Chân Tả Ân Đệ bị thương vẫn chưa khỏi hẳn, đành phải xin nghỉ phép mấy ngày, thói quen và sinh hoạt hàng ngày bỗng dưng có sự thay đổi lớn.
Đầu tiên là "Cô dâu mới" thương xuyên không thấy mặt, cư nhiên tự động trở về bản doanh, khó thấy nhất chính là, Chu tương tự nhiên bắt đầu mua thức ăn, lại còn xắn tay áo xuống bếp nấu canh!
Nhưng thay đổi lớn nhất, chính là Mạnh Đình luôn đúng giờ trở về "Nhà" ăn cơm tối.
Anh thường xuyên đến nhà cô, hơn nữa càng lúc càng giống như thói quen.
Chu Tương nói anh lấy lý do đến đây là để ăn cơm, trên thực tế là tới đây là kiểm tra xem cô và Lực Côn có yêu nhau thực hay không, cho nên mỗi lần ăn xong cơm tối, cô dâu mới luôn lấy lý do bỏ đi, để lại một người đàn ông không thích xem ti vi lại chiếm lấy cái điều khiển ti vi, còn có một cô gái bị phát " chứng mẫn cảm”.
Bọn họ cùng nhau xem ti vi, nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng sẽ cùng nhau cười ra tiếng, nhưng cũng không thiếu cãi vã cùng khiêu khích. . . . . .
Nhưng hôm nay, Ân Đệ rất hi vọng không phải nhìn thấy anh, bởi vì cô muốn trả phép bắt đầu đi làm lại tại nhà hàng.
Mỗi lần cô vừa nhắc tới chuyện này, lập tức đưa tới làn sóng phản đối, tất cả mọi người đều muốn chân của cô khỏi hắn rồi mới trở lại làm việc, nhưng Ân Đệ thật sự không đợi nổi được nữa.
Vẫn chưa tới lúc tan việc, thừa dịp Chu Tương cùng Lực Côn không có ở đây, Ân Đệ liền chuẩn bị ra cửa.
Chỉ là còn chưa đi ra khỏi đường tắt, trước mặt liền xuất hiện một bóng dáng cao lớn, khiến cho cô đứng hình không thể động đậy nổi.
Là Mạnh Đình.
"Cô muốn đi đâu?"
"Tôi. . . . . . Ra ngoài mua chút đồ." Ân Đệ rũ xuống vai, cô vẫn không dám nói thật.
Mạnh Đình ánh mắt hơi lóe lên, "Mua xong rồi hả?"
Ân Đệ gật đầu một cái, liếc thấy trong tay anh có hai hộp đồ ăn Nhật bản, "Anh mua đồ ăn sẵn hả?"
"Lực Côn nói bọn họ muốn đi xem biểu diễn ca nhạc, hôm nay sẽ không ăn cơm ở nhà. Cho nên tôi có mua chút đồ ăn. . . . . . Thuận tiện mua luôn cho cô một phần, đi thôi." Anh thúc giục cô đi lên lầu.
Đáng chết, Ân Đệ thật muốn đánh cho mình một trận, rõ ràng đây không phải chuyện liên quan đến anh, không phải sao? Cho nên, cô cố gắng hắng giọng nói: "Tôi hôm nay muốn đến nhà hàng làm việc."
"Được."
Cái gì? Được? Bình thường anh luôn theo Chu Tương phản đồi cô mà? Ha ha ha, chẳng lẽ người này chợt thông tình đạt lý rồi hả? Ân Đệ thần sắc bỗng chốc chuyển thành nhẹ nhõm, vươn tay lại chỗ anh, cười nói: "Vậy, đồ ăn này tôi sẽ mang đến chỗ làm ăn."
Nhưng anh lại không đưa hộp đồ ăn cho cô. Đón lấy ánh mắt kinh ngạc của cô, mặt anh lạnh lùng nói: "Chờ cô trở về nhà ăn cũng không muộn."
"Để lâu như vậy sẽ hỏng mất, rất đáng tiếc."
