Ồ, nếu bạn cũng từng thích một thứ nào đó thật đắt tiền, quý giá ngay từ cái nhìn đầu tiên, chắc bạn sẽ hiểu tâm trạng của Tần Tang lúc này: nhân lúc chưa thích nó tới độ phải mua, thì nên tránh xa ra.
Lúc đạp mạnh phanh xe, trong đầu An Tiểu Ly chợt xuất hiện một tấm phông nền cực lớn, lặp đi lặp lại bốn chữ “xuất sư bất lợi”.
Nhìn kỹ, chiếc xe của người ta quá hoành tráng, lại so với chiếc QQ đã khá cũ của cô, khiến cô bất giác co người lại, mặt mũi sầu khổ nhìn người trong xe kia.
Đầu xe của hai chiếc xe sát sạt nhau nên cô có thể thấy rõ người đàn ông ngồi ở ghế lái phụ: anh ta đeo một cặp kính không gọng thanh lịch, ánh mắt sau cặp kính cực kỳ lạnh lùng và thâm trầm, đang lạnh lẽo nhìn cô chằm chằm.
Khí lạnh bốc lên từng đợt, qua hai lần kính chắn gió vẫn thốc tới chỗ cô ngồi.
An Tiểu Ly đông cứng đến độ không nói gì được, chiếc xe đua đột nhiên chạy lùi lại một đoạn rồi sau đó, cửa bên ghế lái mở ra.
Xuống xe là một người đàn ông trẻ tuổi khác, đường nét gương mặt không rõ ràng sắc nét bằng người ngồi bên ghế phụ, nhưng có vẻ dịu dàng hơn nhiều.
“Cô không sao chứ?”, người đàn ông trẻ tuổi mở cửa xe của An Tiểu Ly, cúi xuống dịu dàng hỏi.
“Hi! Cô không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?” Thấy cô ngồi đờ ra, người đàn ông trẻ tuổi nhíu mày, cúi xuống định cởi dây an toàn của cô ra.
Thấy anh ta như thế, hình như định bế cô ra ngoài, An Tiểu Ly đang thất thần lập tức hí hửng quyết định giả ngơ đến cùng.
Cửa ghế lái phụ lúc này cũng mở ra, sắc trời bỗng dưng tối sầm lại, nhiệt độ cũng hạ thấp hẳn. An Tiểu Ly đang mơ giấc mộng đẹp của nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình thì mắt bỗng hoa lên, anh đẹp trai dịu dàng kia đã bị kéo ra, còn người đàn ông đeo cặp kính không gọng đang cúi người xuống gần cô như một tảng núi băng đổ ập xuống, lạnh lùng nhếch môi, cười với cô.
Rất nhiều năm sau đó khi nhớ lại khoảng khắc ấy, An Tiểu Ly mới biết người cười với cô không chỉ có anh, mà còn có số phận…
“Cô à, chúng tôi đang đi thẳng, cô lại đâm ngay sườn xe thế này, người chịu trách nhiệm 100% phải là cô.” Núi Băng lạnh lùng lên tiếng.
Số phận quá u ám, giống như nụ cười anh ta hiện nay.
Cô giật mình định thần lại, lén xiết chặt nắm tay, ánh mắt bỗng trở nên vừa ngây thơ vừa vô tội: “Ồ, thế ạ… Tôi rất xin lỗi… Các anh có thể nhường tôi một chút, để tôi lùi xe lại rồi hẵng tính không?”
Núi Băng đưa ngón trỏ từ từ đẩy kính lên, sau đó mỉm cười, đứng thẳng lên tránh ra, “Được thôi.”
Anh ta vừa đứng cách xa là An Tiểu Ly lập tức đóng cửa “sầm” một tiếng, thuần thục quay vô-lăng, lùi xe lại, “vù” một tiếng lao đi như tên bắn. Lúc đi ngang chiếc xa Versace LP640, cô thắng gấp lại, “13xxxxxxxxx, sửa xe xong gọi điện cho tôi, tôi sẽ trả tiền lại, bây giờ tôi có việc gấp phải đi trước đây!”
