Phó Dĩnh đi cùng cô, Tư Gia Di vốn không có máu mặt tại nơi đây, chỉ có thể để Phó Dĩnh nói chuyện với thư ký: "Phiền cô nhắn với Diêu Tử Chính, rằng, con người đều bình đẳng, hắn bất mãn với quyền giám hộ, có thể tìm luật sư kiện cáo chúng tôi, mang đứa bé đi chơi trò mất tích, là hành động của một kẻ lưu manh."
Thư ký của hắn là một cô nàng khôn khéo, biết nên đắc tội cùng không nên đắc tội với ai, cô mỉm cười: "Khi ngài Diêu trở về, tôi sẽ chuyển lời ngay."
Đã qua bốn ngày.
Hai người phụ nữ mệt mỏi kéo lê thân thể vào trong nhà, từng góc nhỏ nơi đây đều được trang trí theo phong cách trẻ con, bé con của cô không thích chụp hình, cũng không thích cười, Tư Gia Di muốn tìm một tấm hình của con để ngắm cũng không có.
Trong lúc Tư Gia Di nói chuyện điện thoại với luật sư về quyền giám hộ, đồ ăn Phó Dĩnh gọi bên ngoài đã được mang tới. Phó Dĩnh đi vào bếp, vội vàng cầm bát đũa, phân chia thức ăn cho cô, nhưng Tư Gia Di lại khoát khoát tay, đẩy chén đũa ra xa.
"Cả ngày nay cậu chưa ăn gì cả."
"Mình ăn không vô."
"Cậu cứ thế chết đói sẽ không gặp được Đa Đa đâu."
Tư Gia Di vùi mình ở trên ghế sa lon, mân mê đầu, giọng buồn buồn không có chút tinh thần: "Phó Dĩnh, mình thật sự không chống đỡ nổi nữa."
Phó Dĩnh chỉ có thể thở dài.
Đang muốn nói gì đó, chuông điện thoại của Tư Gia Di chợt vang lên, Tư Gia Di theo quán tính nhận điện thoại, sau mới ý thức được đấy là cuộc gọi của Lý Thân Ninh.
Hắn rất nóng lòng: "Thám tử tư đã tra được manh mối. . . . . ."
Tư Gia Di căn bản không nghe được gì, trí óc cô đã bị lấp đầy bởi suy nghĩ về đứa con, chiếc điện thoại di động bị cô vô lực ném đến một góc ghế ngồi, Phó Dĩnh lo lắng nhìn cô, lấy di động, thay cô tiếp tục nghe.
"Gia Di nói với tôi, rằng anh đang giúp cô ấy điều tra chuyện năm đó, đúng không?" Phó Dĩnh bất đắc dĩ nói tiếp, "Hiện tại chuyện cấp bách là chuyện đứa con của cô ấy, những việc khác, chờ sau này hãy nói, đã làm phiền anh rồi."
Lý Thân Ninh trầm mặc.
Phó Dĩnh đang định cúp máy, đầu kia chợt vang lên giọng điệu nặng trĩu bất đắc dĩ: "Tôi biết mình không có tư cách, nhưng tôi vẫn phải nói, thay tôi chăm sóc cô ấy thật tốt."
"Tôi biết rồi, anh yên tâm."
"Đúng rồi, ở chỗ tôi có một món đồ, là thứ thám tử tư tìm được trong nhà của một người liên quan tới vụ việc kia, hiện tại tôi đã chuyển phát qua, có thời gian thì hai người hãy xem thử."
"Người liên quan?" Phó Dĩnh kinh ngạc thuật lại, nét mặt không chút thay đổi, không nhìn tới phản ứng của Tư Gia Di, tiếp tục nói, "Người nào?"
"Phương Tử Hằng."
Phó Dĩnh cúp điện thoại, quan sát Tư Gia Di chốc lát, tạm thời quyết định không nói tin tức này cho cô biết. Trước mắt, họ toàn tâm toàn ý nghĩ về đứa trẻ, thay vì để vết sẹo thêm một lần ứa máu, chẳng bằng hãy để nó bình yên.
