ừng miếng nhỏ mà tìm”, Lương Phi Phàm bình tĩnh nói, lập tức có thuộc hạ đến cuốn thảm lên.
Tiểu Ly thấy mắt giật giật, thảm đẹp như vậy mà mang đi thì tiếc quá, cắt thành từng miếng từng miếng thì…
Cô gái kia hừ giọng, “Đã nói anh phí phạm quá, ở cửa mà cũng trải thảm! Đổi thành đá mài thì hay hơn không”.
Đại Boss lại… cười. Tiểu Ly ôm tim gục xuống, nghe Đại Boss nói bằng giọng dịu dàng, “Được, em thích màu gì?”.
“Màu đỏ”.
Đại sảnh lộng lẫy như thế mà phối với đá mài màu đỏ… Tiểu Ly cảm khái, lạc điệu ơi là lạc điệu.
“Hôm nay không kinh doanh, đổi hết thảm tầng này, thay bằng đá mài màu đỏ”.
“Cool thật!”, Tiểu Ly khẽ kêu lên, chấn động tới mức suýt thì vỗ tay. Trần Ngộ Bạch thấy hai mắt cô phát ra hoa đào thì cười lạnh, sờ mái tóc mới làm hồi chiều của cô, khẽ nói vào tai cô, “Còn cool hơn nữa đấy, nếu cô ta nói với cô câu ‘Mái tóc cô này đẹp thật’, anh tôi có thể sẽ rứt từng sợi tóc của cô xuống làm tóc giả cho cô ta đội chơi”.
Tiểu Ly trợn mắt, lập cập lùi lại ba bước, không suy nghĩ gì nấp sau lưng Trần Ngộ Bạch, ôm lấy mái tóc dài, không dám nói gì.
Tiếp đó cả buổi tối, An Tiểu Ly đều dè dặt trốn cô gái trẻ tên “Cố Yên” kia. Cô đã quan sát kỹ rồi, mái tóc Cố Yên tuy dài nhưng không đẹp bằng cô, có lẽ thật sự là có tiền đề và khả năng sẽ rứt tóc cô xuống làm tóc giả cũng nên.
Buổi party “công việc” mà Trần Ngộ Bạch nói, có chút kỳ quặc. Không có những tổng giám đốc của các công ty khác, chỉ có Đại Boss Lương Phi Phàm trong truyền thuyết.
Đại Boss cả buổi tối đều dỗ dành Cố Yên đang xị mặt vì bị rơi mất hoa tai, Trần Ngộ Bạch đang chơi snooker với một thiếu niên xinh đẹp cao gầy, có ngoại hình còn trung tính hơn cậu bé cắt tóc buổi chiều, phó tổng Dung không biết xếp hàng thứ mấy đang choàng ôm một nữ ngôi sao đang “hot”, cùng uống rượu. Tần Tống nhỏ nhất lại cầm micro, say túy lúy gào thét.
“Anh giúp tôi xin chữ ký Echo được không?”, An Tiểu Ly trù trù cả buổi tối, kéo vạt áo ‘cầm thú’, cầu xin tội nghiệp, cô nghĩ trong mấy Đại Boss thì Tần Tống có vẻ thân thiện hòa nhã nhất.
Tần Tống huýt sáo một tiếng, còn vỗ vỗ tay An Tiểu Ly, “Tự đi đi! Tôi mà đi thì anh Ba lại tưởng tôi lợi dụng thời cơ”.
“Tôi chỉ muốn tiếp cận ngôi sao thôi mà! Anh giúp tôi với… Tang Tang cũng rất thích cô ấy!”, Tiểu Ly nhanh nhẹn tìm ra điểm yếu của anh ta, ‘cầm thú’ nhướng mày, quả nhiên hí hửng ngoáy mông bỏ đi.
Echo thấy cậu Sáu Tần đích thân đến xin chữ ký thì cười không khép miệng được, nũng nịu hỏi ký ở đâu?
Dung Nham kề sát gương mặt xinh đẹp tựa cánh hoa đào của cô ta, tà ác thổi hơi bên tai cô nàng, “Ký lên áo lót của em cho cậu ta…”, Echo cười đến hoa cũng phải run rẩy, đấm Dung Nham, nũng nịu nói “Ghét quá”.