Cô là một cô gái tốt. Hừm, cô đã tỏ thái độ chân thành, sẽ bồi thường mà! Đương nhiên tiền đề là… họ phải nghe rõ dãy số điện thoại cô nói nhanh như bắn súng liên thanh mới được.
Lý Vi Nhiên, anh chàng trẻ tuổi dịu dàng kia, khi len lén liếc nhìn lần thứ mười hai, Trần Ngộ Bạch cuối cùng ném cho anh ta một câu: “Hỏi”
“Xe này… có phải chiếc mà anh đã đặt trước nửa năm, hôm qua vận chuyển đến đây bằng đường hàng không?”
“Ừ”
“… Anh Ba! Không phải anh định bắt em đền một chiếc cho anh đấy chứ?”
“Không cần.”
“Sợ quá… Vậy tại sao để cô ấy đi?”
“Nếu không thì sao?”
“Cho dù không cần cô ấy đền thì cũng không thể để cô ấy lừa gạt như kẻ ngốc chứ.”
“Cô ta không lừa gạt, số di động là thật, cô ta cũng có việc gấp thật.” Trần Ngộ Bạch gập tập văn kiện trên tay lại, “Cô ta phải đến ‘công ty công nghệ Vũ Hưng’ phỏng vấn.”
Lý Vi Nhiên nhướn mày, không nói gì nữa – vẻ mặt anh Ba lúc này giống như gã thợ săn đang thích thú nhìn con mồi vùng vẫy trong bẫy.
Trần Ngộ Bạch quay nhìn ra cửa sổ, đưa tay chậm rãi đẩy cặp kính trên sống mũi lên.
Thời tiết đầu xuân, tất cả đều đang nảy mầm đâm chồi, giống như trái tim ai đó.
“Cô An! Cô An!”
“A?” An Tiểu Ly giật mình thoát khỏi sự buồn bực và thấp thỏm, vội vàng gật đầu cúi người với người phỏng vấn, “Ồ ồ! Tôi đang nghe đây!”
“Công ty công nghệ Vũ Hưng” là doanh nghiệp đi đầu về lĩnh vực công nghệ ở thành phố C, khi cô nộp hồ sơ xin việc vốn đã không mấy hy vọng gì, ai ngờ lại may mắn được gọi đến phỏng vấn!
Nhưng… dù sao cô cũng tốt nghiệp khoa công nghệ thông tin đại học C, làm thư ký cho tổng giám đốc người ta thì hình như không hợp chuyên ngành lắm? Cô thích phòng khai thác của họ cơ…
“Cô An, tôi vừa hỏi cô: Có muốn đến làm việc ở công ty chúng tôi không?” Lão Nghiêm đã có vẻ bất lực, cô bé này có vẻ ngoài bình thường, trông cũng không nhanh nhẹn lắm, sao tổng giám đốc mới đến nhậm chức đã chỉ đích danh là cần cô ta nhỉ?
“Tất nhiên ạ!” An Tiểu Ly cắn răng, “ Xin hỏi bao giờ thì tôi sẽ bắt đầu đi làm?”
“Ngày mai.” Lão Nghiêm thở phào, nói rõ về những việc cần chú ý trong thời gian thực tập và khi tuyển nhân viên ngạch chính thức. Cuối cùng anh ta ngập ngừng: “Cô An…”
An Tiểu Ly cười híp mắt, có vẻ vô tâm vô tư: “Vâng?”
Lão Nghiêm nuốt ực câu nói xuống, cười giả lả: “Ha ha, mong rằng sau này chúng ta sẽ làm việc vui vẻ với nhau!”
Những ngày thảnh thơi đã qua mau, cuối tuần nghỉ ngơi, Tiểu Ly rúc trong sofa của nhà Tần Tang ăn khoai tây chiên, vừa gặm “rột rột” vừa kể cho Tần Tang nghe chuyện làm việc thoải mái, vui vẻ của cô trong công ty.