Không tìm được người trong cuộc, lại không có một chút đầu mối, việc Tư Gia Di duy nhất có thể làm, chính là gửi hy vọng vào pháp luật.
Cô gửi niềm tin nơi luật sư, rằng sẽ ép Diêu Tử Chính ra mặt, nhưng cô đã nghĩ lầm.
Xuất hiện tại điểm hẹn, chỉ có luật sư của Diêu Tử Chính.
Tư Gia Di ủy thác luật sư ở văn phòng luật quyết định điểm hẹn, thời gian, đúng 10 giờ sáng, cửa phòng họp bị đẩy ra, người vào cửa liền tự giới thiệu mình: "Chào các vị, tôi là luật sư đại diện cho ngài Diêu."
Ánh mắt Tư Gia Di lướt nhanh qua luật sư, rồi nhìn qua sau lưng hắn —— bóng dáng Diêu Tử Chính không hề xuất hiện.
"Diêu Tử Chính đâu?"
Đối phương cười một tiếng ý xin lỗi: "Ngài Diêu tạm thời không tiện ra mặt, mọi vấn đề liên quan tới vụ kiện, đều ủy thác cho tôi."
Tư Gia Di dường như đã bị chiêu trò này của hắn ép tới mức điên.
Diêu Tử Chính lộ diện chậm một ngày, cô liền chậm một ngày nhìn thấy con, mọi dây thần kinh đều đã bị quật ngã đến mức sắp ngã xuống vực. Nhưng Tư Gia Di trừ cắn răng ngồi lại trên ghế, để bàn tay đang nắm thật chặt thành nắm đấm bên ngoài, thì chẳng làm được gì.
Không khí căn phòng mỗi lúc một nặng nề, bỗng, cửa kiếng phòng họp lần nữa bị đẩy ra, một người phụ nữ mang kính đen, xinh đẹp tột cùng, uyển chuyển bước vào: "Muốn biết hành tung của Diêu Tử Chính, hỏi anh luật sư này, không bằng hỏi tôi."
Tất cả mọi người tại đây đều sửng sốt.
Người phụ nữ tháo kính mát xuống, lạnh lùng ngồi xuống bên cạnh Tư Gia Di.
Người tới, chính là Quý Khả Vi.
Việc Quý Khả Vi xuất hiện như phá vỡ cục diện bế tắc, hiển nhiên cô quay người về phía Tư Gia Di: "Đã lâu không gặp. Đi tán gẫu với tôi chút chứ?"
Luật sư của Tư Gia Di rõ đã nhận ra vị đại minh tinh này, nhưng lại ho khan một tiếng, tiếp tục thể hiện phong thái chuyên ngiệp: "Thưa cô, chúng tôi đang ở trong cuộc họp, nếu cô là khách hàng mới của chúng tôi, xin cô ra quầy tiếp tân ghi danh tánh trước. Ra cửa quẹo trái là tới."
Tư Gia Di đã đứng lên, nói chuyện với Quý Khả Vi: "Chúng ta tìm nơi nào nói chuyện đi."
Quý Khả Vi nhận được câu trả lời chắc chắn, nhíu mày, dò xét vị luật sư không biết thức thời kia, quay đầu dẫn Tư Gia Di ra ngoài: "Văn phòng này quá tệ, quán cà phê phía đối diện kia coi bộ được đấy."
Tư Gia Di quay đầu lại, liếc mắt nhìn Phó Dĩnh vẫn đang ngồi trong phòng họp, Phó Dĩnh đọc hiểu ánh mắt của cô, gật đầu một cái, sau liền ngoái đầu nhìn hai vị luật sư, nói: "Cô ấy có chuyện cần ra ngoài một lát, luật sư Lâm, chúng ta thay cô ấy nói chuyện đi, không cần đợi Gia Di đâu."
Một lát sau, Tư Gia Di đã ngồi tại quán cà phê được gọi là có dáng vẻ rất đẹp đó.
Tư Gia Di đợi cô ta chọn món, đợi cô ta thong thả ung dung lấy hộp phấn trang điểm dặm lại, đợi cô ta nói lảm nhảm xong: "Cô không thắc mắc vì sao tôi tìm được văn phòng luật sư kia à?"