"Không lâu." Anh vẫn lạnh nhạt nói tiếp: "Lập tức từ nhà hàng về đây cũng không xa, không mất quá nhiều thời gian."
"Lập tức trở về? Tôi là muốn đi làm, làm sao có thể về ngay lập tức ——"
"Cô là đi thanh toán tiền lương."
"Tôi vì sao phải thanh toán tiền lương?" Không giải thích được.
"Bởi vì cô đã bị sa thải."
"Tôi bị sa thải lúc nào?" Nói hưu nói vượn!
"Từ lúc cô đi khỏi chỗ này, tôi sẽ gọi điện thoại cho quản lý của nhà hàng."
"Anh ——" Ân Đệ khóe miệng ở co quắp, giống như bị đầu độc, lúc nào cũng có thể chết bất đắc kỳ tử.
"Mạnh Đình! Anh dựa vào đâu mà có thể làm như vậy?"
"Tôi dựa vào chính năng lực của mình."
"Anh cho anh là ai? Một cuộc điện thoại mà có thể ra lệnh cho mọi người sao? Quản lý nhà hàng tại sao phải nghe lời của anh?"
Anh nhìn thẳng vào cô, nở một nụ cười lạnh lùng nhưng vẫn rất mê người, "Cô có thể thử xem."
Ân Đệ trong lòng lạnh đi một nửa, tự tin của người đàn ông này làm cho người ta nổi giận, nhưng một ngọn lửa khác cũng ở trong long ngực của cô bùng cháy lên.
"Thử cái gì? Anh có bản lãnh lộng quyền? Coi như anh có cái bản lãnh lớn này, cũng không nhất thiết phải dùng ở trên người tôi! Đây là công việc của tôi, là chuyện của cá nhân tôi, anh không phải đang quản quá nhiều sao? Quả thực là buồn cười!"
"Người buồn cười là cô." Anh tiến lại gần, kéo lấy tay của cô lôi đi, "Cô bây giờ hãy lên lầu trước, nhớ, chân chưa khỏi thì không được phép đi lung tung."
"A!" Bởi vì anh đột ngột kéo đi, Ân Đệ cảm giác mắt cá chân bị thương đột nhiên đau nhói.
Mạnh Đình lập tức ngừng bước, buông cô ra, mày rậm nhíu một cái, cơn giận đột nhiên bay mất, thay vào đó là đau lòng. . . . . . Còn có áy náy, cuối cùng thành ảo não.
"Có lẽ là tôi không nên quan tâm. Nhưng, muốn đi làm cũng không nên nóng lòng như vậy." Anh bỗng dưng có cảm giác rất luống cuống.
Ân Đệ cắn môi, uất ức nói: "Tôi hiểu, nhưng mà tôi sợ nếu còn không đi, thì thật sự sẽ không cần phải đi nữa rồi."
"Không phải đi nữa thì thôi, sợ cái gì?"
"Sợ cái gì? Không đi làm, ông chủ sẽ cho tôi tiền sao? Không có tiền sẽ không cơm ăn, thiên hạ không có bữa trưa miễn phí, anh có hiểu hay không?" cô tức giận đáp lại.
"Kia ——" vẻ mặt anh trầm ngân, sau đó ân cần nói."Bữa ăn tối đây?"
Nhìn thấy biểu tình u mê của cô, anh nói nói tiếp: "Cô đang nhắc nhở tôi, nên nộp lệ phí tiền ăn bữa tối hả?"
Ân Đệ ngẩn người, sau đó cười ra tiếng, bĩu môi hừ cười nói: "Bữa ăn tối dĩ nhiên cũng vậy không thể ăn không ."
Nhìn cô cuối cùng cũng cười tươi, Mạnh Đình khóe môi nhẹ nhàng nâng lên, cái loại thỏa mãn đó lần nữa xuyến thấu vào trái tim.