“Đầu cậu bị cửa kẹp rồi.” Tần Tang gõ bàn phím lách cách, không thèm nhìn cô cái nào, lạnh lẽo nói, “Cô giáo Trần nhà cậu mà biết cậu làm thư ký cho người ta thì không kéo cậu về bóp chết cậu, tớ chết liền.” Cô Trần chính là bà mẹ hung dữ của An Tiểu Ly.
Tần Tang hừ lạnh: “Vì họ sáng suốt khi nhìn người chứ sao!”
“Biết nhìn thế tại sao không tuyển tớ?”
“Thì chính vì biết nhìn cho nên mới không thể tuyển một cô ngốc vào!”
“Tần Tiểu Tang!”, An Tiểu Ly trợn to mắt cự nự.
Tần Tang đột ngột ngừng lại, ngẩng lên nhìn bạn, cười rất kỳ lạ, “An Tiểu Ly, trực giác tớ mách bảo cậu: tổng giám đốc cậu sắp phải hầu hạ ấy, sẽ có những vướng mắc không thể nào giải quyết dứt điểm với cậu được đâu!”
An Tiểu Ly hét lên một tiếng rồi ném túi khoai tây đi, hai tay ôm chặt trước ngực, “Cậu lại đang viết đến chuyện JQ[1] trong văn phòng rồi chứ gì?!”
[1] JQ = gian tình, chuyện mờ ám.
Tần Tang cười, không phản bác, đôi mắt cô nàng hơi có màu hổ phách, ánh lên một tia sáng rất đẹp và bí ẩn dưới ánh đèn màu vàng cam. An Tiểu Ly rùng mình ớn lạnh, “Tần Tiểu Tang, bộ dạng cậu lúc này giống hệt mụ phù thủy!”
Không phải giống, mà Tần Tang thực sự là một mụ phù thủy!
An Tiểu Ly đứng run lẩy bẩy trong đám người, nhủ thầm hết lần này đến lần khác.
“Nhiệt liệt chào đón tổng giám đốc Trần!” Thịt mỡ trên bụng lão Nghiêm cũng đang run lên hết cỡ, vừa run vừa nháy mắt ra hiệu với Tiểu Ly.
Bị người đứng phía trên đẩy mạnh một cái, Tiểu Ly choàng tỉnh, vội vàng dâng hoa lên, “Chào mừng…”, cô chưa nói dứt, người kia đã biến mất rồi.
Cơ thể đang cúi xuống giữa chừng bỗng cứng lại, hoa trên tay cũng cứng lại – núi băng kia không thèm liếc nhìn cô lấy một cái, bỏ đi.
Những cô nàng như hoa như ngọc trong phòng vào khoảnh khắc tổng giám đốc xuất hiện, ai nấy đều bắn những tia nhìn lạnh băng về phía An Tiểu Ly là người được chỉ định tặng hoa, lúc này thấy cô ngượng ngùng đứng trân người ở đó, những cô nàng như hoa như ngọc kia đã thấy hài lòng, thậm chí còn có mấy người tốt bụng đến an ủi: “Nghe người ở tổng bộ nói rằng Tam thiếu gia bình thường rất lạnh lùng, không sao, không sao, không phải ghét bỏ gì cô đâu! Cô đừng buồn phiền quá!”
An Tiểu Ly vẻ mặt cứng đờ cố mỉm cười với đồng ngiệp, trong lòng thầm kêu khổ: Xin ông trời phù hộ con, đừng để anh ta nhận ra con!
“An Tiểu Ly, phiền cô rót cho ly cà phê mang vào đây”, điện thoại nội bộ vang lên giọng nói lạnh băng của tổng giám đốc. An Tiểu Ly đặt linh kiện máy vi tính vừa tháo được một nửa xuống, vội vội vàng vàng rót cà phê mang vào.
Trần Ngộ Bạch đang ngồi xem văn kiện sau bàn làm việc rộng rãi, anh nắng chiều vào từ ô cửa sổ sau lưng anh, áo sơ mi trắng thẳng thớm, lấp lánh ánh sáng, gương mặt với những đường nét rất đậm vì ngồi ngược sáng nên càng trở nên anh tuấn nổi bật.