Tư Gia Di chỉ nói một câu: "Anh ta đang ở đâu?"
Quý Khả Vi cũng không có ý định nhanh như vậy đã nói vào chánh đề: "Tôi rất thích dáng vẻ cô bây giờ."
Quý Khả Vi vừa nói vừa lấy trong túi ra một tấm gương lớn, ý bảo Tư Gia Di nhìn vào bên trong.
Trong tấm gương, phản chiếu gương mặt hoa lệ sáng chói của Quý Khả Vi, cùng gương mặt tiều tụy không chịu nổi của cô.
"Nếu như cô đặc biệt tới để châm chọc tôi, như vậy mục đích của cô đã đạt được rồi. Bây giờ cô có thể nói cho tôi biết hành tung của Diêu Tử Chính chứ?"
"Quả nhiên, sáu năm qua, cô vẫn như vậy, không dễ đối phó. Toàn thế giới cũng chỉ có anh ta trị được cô."
Quý Khả Vi lại tìm được đề tài mới mẻ: “Bản nhạc đang được phát tại quán cà phê này không tệ, cô cảm thấy sao? "
Lòng Tư Gia Di kì thực đã sớm như lửa đốt, nhưng, nét mặt vẫn như cũ, bình tĩnh đợi cô ta nói nhảm xong.
"Thật ra thì khi Diêu Á Nam còn sống, tôi căn bản chưa từng gặp qua cô ta, năm cấp 2, tôi liền nghỉ học đến quán bar hát. Đinh Duệ chung quy là ủng hộ tôi, anh ta bảo khi tôi hát rất giống một người bạn của anh ta, rồi anh ta giới thiệu tôi cho Diêu Tử Chính. Sau đó tôi mới biết, người bạn trong miệng Đinh Duệ chính Diêu Á Nam."
Bàn tay ở dưới bàn của Tư Gia Di nắm chặt lại thành quyền.
Người phụ nữ này xuất hiện không phải vì ý tốt, cô ta tới dường như chỉ để nhắc lại cái quá khứ cô muốn quên đi, nhưng cô hôm nay lại có việc phải cầu cô ta, vậy nên chỉ có thể mặc cho đối phương dùng cái câu nói “đã từng” kia hành hạ mình.
Tư Gia Di nghĩ điều cô ta nói kế tiếp. Sẽ là lời lên án cô và Phương Tử Thành đã gián tiếp giết chết Diêu Á Nam, nhưng không ngờ ——
"Trước khi Diêu Á Nam gia nhập giới giải trí, đã sống với Đinh Duệ, sau khi gia nhập, Đinh Duệ trên danh nghĩa là trợ lý của cô ta, hai người họ chưa từng xảy ra xung đột, cho đến khi vụ môi giới mại dâm xuất hiện, quan hệ giữa Đinh Duệ cùng Diêu Á Nam liền hoàn toàn sụp đổ, Diêu Á Nam không lâu sau đó tự sát, sau khi Đinh Duệ biết tin tức này, anh ta liền suy sụp. Không chỉ tính tình thay đổi, còn bị bệnh tâm lý nặng, luôn nằm mơ hoang tưởng gặp được Diêu Á Nam, mấy năm nay bệnh tình ngày một nghiêm trọng, hiện vẫn phải nằm viện tiếp nhận trị liệu."
Tư Gia Di cô bây giờ không thể suy đoán được ý đồ đối phương.
Chính bởi vì không biết, nên con người ta càng sợ hãi.
Tư Gia Di rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Tại sao lại nói cho tôi biết những điều này?"
Quý Khả Vi vẫn như cũ nói bằng giọng đùa cợt: "Ồ? Rốt cuộc đã hứng thú với điều tôi nói rồi ư?"
". . . . . ."