Ân Đệ cuối cùng cũng phải cười thỏa hiệp, cô đối với người đàn ông này cảm thấy không có cách, không biết tại sao, anh lại có bản lĩnh dẫn dắt tâm tình của cô.
"Về nhà ăn cơm đi." Lời của anh rất tự nhiên.
Ân Đệ gật đầu đồng ý, nhưng lại cảm thấy không được tự nhiên.
Bọn họ thành người một nhà lúc nào vậy?
****************ta là một đường phân cách
Vết thương ở chân đã dần khỏi hẳn, Ân Đệ lại bắt đầu cuộc sống bận rộn của mình. Ngày đêm làm liên tiếp hai công việc khiến cho cô có cảm giác thời gian trôi qua thật nhanh.
Trong nháy mắt, cô tới" Nhà hàng Long Phượng" làm, đã được gần hai tháng.
Đây là một nhà hàng rất có danh tiếng về các món ăn Quảng Đông, được trang hoàng một cách xa hoa lộng lẫy, không kém nhà hàng cấp năm sao một chút nào.
Ân Đệ làm nhiện vụ dẫn khách, trên người mặc một bộ sườn xám kiểu Trung Quốc, đứng thẳng ở lối vào phòng ăn.
Lúc này, quản lý nhà hàng chợt đi tới dặn dò, cần đặt biệt chú ý tới “ phòng Long”* tại tầng hai bởi vì hôm nay có một vị khách quan trọng đến. Vì giá bao cả phòng kia không hề rẻ, vì vậy đặt phòng này đa số đều là khách VIP.
*Phòng Long: nhà hàng Long Phượng được chia thành hai loại phòng là Long và Phượng
Giờ dùng cơm đã gần đến, khách khứa cũng lục đục kéo đến.
"Hoan nghênh quang lâm! Xin hỏi ngài có đặt bàn trước không. . . . . . Vâng, bên này xin mời." Ân Đệ chân đi giày cao ba tấc bắt đầu dẫm lên sàn nhà hàng dẫn khách.
Đột nhiên, Ân Đệ phát hiện trong “ phòng Long” của nhà hàng lại là một mảng trống rỗng, khách bên trong đã đi đâu hết rồi?
Vừa đi đến lối vào, Cô lại phát hiện —— có người đang đoạt "Địa bàn" của mình !
Tối nay, đặt bàn ở phòng Vip tầng hai là giám đốc Ngô, ông ta bây giờ đang đứng ở cửa ra vào, mặc dù trong phòng đang bật điều hoà, nhưng ông vẫn cầm lấy khăn tay lau mồ hôi liên tiếp, dáng vẻ hình như rất khẩn trương.
Mà đứng cạnh ông, lại có một số cô gái trẻ tuổi xinh đẹp ăn mặc rất sành điệu đang líu ra líu ríu!
Ân Đệ không nhịn được tiến lên nói: " Giám đốc Ngô, nếu khách của ngài tới, tôi sẽ dẫn họ lên ——"
"Đã nói rồi, người ta đứng ở chỗ này chính là để giữ cửa mà? Đây vốn là công việc của cô ta, hay là chúng ta đi lên lầu trước nha, người ta đứng lâu quá mỏi cả chân rồi nè."Một cô gái đứng bến cạnh nũng nịu nói.
Giữ cửa? Ân Đệ nhíu lông mày lại, cô gái kia rõ ràng là đang khinh thường cô, nhưng, cô cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, dù sao khách hàng cũng là thượng đế.
Nhưng giám đốc Ngô vẫn kiên trì đứng nghiêm ở cửa.
Ân Đệ cũng không muốn để ý đến bọn họ nữa, cô loay hoay tại chỗ rồi lại cúi đầu nhìn chân mình, nhưng tình cờ lại nghe thấy nội dung câu chuyện đáng buồn nôn của mấy cô gái kia ——
"Tối nay ai có thể đem người đưa được lên giường, chắc chắn tiền thưởng sẽ không nhỏ đâu ——" cảnh thấy tầm mắt của Ân Đệ, giám đốc Ngô dừng lại.