Một cảnh đẹp đến nhường ấy mà An Tiểu Ly chẳng có tí tâm trạng thưởng thức nào. Cô rón rén bước đến, mắt cụp xuống, chỉ sợ cử động quá mạnh sẽ khiến anh chú ý mà nhận ra cô.
Cũng may, Núi băng thấy cô vào thì liếc mắt một cái, tỏ ý “Đặt cà phê xuống, rồi cô biến đi”.
An Tiểu Ly biết ý lui ra. Cô vừa đến cửa thì do cửa đã được cô mở sẵn, “binh” một tiếng, đập thẳng vào phần mũi cao của cô.
Lý Vi Nhiên vừa vào đã nhận ra cô gái đứng bên cửa có vẻ quen quen, tuy lúc này đang ôm mũi hít hà, nhưng anh vẫn có cảm tưởng đã gặp cô nàng ở đâu rồi.
Anh gãi đầu “Cô là…” mãi mà vẫn không nhớ ra. Bên kia Trần Ngộ Bạch đã lạnh lùng lên tiếng: “ Vào mà không biết gõ cửa à?”
Lý Vi Nhiên “à” lên một tiếng, có vẻ ngạc nhiên: anh Ba tuy không có nhân tính nhưng bình thường cũng không đến nỗi so đo chuyện nhỏ như vậy.
“Ô…”, anh nhớ ra rồi chỉ vào An Tiểu Ly, vỡ lẽ.
“Ồ anh là…”, An Tiểu Ly kịp thời dừng lại, sau đó tự khâm phục EQ của mình: trong tình huống này vẫn có thể nhớ ra mình đang ở văn phòng tổng giám đốc, không thể hớ miệng được. “Tôi xin phép ra ngoài trước”. Cô điều chỉnh lại tâm trạng rồi, ôm mũi đang chảy máu, khe khẽ nói.
“Chính là cô ta! Cái cô gái mà hôm trước va vào xe chúng ta ấy!” Cửa đóng lại, Lý Vi Nhiên hứng khởi nói.
Trần Ngộ Bạch cũng cười, nhưng Lý Vi Nhiên thấy anh cười thì nhũn cả chân ra.
Quả nhiên, anh Ba thân yêu vừa khởi động tay vừa đứng lên, tiến dần từng bước tới anh.
Đừng mà… cứu tôi với…
Binh! Binh binh!!! Bốp bốp bốp!
“Á…” Trong văn phòng tổng giám đốc văng vẳng tiếng la hét thảm thiết.
An Tiểu Ly đương nhiên nhớ ra Lý Vi Nhiên, người đàn ông vừa đẹp trai lại dịu dàng như vậy, làm sao cô nhìn rồi quên được.
Sau một loạt tiếng động trong văn phòng, anh đẹp trai dịu dàng ấy khi bước ra đã đầy thương tích dưới cằm, trông thảm không kể xiết, nhưng thần sắc lại có vẻ thoải mái tươi tỉnh hơn khi bước vào.
“Cô đang sửa máy tính à?” Anh ta hào hứng quan sát cô từ trên xuống dưới.
Tiểu Ly thầm lườm anh ta một cái, cung kính đáp: “Dạ không.”
“Rõ là thế mà!”
“… Biết rồi sao anh còn hỏi?”
Lý Vi Nhiên trêu chọc thấy mất hứng thì sờ cằm sưng vều, nhìn cánh cửa khép chặt kia rồi kề sát An Tiểu Ly, hỏi nhỏ: “Cô và anh ấy… đến giai đoạn nào rồi?”
Tiểu Ly suýt nữa thì làm rơi bo mạch máy tính xuống màn hình LCD.
Cô hít một hơi, chưa kịp nói gì thì điện thoại nội bộ trên bàn đã đổ chuông, giọng nói lạnh lùng của tổng gi