Tần Tống nổi da gà toàn thân, xách hai quyển sổ ký tên đến, nhét vào tay Tiểu Ly. An Tiểu Ly hứng chí, mắt lóe ngôi sao.
“Kiểu gì thế không biết…” Tần Tống bất mãn nhét micro vào tay cô, “Nào, hát chung với thiếu gia!”.
An Tiểu Ly tâm trạng vui vẻ, cười híp mắt đứng trước máy hát với Tần Tống, hai người xưa nay luôn bị kỳ thị bởi cá tính khác thường nay hợp tác với nhau, chọn một loạt những bài hát cực High, sóng vai nhau nhảy điệu thỏ.
“Á!”, Kỷ Nam ở gần đó kêu lên thảm thiết, ôm lấy tay nhảy chồm chồm lên. Trần Ngộ Bạch không biết đã nhìn đi đâu mà cắm thẳng cây đũa tre xuống bàn tay phải đang vịn vào bàn của cô.
Dung Nham quay sang, đặt tạm ly rượu lên bàn, đẩy Echo đang ngồi dán sát vào người anh, vội vội vàng vàng bước đến, cầm cổ tay đã đỏ lên của Kỷ Nam, hàng lông mày nhăn lại.
“Không sao đâu”, Kỷ Nam thấy sắc mặt anh Hai càng lúc càng nặng nề thì nhịn đau, cười “he he” mấy tiếng, “Tí thôi, không sao không sao, anh Ba, chúng ta tiếp tục chơi đi!”.
Trần Ngộ Bạch không đáp, anh ta lạnh lùng nhìn hai người đang bá vai bá cổ chơi đùa đằng kia, căn bản không nghe Kỷ Nam nói gì.
Kỷ Nam và Dung Nham nhìn theo hướng mắt anh, lập tức hiểu ra. Đã nói mà, Trần Ngộ Bạch hiếm khi dắt bạn gái đến tham gia bữa tiệc các anh em, nhất định là đã nhắm chuẩn rồi. Nhưng cậu Sáu đang ăn gan hùm hay sao?
An Tiểu Ly rống lên: “Nhiệt tình mùa hạ đánh động cơn lười nhác mùa xuân, ánh mặt trời chiếu sáng gia đình hạnh phúc…”, Tần Tống lại say sưa phụ họa “ye ye…” mấy tiếng.
“Mỗi một bài tình ca đều khơi dậy hồi ức, nhớ lại năm ấy em đã quen biết anh thế nào…”
“But here know”, Tần Tống dùng giọng nam hát câu này, rồi tiếp tục the thé, “Nỗi buồn mùa đông kết thúc sự cô đơn mùa thu, gió mơn man thổi nỗi nhớ cay đắng đến…”
An Tiểu Ly cũng đổi sang giọng nam giống Tần Tống, “I miss you ye…”
Hai người cứ anh hát tôi xướng, bài tình ca ngọt ngào trở nên diệu kỳ sinh động, ngay cả Cố Yên hờn dỗi cả buổi tối cũng hứng chí ngắm họ biểu diễn.
“Nghe anh nói này, tay nắm tay, cùng anh đi nhé, sống một cuộc sống ổn định, hôm qua đã không kịp, ngày mai sẽ tiếc nuối, hôm nay em lấy anh nhé…”
Hai người đang mải mê ca hát đứng quay lưng lại với mọi người, những vẻ mặt kỳ quặc khác nhau của mọi người trong phòng họ đều không nhìn thấy.
Cố Yên cười, đôi mắt cong cong, Lương Phi Phàm đứng cạnh cũng nhìn họ, xưa nay anh chỉ cần cô vui là được. Dung Nham và Kỷ Nam vừa nhìn biểu diễn vừa liếc trộm vẻ nặng nề ức chế phủ lên từng tầng từng lớp trên gương mặt ai đó, tưởng tượng ra kết cuộc bi thảm của cậu Sáu.
Còn lại ai đó đang ức chế trong lòng, nắm tay siết chặt, rồi từ từ thả lỏng. Cuối cùng, đưa ngón tay trỏ đẹp đẽ thon dài ra, tao nhã đẩy gọng kính lên, ánh mắt sắc lạnh sau cặp kính thoáng qua, khiến Kỷ Nam đứng cạnh lạnh người lùi lại ba bước.
