống nheo lại, ngón tay sạch sẽ thon dài sờ cằm.
Cuối cùng anh ta cũng định thần lại, Tần Tang đang gài bẫy anh ta, đầu tiên là cố ý trốn tránh, điện thoại không nghe nhắn tin không trả lời, sau đó anh ta tìm đến tận nơi thì thuận tiện mời khách để dỗ ngọt, dỗ dành một chút, sau đó cầm một cây kẹo đường to hơn hỏi, “Sau này cứ được ăn kẹo thế này mãi, được không?”.
Không được! Xem cậu Sáu anh ta là thằng ngốc hả? Ý trong lời của cô là, làm bạn thì không được hối hận mà quay lại theo đuổi cô. Ai thèm làm bạn! Anh ta muốn cô là bạn gái!
“Không. Tần Tống, đây là chính sách ưu đãi cho người đẹp trai là anh”, Tần Tang dựa vào lan-can ven hồ, cười ngọt ngào, “Cậu hỏi Tiểu Ly thử xem trước kia những người theo đuổi tôi, tôi đều từ chối hết”.
“Đúng thế, cậu Sáu Tần tôi đây là người mà những kẻ đó có thể tùy tiện so sánh được hay sao?”. Khi Tần Tống cao ngạo thì quả rất trẻ con.
“Tôi không chọn. Tôi cứ phải theo đuổi cô đấy. Tần Tang, tôi cứ thích cô đấy”, anh ta khoanh tay, ánh sáng trong mắt còn nóng bỏng hơn ánh đèn. Tần Tang, em có dẻo miệng, khéo léo đến mấy thì tôi vẫn sẽ thích em.
Đường này không thông rồi, Tần Tang quay đi, thầm thở dài, “Đi thôi, đưa tôi về”.
“Cô trì hoãn cũng vô ích”, Tần Tống lẩm bẩm, theo cô đi lấy xe.
Nguồn ebook: https://www.thichtruyen.vn Cực kỳ cực kỳ e dè mở cửa vào trong phòng, phòng lặng như tờ, Tiểu Ly nghĩ chắc là Trần Ngộ Bạch đã uống thuốc đi ngủ rồi, cô thay dép lê rồi rón rén đến phòng ngủ xem thử.
Trần Ngộ Bạch quả nhiên ở đó, đang nằm trên giường, chăn đắp xộc xệch, đôi chân dài buông thõng xuống đất, giày da vẫn chưa cởi. Một cánh tay trắng bệch che mắt, lặng lẽ nằm đó. An Tiểu Ly bỗng thấy chua xót trong lòng, anh thật đáng thương!
Cô quỳ xuống cởi giày cho anh, đặt chân anh ngay ngắn trên giường. Kéo chăn ra đắp lại, Tiểu Ly khẽ khàng cởi lỏng cà vạt cho anh, rồi nhét tay anh vào trong chăn.
“Á!”, An Tiểu Ly sợ hãi kêu lên khi thấy mắt anh vẫn mở dưới cánh tay, lùi lại hai bước, “Anh đóng phim kinh dị hả! Còn thức thì nói chứ! Anh muốn dọa tôi chết à?”.
Đôi mắt anh trong veo, nhìn chằm chằm An Tiểu Ly, hồi lâu sau mới thong thả nói, “Tôi cũng đâu nói tôi đã ngủ?”.
Tiểu Ly vỗ vỗ ngực để an ủi trái tim đang đập thình thịch, “Anh uống thuốc chưa?”.
“Chưa”, Trần Ngộ Bạch mặt dửng dưng, cơ thể co lại trong chăn, nhắm hờ mắt, có vẻ rất mệt mỏi.
Động tác của anh khiến An Tiểu Ly bỗng thấy tim mềm xuống, so đo với người bệnh làm gì chứ?
Cô quay đi mở bếp nấu cháo, rồi đi tìm thuốc, rót một ly nước mang vào phòng ngủ.
“Ngủ rồi à?”, cô ngồi xuống giường, cúi xuống khẽ hỏi anh. Trần Ngộ Bạch nhắm mắt “ừm” một tiếng, không động đậy.
“Dậy uống thuốc”, Tiểu Ly kéo anh dậy, ra sức mạnh nên bị cô kéo dậy thật, mà còn hơi quá tay, anh thuận thế ngồi bật dậy, kéo cả người cô vào lòng. Tiểu Ly giằng co, “Thuốc…”
“… Không sao”, Trần Ngộ Bạch cười rất dịu dàng, “Tôi không uống thuốc… muốn ăn em”.
“Dạ dày anh không đau nữa à?”.
“Tai nào của em nghe thấy tôi nói là đau dạ dày?”, anh chỉ hỏi cô thuốc ở đâu, tự cô nghĩ thế.
“Buông tôi ra… giường ướt hết rồi…” Tiểu Ly sờ thấy drap giường ướt một khoảng, ly nước đã đổ.
“Cũng không sao”, Trần Ngộ Bạch hôn lên chóp mũi cô, thân mật và rất đáng sợ dụi dụi cọ cọ, “Vì, lát nữa sẽ càng ướt…”
“Ưm… Trần Ngộ Bạch, anh nghe tôi nói này…”, An Tiểu Ly càng kinh hoảng, hình như anh… định làm thật!
“Suỵt”, ánh mắt Trần Ngộ Bạch rất ấm áp, “Em không cần giải thích chuyện chiều nay gặp A Tống, củng không cần giải thích chuyện lừa tôi rằng buổi tối đi ăn với bạn, thực ra là ở cùng A Tống. Nhưng em có nhớ không? Tôi giúp em tìm lại điện thoại của Tang Tang, em đã từng hứa sẽ cảm ơn tôi…”, một tay anh kéo cô vào lòng, tay kia nóng bỏng trượt xuống người cô