Dứt lời, cô lại ôm chặt lấy anh. Lúc lâu sau, cô mới cảm nhận thấy cơ thể anh dần thả lỏng.
Tiến pháo hoa và tiếng pháo đốt nổ ầm trời. Yến Tư Thành giơ tay lên, ôm lấy cô, vỗ nhẹ vào lưng cô: "Viện Viện đừng sợ."
Lý Viện Viện vô cùng kinh ngạc, cô cứ tưởng kiểu gì anh cũng phải giằng ra, rồi phản kháng bằng những câu như: "Công chúa say rồi", "Công chúa mau buông ra" hoặc "Công chúa, làm thế này không hợp lễ nghĩa", để tỏ rõ sự trong sạch.
Nào ngờ anh chấp nhận nhanh như vậy! Còn dịu dàng vỗ về an ủi cô, còn có thể thốt lên lời dịu dàng như "Đừng sợ"?
Lý Viện Viện bỗng nhận thấy, Yến Tư Thành bây giờ có vẻ không giống với Yến Tư Thành mọi hôm...
So với bình thường... Điệu bộ tựa hồ giống cha và anh trai...
Lý Viện Viện chợt thấy dở khóc dở cười, trong phim mỗi khi nữ chính ôm lấy nam chính, nam chính luôn luôn nảy lòng thương cảm, nảy sinh tình ý, sau đó lửa tình bùng lên, đèn tắt rèm kéo...
Nam chính của cô, quả thực đã nảy lòng thương cảm, cũng tỏ ra yêu thương cô, nhưng sao cô cứ cảm thấy anh ân cần quá độ thế nhỉ...
Bất luận Lý Viện Viện nghĩ thế nào, giờ trong đầu Yến Tư Thành, anh chỉ thầm khẳng định đi khẳng định lại một điều.
Công chúa của anh đang sợ hãi, hiện giờ công chúa chỉ có mình anh, cho nên anh phải bảo vệ cô, dỗ dành cô, dùng sự ôn hoà của mình dựng nên một bức tường vững chãi, che chở cô trong đó, cẩn thận trông nom, giữ gìn.
Yến Tư Thành làm bạn với Lý Viện Viện đã nhiều năm, lúc Lý Viện Viện còn rất nhỏ, Yến Tư Thành lớn hơn cô năm tuổi đã hiểu biết hơn nhiều. Trong ký ức, Lý Viện Viện hầu như không nhớ mấy về anh hồi nhỏ, nhưng Yến Tư Thành thì vẫn còn nhớ rõ.
Anh nhớ năm đó trời đổ tuyết lớn, Lý Viện Viện bị nhốt trong phòng, không được ra ngoài. Cô thích tuyết, ham chơi, nên thừa dịp bà vú ngủ gật, bèn lon ton chạy ra khỏi phòng.
Khi ấy Yến Tư Thành cũng đang tuổi lớn, theo chân trưởng hộ vệ học hỏi. Đúng lúc anh cùng trưởng hộ vệ có việc ra ngoài, thì chợt thấy Lý Viện Viện tay chân ngắn ngủn ngã phịch ra sân, cô nhào xuống nền tuyết, lăn tới bên anh, vớ phải bắp chân anh.
Không biết cô có đau không, chỉ biết đúng lúc cô ngửa đầu nhìn lên, thì cũng cất giọng cười khanh khách lanh lảnh.
Anh xách cô lên, phủi sạch bụi tuyết bám trên người cô. Lý Viện Viện cũng học theo vỗ nhẹ tuyết bám trên đầu anh xuống.
Trưởng hộ vệ thấy là công chúa, bèn vội vã gọi bà vú trong phòng dậy. Hồi đó Lý Viện Viện rất bé, chỉ thích xổ lồng đi chơi, cô bước những bước nhỏ, chân lún xuống nền tuyết, Yến Tư Thành đi bên cô, nếu thấy cô sắp ngã, anh sẽ đớ lấy, lúc thì tóc tai bị cô túm chặt, lúc thì được cô ôm chặt lấy người.
Bà vú ở đằng sau thì lo ngay ngáy.
Lý Viện Viện khi ấy được bọc trong mấy tầng xiêm y, vừa mềm, vừa ấm áp hệt như bây giờ.
Anh muốn che chở cho cô cả đời.
