br/>Tần Tang hết hồn, e rằng phải gọi cả Tần Dương rồi, “Lưu Thệ” ở thành Nam, là một nơi phức tạp, một mình cô không thể xử lý.
“Tiểu Hòe, em gọi anh Cả chưa?”
“Chị! Không được gọi anh Cả… không thể nói ai biết! Chị…”
“Chào cô, xin hãy đến đây trong vòng nửa tiếng.” Có một giọng nam nghe có vẻ đe dọa nói vào điện thoại của Tiểu Hòe, nói xong dập máy nhanh gọn.
Tần Tang giật bắn mình, không thay cả chiếc váy kaki ngắn đang mặc ở nhà ra, chỉ tròng áo pull dài vào, mang giày vải bố rồi lao ra ngoài.
Đến “Lưu Thệ”, có một em trai dẫn đường cho cô. Tần Tang bước vào, trông thấy Tần Hòe nằm dưới đất, rõ ràng đã bị “xử lý”, gương mặt đẹp trai nhăn nhó, nằm trên thảm trải sàn màu đỏ, ôm bụng rên đau hừ hừ. Cô bỗng thấy nổi giận, nheo mắt hỏi lạnh lùng: “Ai đánh nó?”.
Trong phòng có tổng cộng năm tên, người cao to nhất bước đến trước mặt cô, ngạo mạn: “Tôi đánh. Nó dám đến chỗ bọn này gây sự, muốn chết hay sao…”
“Chát”, một tiếng tái tai sắc gọn.
Tay phải Tần Tang tê dại, cô dùng sức mạnh toàn thân tát hắn một cái, gã đàn ông to như gấu bị cô đánh lệch cả mặt.
“Nó đánh người, đập đồ, chỉ cần đền tiền là được. Ai cho mày đánh nó!” Tần Tang vênh mặt, ánh sắc lạnh trong đôi mắt nếu hóa thành ngọn dao nhỏ thì chắc chắn sẽ đâm cho gã kia thành tổ ong thủng lỗ chỗ.
Trong phòng im phăng phắc.
Tên kia hoàn hồn lại, mặt đỏ bừng bừng, tay giơ cao định đánh cho Tần Tang văng lên trần nhà.
“Mày, dám!” Tần Tang ngạo mạn nhìn hắn, gã đàn ông một mét tám mấy bị cô trừng mắt nhìn đến nỗi đờ cả người.
“Ôi, cô bé này ghê gớm quá”, một giọng nói yêu kiều vang lên, là bà chủ A Lục.
“Bà chủ”, gã kia ôm mặt lui xuống.
“Cô bé à, em trai cô phá chỗ của chúng tôi, làm kinh động hai vị khách ở đây. Thế cũng được đi, như cô nói, chỉ cần đền tiền là được. Nhưng mà, cậu ta còn đụng đến gương mặt đắt giá nhất chỗ tôi! Thế thì phải nói rõ với nhau rồi! Lâm Lâm là do tôi bỏ ra một số tiền lớn mới đào tạo được, còn chưa làm gì…”
“A Lâm không làm những chuyện đó! Bà nói bậy! Nói bậy!”. Tần Hòe bỗng biến thành một con sư tử nổi giận, quát vào mặt bà chủ. Một tên đứng cạnh có vẻ định giơ chân đạp, ánh mắt sắc như dao của Tần Tang phóng đến, tên kia lập tức rút chân lại.
“Chị! Cho bà ta tiền! Em muốn A Lâm đi theo em, A Lâm…”
“Câm miệng!”, Tần Tang quát lên, quay sang A Lục, “Bao nhiêu tiền… hãy thả em trai tôi ra!”.
A Lục che miệng cười, vẫn chưa lên tiếng thì Tiểu Hòe đã hét lên: “Chị, còn A Lâm nữa”.
“Ôi… Lâm Lâm thì tôi không bán, người mà cậu Sáu thích, tôi làm sao dám”, A Lục cười dịu dàng, ngoắc tay với Tần Tang, “Còn về đồ mà em trai cô đập vỡ, số này.”
Tần Tang móc thẻ card ra, đưa cho A Lục. Cô đến dìu Tần Hòe dậy, cậu bé lại vùng vẫy, “Chị không cứu A Lâm thì em cũng không đi”.
Tần Tang cố kìm ý muốn tát cậu em một cái, “Vậy em không nên gọi điện nhờ chị cứu, ở lại đây si tình cho chết đi”.
Nước mắt rưng rưng trong mắt Tần Hòe, không chịu đi, “Chị! Xin chị… em… yêu cậu ấy…”
Tần Tang hít vào một hơi.
“Bao tiền?”, vuốt ve đầu cậu em đang khóc nức nở, cô im lặng rồi ngẩng lên hỏi A Lục.
