h Lý La họ cũng tìm tới chỗ tôi. Rất nhiều đoàn làm phim tới đây xin quay ngoại cảnh, nhưng tôi đều từ chối, ngoại trừ hai lần có hai đoàn làm phim độc lập tới quay những bộ phim có chất lượng cao tương tự như phim Himalaya thì tôi đồng ý.
Trong nội địa bùng phát dịch SARS, rất nhiều người nhàn rỗi đều dồn cả về miền Tây này du lịch, khách sạn kiêm quán bar nhỏ của tôi chật cứng những người là người, hôm nào cũng người đến hỏi thăm xem có còn phòng không. Cuối cùng tôi đành mở rộng quy mô, tầng dưới làm thành quán bar kiểu thôn dã miền Tây, tầng hai là quán ăn, tầng ba là phòng nghỉ. Tôi nhờ hai vợ chồng người Tạng kia tới giúp một tay. Người chồng tên là Tang Đạt, chuyên phụ trách nhập hàng, vợ anh ta phụ trách tiếp khách. Về sau đông quá, tôi bèn mời luôn cả cha mẹ Tang Đạt đến phụ trách nhà bếng hai biến thành quán ăn kiểu Tạng chính cống, thành ra càng được hoan nghênh gấp bội.
Thời gian trôi đi như tên bắn.
Lông Mi vẫn biệt vô âm tín, giống như một đại lục Alantis đã biến mất không để lại chút dấu vết gì vậy.
Có điều lâu dần rồi tôi cũng quen với những ngày tháng sống một mình. Để giết thời gian, tôi tiếp tục viết sách, định tặng nó cho Lông Mi, ngoài ra tôi còn kiên trì viết nhật ký, ghi lại những chuyện xảy ra hàng ngày theo hình thức đối thoại. Có tâm sự gì, là tôi lại kể cho Lông Mi nghe thông qua cuốn nhật ký, sau đó bắt trước giọng của em để trả lời, sau đó tôi lại trả lời đáp lại, cứ như hai người ngày nào cũng ở bên nhau vậy.
Chỉ cần có quán rượu, là sẽ có vô số câu chuyện kỳ lạ.
Có một lần, một đám sinh viên ngồi trên quầy bar uống rượu, một cậu phàn nàn trong ký túc xá mình có một thằng tính tình quái dị, lúc nào cũng đi lại một mình, nghèo kiết xác, người vừa bẩn vừa hôi, cực kỳ đáng ghét, gần đây còn rất thích nghiên cứu các vụ án giết người nữa.
- Cẩn thận nó giết hết cả bọn mình cũng nên.
Một cậu ngồi cạnh chọc vào, vậy là cả bọn cùng người ồ lên. Mấy ngày sau đó, tôi nghe kể có một vụ án đẫm máu, một tên tội phạm bị truy nã đã vô duyên vô cớ cầm búa giết sạch sinh viên trong một phòng ký túc xá! Liên tưởng đến mấy cậu sinh viên hôm nọ, trong lòng không khỏi thầm lo lắng.
Một lần khác, một tay người nước ngoài ngồi trên quầy bar nói chuyện với tôi. Anh ta là một nhà địa chất nghiệp dư, đang nghiên cứu kết cấu thay đổi địa chất của Himalaya và các ngọn núi khác ở Vân Nam. Anh ta nói đồng cỏ này vừa hay nằm giữa hai mạch núi đứt gãy, vào thời kỳ hoạt động mạnh, nơi đây thường có địa chấn động đất…ngoài ra còn nói rất nhiều thứ khác nữa, nhưng tôi thật sự là không hiểu lắm, nghe xong chỉ biết cười cười.
Những câu chuyện nhỏ liên quan đến các cô gái cũng thường xảy ra, có điều giờ tôi chỉ là khán giả, không là diễn viên nữa. Khách nữ đến quán tôi đều coi như khách nam mà tiếp đãi, nói gì cũng được, miễn là đã cái miệng, nhưng cứ hễ đề cập tới vấn đề tình dục là tôi đều né tránh. Không tôi muốn giữ mình thanh cao, mà đó chỉ là một thứ trách nhiệm đối với Lông Mi. Tuy em không còn ở bên tôi, nhưng trong lòng đã quyết, hơn nữa lại có một ước hẹn thì phải thực hiện nó cho được, không thể trở mặt đầu hàng quân địch lần nữa.
Tiếp tục tìm kiếm Lông Mi.
Mỗi tháng tôi đi Đại Lý một lần, cứ ba tháng thì đi Phượng Hoàng một chuyến, nửa năm đến Trường Bạch Sơn một lần, lần nào cũng để lại ảnh Lông Mi, thậm chí còn đăng cả chuyện tìm người lên tạp chí du lịch nữa. Có lần tình cờ gặp được một người bạn vẽ của Lông Mi, người đó nói từng gặp em ở Nepal, vậy là tôi đi luôn một chuyến tới đó, nhưng đương nhiên là cũng không thu hoạch được gì.
Dần dần, tên của tôi đã bị người ta quên mất.
Tôi có thêm một cái tên mới: “chàng ngốc đi tìm Lông Mi”
Cái bóng cô độc của tôi trên khắp các nẻo đường trở thành một Forest Gump trong hiện thực, trở thành đối tượng bị chê cười. Nhưng tôi không hề để ý, cứ tiếp tục kiếm tìm, tiếp tục thăm hỏi, tiếp tục nhờ vả, tiếp tục mỉm cười đi tới. Thời gian trôi đi, mọi người không còn cười tôi nữa, ngược lại còn tỏ ra kính phục và đồng tình, thậm chí còn ngộ ra được điều gì đó từ câu chuyện của tôi nữa.
Có vẻ hơi giống với nhà triết học Hy Lạp của trường phái khuyển nho Diogenes, ông theo chủ nghĩa khổ hành, sống như ăn mày, mặc kệ người khác cười nhạo, chỉ mong từ đó có thể tìm ra được định nghĩa cho một cuộc sống lý tưởng. Ông đốt đèn giữa ban ngày, hi vọng có thể tìm được một người nào thành thực.
Tôi đương nhiên là không cao thượng như vậy, dù chỉ một phần mười cũng không bằng. Tôi chỉ là làm việc theo suy nghĩ của mình, chỉ muốn tìm lại người con gái mà tôi yêu, chỉ đơn giản có vậy thôi.
Cái gọi là cao thượng, thực ra chỉ là một câu rắm thối để gãi ngứa cho Thượng Đế vĩ đại mà thôi.
Nếu có thể tìm được Lông Mi, tôi chấp nhận biến mình thành một kẻ tà ác đáng sợ nhất trên đời này.