Hôm sau Lý Viện Viện tỉnh dậy, Yến Tư Thành giống như mọi khi, đã làm xong xuôi bữa sáng. Lý Viện Viện rửa mặt rồi ngồi xuống bàn ăn sáng, cố ý quan sát vẻ mặt anh.
Vẫn trầm ổn, thản nhiên như cũ. Tựa hồ hôm qua chưa hề có chuyện xảy ra.
Thấy vậy Lý Viện Viện cũng thản nhiên, im lặng ăn sáng.
"Viện Viện." Sau khi ăn xong, Yến Tư Thành nhìn đồng hồ, nói: "Hôm nay là mùng một, nhà họ Yến tổ chức cúng tế tổ tiên, hôm qua cha anh đã dặn nhất định phải đến."
Lý Viện Viện gật đầu: "Tất nhiên anh phải đến rồi." Cô dừng lại, rồi cất giọng hỏi: "Mà hôm qua sao anh lại tới đây? Chẳng phải anh bảo phải đón giao thừa với người nhà ư?"
Lý Viện Viện hỏi không rõ ràng, Yến Tư Thành cũng quanh co đáp: "Hôm qua anh nói dối cha mẹ, bảo phải ra ngoài mua đồ, xong đến đây luôn."
Mua đồ gì mà cả đêm không về... Còn là đêm ba mươi nữa, chẳng nhẽ cha mẹ anh không hỏi han gì hay sao... Cha mẹ Yến Tư Thành quả nhiên quản lý lỏng lẻo, khó trách "Yến Tư Thành" trước kia có tính cách cao ngạo, không biết trời cao đất rộng là gì.
Lý Viện Viện cũng không hỏi thêm.
Lúc anh lấy đồ, chuẩn bị mở cửa ra về, Lý Viện Viện nhìn chiếc áo khoác trong tay anh, giả vờ cất giọng hoang mang: "Tư Thành, sao áo anh lại bị cháy thế?" Cô giương đôi mắt đen láy, trong veo nhìn anh.
Yến Tư Thành nhìn thẳng vào cô, tựa hồ bị hút vào ánh mắt ấy, rồi anh dời mắt, nghiêng đầu, vừa mở cửa vừa đáp: "Tối qua anh bị tàn pháo dây vào."
"Nhà ai lại đốt pháo lung tung thế." Lý Viện Viện cảm khái.
"Trẻ con nghịch ngợm thôi." Yến Tư Thành nói rồi bước xuống tầng, vội vã bỏ đi, không dặn dò cô dăm ba câu như thường lệ.
Lý Viện Viện đóng cửa lại, chạy nhanh tới ban công nhìn xuống.
Chốc lát sau, anh bước ra khỏi khu nhà, đi được mấy bước, giống như Lý Viện Viện dự tính, anh quay đầu lại, ngẩng lên nhìn tầng bảy, đối mặt với cô.
Mùng một, vụn pháo hồng vẫn vương vãi trên đất, chưa được quét dọn, bị gió thổi vờn quanh chân Yến Tư Thành.
Lý Viện Viện nheo mắt vẫy tay ra hiệu hẹn gặp lại với anh. Yến Tư Thành hơi sững sờ, rồi gật đầu, rời đi.
Lý Viện Viện chống cằm, thầm nhủ, có lẽ anh chàng trưởng hộ vệ của cô cũng không trung thành và cố chấp quá mức như cô tưởng.
Chí ít chuyện hôm qua, ngoài việc cô cảm thấy hơi xấu hổ sau khi tiếp xúc thân mật, Yến Tư Thành cũng không thấy đòi mổ bụng hay cắt cổ tự vẫn, nhà cô vẫn sạch sẽ, không bị máu chảy thành sông. Lý Viện Viện nghĩ, như vậy đủ chứng tỏ rằng, một cái hôn nhẹ, một vòng ôm vẫn nằm trong phạm vi mà Yến Tư Thành chịu đựng được!
Lý Viện Viện quyết định, nếu lần sau lại say xỉn, cô nhất định sẽ cắn lên miệng anh thật đau, hằn lên dấu răng, sáng hôm sau tỉnh dậy sẽ chỉ vào vết thương truy hỏi: "Tư Thành, anh bị làm sao vậy?"
Để xem Yến Tư Thành có thể bình tĩnh đáp "Bị tàn pháo dính vào" được nữa hay không.