"Tôi điều tra được, năm đó Diêu Tử Chính từng muốn bỏ qua cho cô. Điều này thật nằm ngoài dự đoán của tôi, tôi thử bắt lấy tim của anh ấy, thử làm cho hai người trở mặt, thử ép buộc anh ấy ra tay trước, nhưng kết quả lại như thế nào đây? Thời điểm đó, anh ấy không yêu tôi, về sau cũng vậy. Tim của anh ấy, ở chỗ cô."
Tư Gia Di theo bản năng muốn cắt đứt miệng người phụ nữ vừa kiêu ngạo vừa hèn mọn này: "Câm miệng. . . . . ."
Quý Khả Vi bật cười: "Vì cái gì tôi không thể nói? Cô sợ cái gì? Sợ mình dao động? "
Tư Gia Di cự tuyệt trả lời, cúi đầu, cầm thìa bạc khuấy cà phê, hành động vô thức này lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, suy nghĩ trong trí óc cô ngày một rối rắm.
Quý Khả Vi như nhin xuyên thấu được cô, đưa khuôn mặt lạnh lùng tới gần: "Nhưng, thứ cô bồi đắp lại cho anh ấy là gì? Là mối quan hệ không rõ vơi Phương Tử Hằng. Anh ấy vì cô, vạch trần bộ mặt thật của Phương Tử Hằng, vì cô mà giải quyết hắn, khiến Phương Tử Hằng táng gia bại sản là vì thế, còn cô, lại tìm anh ấy mượn tiền thay cho Phương Tử Hằng! Thật buồn cười, cô có lòng giúp đỡ Phương Tử Hằng như vậy, chắc cô có biết hắn báo đáp lại cho cô điều gì chứ? Hắn chạy đến chỗ Đinh Duệ, một mực khai rằng hành động vạch trần án môi giới mại dâm của Diêu Á Nam năm đó là nghe theo sự sai bảo của cô. Cô làm ơn sử dụng cái đầu một chút đi, Đinh Duệ nghe xong mấy lời này, liệu có muốn đến giết cô không?"
Tư Gia Di ngẩng đầu: "Ý cô muốn nói, tất cả đều không phải là lỗi của Diêu Tử Chính, sự thật là Đinh Duệ gạt Diêu Tử Chính, đặt bẫy gây scandal hít thuốc phiện cho tôi?"
Việc cô bình tĩnh . . . Hiển nhiên, không phải là điều Quý Khả Vi mong chờ.
Tư Gia Di không khóc không cười, không quấy nhiễu không làm khó, chỉ lạnh nhạt nhắc nhở Quý Khả Vi: "Dù gì, cô đừng quên, buổi họp báo năm đó, kẻ tự tay đẩy tôi vào vực sâu vạn dặm, không phải Đinh Duệ, mà là kẻ luôn miệng nói yêu tôi - Diêu Tử Chính."
". . . . . ."
"Cô đã có lòng tốt, thay Diêu Tử Chính nói những lời này, vậy cô nói cho tôi biết đi, năm đó, vì sao Diêu Tử Chính lại muốn cho tôi một kích trí mạng?" Tư Gia Di dùng ánh nhìn châm chọc liếc xem cô ta, "Cho tôi một lý do thuyết phục đi."
Quý Khả Vi giận tái mặt, lặng lẽ quan sát Tư Gia Di, hồi lâu sau, lấy một CD ra từ trong túi, đẩy tới trước mặt cô.
"Đinh Duệ chính là dùng thứ này uy hiếp Diêu Tử Chính suốt 6 năm."
Tư Gia Di đột nhiên nhíu mày.
"Đinh Duệ thừa dịp Diêu Tử Chính ra nước ngoài, lừa cô về, đặt bẫy hại cô, Diêu Tử Chính nghe được tin tức lập tức ay về nước, hắn thay cô lập buổi họp báo năm ấy, thật sự là định dùng danh tiếng công ty nói hộ cho cô, song, một giây trước khi bắt đầu, Đinh Duệ đã lấy ra chiếc đĩa DVD này. Diêu Tử Chính đã đánh cho Đinh Duệ một trận, nhưng trừ điều đó, hắn chẳng thế làm được gì, buổi họp báo vốn để áp chế tin đồn, cứ như vậy trở thành đại hội