Những món ăn ngon lành đẹp mắt lần lượt mang vào, bàn ăn dài trong chốc lát đã đầy ắp, Tần Tống và Tiểu Ly lúc nãy đã mài mòn sức lực bây giờ la hét hoan hô, buông micro xuống, chuyển sang biểu diễn tiết mục nhảy.
“Ngon không?”, Tiểu Ly cắn một miếng thịt không biết là thịt gì, nghe có người hỏi thì gật gù, “Ngon!”.
Là Cố Yên, đang hào hứng nhìn cô, “Tôi là Cố Yên, cô tên gì?”.
“Tôi là An Tiểu Ly”, cô cười híp mắt đưa tay ra, với qua bên kia bàn bắt tay Cố Yên. An Tiểu Ly từ nhỏ đã thân tiện dễ gần, huống hồ hiện giờ đối tượng là cục cưng của Đại Boss.
“Cô là bạn gái của Tần Tống à?”, Cố Yên cầm đĩa lên bắt đầu tìm thức ăn, vừa nói chuyện phiếm với Tiểu Ly.
“Không phải!”, An Tiểu Ly còn chưa há miệng ra thì một giọng nam lạnh lùng đã trả lời thay cô.
Là Trần Ngộ Bạch.
“Sắp phải rồi!”, Tiểu Ly tức tối hất tóc, tự cho mình là phóng khoáng kiêu ngạo mà trả miếng lại.
Cố Yên nhìn sắc mặt Trần Ngộ Bạch dần dần từ xanh chuyển thành đen mà sung sướng vô cùng, cô quay lại, ngoắc tay với Tần Tống đang ngồi ở sofa trò chuyện với Kỷ Nam, “Tần Tống, đến đây! Bạn gái cậu tìm cậu!”.
Tần Tống ngồi xa nên không nghe rõ, thấy Cố Yên gọi thì ngoáy mông bước tới. Họa sắp tới nơi mà anh ta vẫn không biết sống chết thế nào, tiện tay vỗ vai An Tiểu Ly, “Lát nữa hát tiếp nhé!”.
An Tiểu Ly ngẩng lên cười ngọt ngào, “Tôi ăn no rồi, bây giờ đi thôi!”.
Cố Yên sướng tê người vì sắc mặt Trần Ngộ Bạch bây giờ chỉ có thể hình dung bằng từ “thê thảm tuyệt đẹp”.
Tần Tống không phải kẻ ngốc, thoáng chốc đã biết bị An Tiểu Ly lợi dụng, vội vàng rút lui, “Gì ấy nhỉ… anh Tư gọi em?”, anh ta gọi vu vơ về phía Kỷ Nam một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy – mẹ ơi, vẻ mặt này của anh Ba khiến anh ta nhìn mà run lẩy bẩy.
Trời hại kẻ họ Tần, Kỷ Nam lại cười hí hí bước đến, “Gì đấy? Tôi có gọi cậu đâu, sao vậy?”.
Tần Tống sắc mặt xám xịt, nước mắt đầm đìa.
Trần Ngộ Bạch nhìn chăm chú An Tiểu Ly, trong ánh mắt thú vị của Kỷ Nam và Cố Yên, anh đưa tay cầm một ly rượu lên, lặng lẽ bỏ đi.
Không biết vì sao, tim An Tiểu Ly trong tích tắc anh quay lưng đi, bỗng co thắt lại, giống như… giống như lúc nhỏ làm vỡ con thiên nga nhỏ bẳng pha lê, cảm giác bất lực khi trái tim tan vỡ trong phút chốc.
Tần Tống bám chặt cạnh bàn, có đánh chết cũng không chịu thừa nhận gian tình với An Tiểu Ly, Tiểu Ly sống chết thế nào cũng không kéo anh ta ra được, đành trơ trẽn lấy Tần Tang ra để uy hiếp anh ta thêm lần nữa, Tần Tống vừa chùi nước mắt nước mũi vừa đi theo cô, ánh mắt lạnh băng của anh Ba dù khuất sau lưng vẫn rõ ràng vô cùng, anh ta cầm micro mà khổ sở nghĩ ngợi, cuối cùng chọn một loạt các bài hát thiếu nhi, ừ, chỉ có những bài này mới không có yêu đương gì, như vậy anh Ba lát nữa giết anh thì dao sẽ chém nhanh hơn – nếu đã sắp chết thì bớt bị hành hạ chút nào hay chút đó.