“Cái này… Lâm Lâm vẫn là trai tân, tôi lại bỏ ra bao nhiêu thứ, không bán đâu!”, A Lục lắc đầu.
“Không bán thì cũng có cái giá chứ, chị cứ nói đi”.
“Cô bé này đúng là không đơn giản… Haizz, em tên gì?”, A Lục hỏi có vẻ hứng thú.
Tần Tang cười khổ, nếu lúc này cô nói ra là người nhà họ Tần thì đừng nói Tần Uy, ngay cả Tần Dương mà biết cũng sẽ lột da Tần Hòe ra.
“Chị cứ ra giá đi, bao tiền.”
A Lục đảo mắt, quay người đi ra. Một lát sau, chị ta quay lại, đưa theo một chàng trai trẻ, cao lớn, đẹp trai, đáng sợ.
“Này, chính là vị đây”, A Lục chỉ vào Tần Tang, nói với cậu ta.
Châu Yến Hồi vốn định tặng Lâm Lâm mà A Lục đề cử cho Tần Tống. Tần Tống đương nhiên không cần nên chính anh ta giữ lại. Ai ngờ từ đâu xuất hiện một chàng trai bộ dạng như sinh viên, kéo ngay Lâm Lâm lại định đưa đi, bị từ chối thì nổi cơn điên, hai người lao vào đánh nhau.
Nghe nói chị cậu ta đến chuộc người, anh ta và Tần Tống mải uống rượu không để ý. Nhưng lát sau A Lục vào hỏi anh ta, nói rằng cô gái kia định mua Lâm Lâm. Anh ta đã đưa cậu kia vào phòng trên lầu, nếu làm loạn nữa thì e rằng sẽ khó nhằn.
“Nhưng, chị của cậu kia, rất là đặc biệt!”, A Lục choàng cổ anh ta, cười hì hì.
“Ồ?” Châu Yến Hồi chợt có hứng, “Đi xem thử! Tiểu Lục ở đây uống đi, tôi tìm thú vui đây.”
Tần Tống huơ tay như đuổi kiến.
Đúng là đặc biệt thật. Châu Yến Hồi sờ cằm, quan sát Tần Tang, khuôn mặt chỉ to bằng lòng bàn tay, đôi mắt đen trắng rõ ràng, rất xinh đẹp, tiếc là bộ quần áo quá to không nhìn rõ dáng người… Nhưng ăn mặc như quấn bao bố thế kia làm cho cô có vẻ rất đáng thương dưới ánh đèn, đáng ra phải quấn chặt quanh eo anh ta mới đúng.
“Muốn mua Lâm Lâm thì được”, Châu Yến Hồi cười sảng khoái, điệu bộ tà ác khiến Tần Tang nhìn mà lạnh cả sống lưng, “Em, ở lại một đêm với anh”.
Tần Tang giữ chặt cậu em đang muốn lao lên ăn thua đủ, “Chẳng qua là một đêm hoan lạc, có đáng không? Cuộc sống của anh chán đến mức này à, phải dựa vào việc chia rẽ hai đứa trẻ để bù đắp?”
“Nói xem, em có đồng ý không?”, Châu Yến Hồi nóng nảy, “A Lục, trả lại tiền cho cô ấy. Có hai lựa chọn: một là anh sẽ bẻ gãy tay chân em trai em và Lâm Lâm, em đưa chúng đi. Hai là em ở lại với anh, anh sẽ để chúng lành lặn ra khỏi nơi này. Em chọn đi”.
Tần Tang cười lạnh: “Anh chém đi.”
Châu Yến Hồi ngậm điếu thuốc chưa kịp châm lửa, môi run lên làm rơi xuống, “Cái gì?”.
“Em tôi làm sai, các người muốn xử lý chúng thế nào cũng được. Tiền thì tôi có thể trả, những cách khác tôi không làm được”, cô quay lưng nhìn Tần Hòe, “Tiểu Hòe, em yên tâm, nếu em không sống nổi ra khỏi đây, chị đây đảm bảo với em rằng Lâm Lâm sẽ xuống dưới đó với em”. Cô nói xong quay sang Châu Yến Hồi, “Được rồi, ra tay đi, mọi người làm dứt một lần cho xong”.
Châu Yến Hồi ngẩn ra một lúc rồi lại móc một điếu thuốc khác ra, bật lửa “tách” một tiếng, rít vào một hơi thật sâu rồi phả khói, “Ha ha, được rồi, đi hết đi”.
Tần Tang thở phào, kéo em trai ngồi dậy rồi đi ra ngoài.
“Cái này cho chị”, cô nhét thẻ vào tay A Lục, “Em tôi không hiểu chuyện, thật sự xin lỗi”.
Hàng lông mày dài mảnh của A Lục nhướng lên, cười rồi nhận lấy.
“Tần Tang,” Tần Tang cố nhịn cơn buồn nôn, đưa tay bắt tay anh ta. Dù sao cũng vẫn ở địa bàn của người khác.