Chỉ là, Ân Đệ nghe đến đây cũng đủ hiểu, hơn nữa còn thật sự muốn ói!
Nhưng cô chỉ có thể làm như không có việc gì quay đầu nhìn về phía cửa, coi như nhắm mắt làm ngơ.
Bỗng chốc, ánh mắt của cô nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông ——
Là Mạnh Đình!
Cửa tự động mở ra, anh dáng người cao lớn đang thong dong đi vào, hơn nữa liếc mắt liền phát hiện ra cô.
Mạnh Đình nhìn một đám người đứng trước hàng lang phòng ăn, giám đốc Ngô thân thể mập mạp lập tức chen lên phía trước.
"Ai nha, Tổng giám đốc Mạnh, anh tới rồi! Tôi ở chỗ này đợi anh đây."
"Tổng giám đốc Mạnh anh khỏe chứ!" Binh đoàn phần hồng hô to theo khẩu hiệu.
Một đám con gái hô to, khiến Ân Đệ cực kỳ phản cảm. Thì ra "Người khách quan trọng" khiến cả phòng ăn náo loạn chính là Mạnh Đình?
Anh xuất hiện quá đột ngột, mà trước mắt phô trương khiến cho cô tức giận, mặc dù cảm thấy ánh mắt của Mạnh Đình nhìn chòng chọc mình, cô lại cố ý né tránh.
Mạnh Đình mi tâm nhíu lại, ngay sau rút ánh mắt từ trên người cô, quét về phía quanh mình, nhìn giám đốc Ngô hỏi: "Tổng giám đốc của ông đâu?"
Giám đốc Ngô ấp úng cười, "Tổng giám đốc Thượng sẽ tới ngay lập tức, ngài ấy phân phó tôi đến trước để tiếp đón anh, đến. . . . . . Bên này xin mời."
Ân Đệ cúi đầu thấp xuống, nhưng nhìn thấy bóng lưng của anh đang chuẩn bị lên lầu, cổ họng không nhịn được phát ra âm thanh: "Uy ——"
Trong vòng ba giây đồng hồ, tất cả ánh mắt đều tập trung nhìn cô, nhất là con ngươi muốn phóng hỏa của giám đốc Ngô. Uy? Nơi này có người nào có thể để cho cô "Uy" hả?
Mạnh Đình ánh mắt sáng quắc nhìn cô, như có chờ đợi.
"Để tôi giúp mọi người dẫn đường ——“ Ân Đệ lúng túng, đầu cúi thấp xuống lần nữa.
"Không cần, để tôi đích thân dẫn đường cho tổng giám đốc Mạnh là được rồi." Giám đốc Ngô lôi cố gắng lôi hết sở trường nịnh hót của mình.
Mạnh Đình không nói gì, sau khi nhìn cô một cái, liền xoay người theo đám người kia lên lầu.
Ân Đệ đứng sững sờ ở tại chỗ thật lâu, cuối cùng còn phải để đồng nghiệp Trân Trân lay tỉnh. Bởi vì lại có khách tới cửa.
"Hoan nghênh quang lâm. . . . . . Phượng sảnh, bên này xin mời." Cô vẫn phải giữ bổn phận của mình.
Chỉ là, mỗi khi dẫn khách qua “Phòng Long” thì cô vẫn không nhịn được nhìn sang.
Anh giờ phút này, nói vậy mọi việc đều thuận lợi, vui đến quên cả trời đất chứ gì? Điều này cũng khó trách, bằng thân phận cùng địa vị của anh, tuyệt đối có lợi thế Tầm Hoan, là một công tử có tiền chứ sao.
Chỉ là muốn tìm phụ nữ, nhất định phải có bộ dáng phách lối như vậy, đem phòng ăn biến thành khách sạn hay sao?
Trừng mắt nhìn chữ "Long" được nạm vàng kia, cô chợt có cảm giác trong lòng có mùi vị chua chát, vội vàng lắc đầu xóa bỏ ý nghĩ lung tung đó đi ——