Buổi tối tan tiệc, Cố Yên cứ níu kéo Tiểu Ly, cười sung sướng, Lương Phi Phàm thấy suốt buổi tối cô đều vui vẻ thì dặn Trần Ngộ Bạch sau này nhớ đưa cô bạn gái nhỏ theo thường xuyên hơn.
Trần Ngộ Bạch nhếch mép, lạnh nhạt nhận lời, sau đó chuyển mũi dùi: “Lần trước bảo em đi khảo sát kế hoạch mở rộng phía hải ngoại, hai hôm trước em vừa làm xong, khả năng làm được không cao lắm, khoảng 55%. Nhưng em cho rằng Lương Thị mấy năm nay cố thủ quá lâu rồi, đã đến lúc duỗi chân duỗi tay hơn. Hướng kiếm lời phần mở rộng này khá ổn, chẳng qua là đem danh tiếng ra ngoài, điều này rất có lợi với việc thu mua gần đây của Lương Thị, huống hồ em đã tính toán thử, lợi tức mà kế hoạch này mang lại cho thị trường cổ phiếu có thể bằng tổng giá trị khai thác cả năm nay.”
Lương Phi Phàm nghe kỹ rồi suy nghĩ, sau đó gật gù, “Tốt, vậy thì giao cho em phụ trách toàn bộ”.
“Ừm…” Trần Ngộ Bạch mỉm cười, đôi mắt sau cặp kính lấp lánh, “Nhưng, trạm đầu là các tiểu vương quốc À Rập, em và bên đó không thân lắm, e rằng phải cho em thêm chút thời gian”.
Lương Phi Phàm ngẩng lên nhìn anh, Trần Ngộ Bạch nhìn thẳng không tránh né, Lương Phi Phàm khẽ cười, “Em ngồi đây phụ trách chỉ huy là được, chuyện chạy việc cứ để người khác làm”.
Trần Ngộ Bạch đẩy gọng kính, cười thản nhiên. Sau lưng họ, người nào đó có mối quan hệ giao hảo khá tốt với hoàng tử nước Ả Rập, lúc này vẫn chưa biết ác mộng đó, đang ngân nga điệu nhạc bước tới, thấy Trần Ngộ Bạch thì cười nịnh nọt, “Anh Ba… hà hà”.
Trần Ngộ Bạch vỗ vai anh ta, thái độ hiền hòa thân thiện đó khiến Tần Tống suýt thì rơi nước mắt, “Anh Ba biết rồi, ngoan lắm!”, nhéo má anh ta, Trần Ngộ Bạch nhướn môi cười, đoạn tiến về phía “vấn đề chờ được giải quyết” tiếp theo.
Ăn tối được nửa chừng thì Kỷ Nam gọi điện cho Lý Vi Nhiên, rõ lúc nãy trên đường đi còn bảo sẽ tới ngay, giờ đâu rồi?
“Điện thoại anh kìa”, Tần Tang nhắc người đàn ông ngồi đối diện im lặng cả buổi tối.
Lý Vi Nhiên đang trầm tư bỗng choàng tỉnh, nhìn tên người gọi tới, rồi tắt, ngẩng lên cười với Tần Tang, giải thích: “Là Kỷ Nam”.
Tần Tang uống một ngụm nước chanh, cười lơ đãng.
Gần “Phi” vốn rất ít taxi, cô vừa đi vài bước đã thấy một chiếc xe ngừng lại cạnh mình, gương mặt tươi cười của Lý Vi Nhiên hiện ra, “Tang Tang, trùng hợp quá”.
Biết là rất có khả năng gặp anh ở “Phi” nên cô bỏ cả việc ăn tối gần đó, ai ngờ vẫn là quá trùng hợp.
Thực ra có phải là có định mệnh thật không? Nếu không thì sao trong bao nhiêu người như vậy, chỉ khi gặp anh, cô mới b