“Châu Yến Hồi”, tay anh ta khô ráo ấm áp, móng tay cũng được cắt rất sạch sẽ.
Thời buổi này, cầm thú đều đội lốt đàng hoàng. Tần Tang mỉm cười thầm nghĩ.
Một cánh tay giơ ra, vỗ mạnh lên bàn tay quyến luyến của Châu Yến Hồi – Tần Tống đứng giữa họ, che chắn Tần Tang sau lưng thật kỹ, “Yến Hồi cậu lên lầu trước đi, Lâm Lâm vẫn đang chờ trong phòng đấy”.
Châu Yến Hồi cười gian, “Tiểu Lục, cậu không cần gài bẫy tôi chứ? Lâm Lâm là do tôi chuẩn bị cho cậu mà”.
Tần Tống cuống lên đấm vào ngực anh ta, “Cậu nói bậy gì thế?”.
Tần Hòe nghe họ nói xem A Lâm như món quà rồi đẩy qua đẩy lại, răng nghiến kèn kẹt. Tần Tang vốn chỉ mong thoát thân, nhưng thấy hai mắt em trai vằn đỏ, thực sự không nhẫn tâm nên nói: “Nếu cả hai đều không cần thì, Tần Tống, có thể tặng tôi được không?”.
Tần Tống gật đầu lia lịa: “Đương nhiên đương nhiên, Tang Tang, tôi thật sự không…”
“Tang Tang, tôi thật sự không…”. Tần Tống gục đầu ủ rũ, càng giải thích càng không rõ được.
“Tôi không can thiệp vào chuyện riêng của bạn bè”, Tần Tang cũng nhân cơ hội nói rõ, người như Tần Tống cô không thể đụng vào, “Thế nên anh muốn chơi bời thế nào thì tôi không có ý kiến”.
Tần Tống thấy tim thắt lại, cô đang từ chối anh ư? Cô biết?
“Tang Tang…”
“… Tần Tang”, Tần Tang chỉnh lại, “Xin hãy gọi tôi là Tần Tang”.
Tang Tang, không phải là tên anh có thể gọi.
Một người đàn ông “ngọc thụ lâm phong” cùng bạn đi siêu thị, sữa tươi rau xanh đều biết chọn, món ăn buổi tối đều lên thực đơn đầy đủ, là một chuyện rất ấm áp.
An Tiểu Ly lén lút nhét thêm thức ăn vặt vào xe đẩy, liếc nhìn Trần Ngộ Bạch xem anh có phát hiện ra không.
Trần Ngộ Bạch giả vờ không biết, nhân lúc cô bò ra trên tủ đông lạnh chọn sữa chua, anh thong thả vứt lại.
Đến khi tính tiền ra ngoài, An Tiểu Ly mặt mũi nhăn nhó, méo xệch.
“Chẳng phải còn giữ lại cái này sao? Mặt xị ra ghê thế”, Trần Ngộ Bạch đưa cho cô kẹo mút.
Cô nhận lấy, nhưng lại tiện tay ném vào hộp đựng thức ăn trong xe đẩy, vẫn tức tối, “Tôi không thích ăn kẹo!”.
“Tôi thích nhìn cô ăn kẹo”, Trần Ngộ Bạch trả lời bình thản.
An Tiểu Ly cắn môi, tôi thích – nhìn cô ăn kẹo.
Lại nữa… Chính là thế, có lúc thậm chí cô cảm thấy hai người như vợ chồng lâu năm, nhưng khi phán đoán thật kỹ thì anh lại xa tận chân trời. Đang băn khoăn thì di động của Tiểu Ly đổ chuông, cô vừa nhìn số đã cười tít mắt, “Moshi Moshi!”[3]
[3] Moshi là “alo” trong tiếng Nhật.
“Mò cái đầu cậu!”, giọng to quang quác của Xuân Tử vang lên, “Tin nội bộ, Sói Bên Sông đòi danh sách, ông ta nói mấy lần phát hiện ra thiếu người, hôm nay nhất định phải điểm danh.”
“Tớ đến ngay, cậu ráng lên!”, Tiểu Ly cúp máy, nhìn đồng hồ, còn bốn mươi phút lên lớp học, phải gọi taxi rồi, cô đau lòng nghĩ.
“Ừm… chuyện đó, tổng giám đốc, tối nay anh có thể tự nấu ăn tạm được không? Tôi phải đi học rồi”.
“Cô tốt nghiệp rồi mà?”.
“Còn nửa năm nữa, những môn khác đã kết thúc rồi, nhưng có một học phần tự chọn vẫn chưa thi xong, người Nhật cố chấp thế đấy – cho tôi xuống đường phía trước”, An Tiểu Ly bấm tin nhắn thông báo đến Tần Tang, miệng vẫn nói, lại còn hoa chân múa tay bả