Không muốn giải thích cho hắn hiểu những khúc mắc trong lòng, ta nói: “Bộ sống mà đội lốt động vật sướng lắm à, ta không thèm làm hổ yêu đâu.” Ta đi thẳng vào điện Diêm Vương, “Đi nói cho Diêm Vương biết chuyện trên đấy thôi. Kiếp sau phải uống canh Mạnh Bà thì uống, đầu thai thì đầu thai, Lý Thiên Vương có muốn dày vò thế nào thì kệ ông ta, ta không muốn phí sức đấu với ngươi nữa, mệt lắm rồi.”
Ta đi vào điện Diêm Vương được một lúc rồi mà vẫn không nghe thấy tiếng hừ lạnh khinh bỉ của Sơ Không, cũng không nghe thấy tiếng bước chân nối gót, ta tò mò nhìn lại phía sau, thì thấy Sơ Không ngẩn người nhìn ta chòng chọc, ta khó hiểu: “Không phải ngươi muốn tới điện Diêm Vương sao? Đi thôi.”
Sơ Không chớp mắt, như thể lúc này mới tỉnh táo lại, hắn ta vênh váo hất mặt nói: “Hừ, ông đây muốn làm gì tự mình biết, ai cần ngươi nhắc.”
Ta siết tay, tên thối này.. . nhịn nào nhịn nào, ta không quan tâm đến hắn nữa, thỉnh thoảng cho hắn lên mặt một tí cũng có gì to tát đâu.
Đẩy cánh cửa to nặng ra, ta sải bước vào trong điện Diêm Vương, điều đáng quý là hôm nay Diêm Vương không ngửa đầu ngủ gật sau thư án, mà là nghiêm chỉnh cúi đầu xuống án như thể đang giải quyết chuyện gì quan trọng lắm. Phán quan bên cạnh nhìn thứ ông ta viết ra, nhịn tới mức trán nổi đầy gân xanh.
Diêm Vương ngẩng đầu lên nhìn ta, ánh mắt bỗng chốc sáng ngời, “Ô! Tiểu Tường Tử! Tốt lắm, ngươi lại tới rồi, Sơ Không đâu?” Ông ta hớn hở lạ thường, mãi cho tới khi nhìn thấy Sơ Không vào điện mới gật đầu hài lòng, đặt bút nói: “Các ngươi tới đúng lúc lắm, lúc nãy Thiên giới mới gửi một phong thư xuống cho ta.” Diêm Vương tựa vào chiếc ghế bành rõ to, khoanh tay lại, cười tít mắt nhìn ta và Sơ Không.
Ta nhìn nụ cười của lão mà sởn cả da gà, lùi ra sau, đúng lúc đó Sơ Không lại rảo bước vượt lên, dùng nửa người chắn ta lại, hắn hỏi: “Trong thư Thiên giới nói gì?”
“Viết cho hai người đó.” Diêm Vương lấy lá thư ra, “Ơ, trước khi ta đọc thư hai người không đánh nhau một trận trước à?”
Ta bĩu môi, Diêm Vương này rảnh rỗi thật đấy, thích ta và Sơ Không quậy tung cả Minh phủ này thế cơ à?
Thấy chúng ta đều không đáp lại, lão cụt hứng bĩu môi nói: “Được rồi, bức thư này là Lý Thiên Vương gửi tới, ông ta nói mọi việc các ngươi làm dưới Minh phủ, nhân gian quá đáng lắm rồi đấy, làm số mệnh ông ta viết trượt hết trơn. Kiếp đầu tiên chết nhầm người, kiếp thứ hai thay đổi hoàn toàn số mệnh ông ta viết, kiếp thứ ba, ầy, ông ta còn chưa viết xong thì các ngươi đã đi đời rồi. Bao lần như vậy khiến ông ta nhụt chí thất vọng, than thở rằng đã bạc không ít tóc.”
Nghe vậy, quả thực ta cũng hơi thấy tội lỗi với Lý râu xồm.
“Vì thế nên lần này Lý Thiên Vương nói, kiếp sau đầu thai, hai người nhất định phải sống qua hai mươi năm dưới nhân gian, nếu không, sau khi hai người xuống Địa phủ, phải để ta trừng phạt.”, Diêm Vương cười khanh khách một lát, “Ta đã đoán trước được rồi, hai người chắc chắn không thể sống qua hai mươi năm.”
Ê… Rốt cuộc lão già này làm Diêm Vương với thái độ gì thế này!
Lão cười khục khặc, “Hai vị tiên nhân biết đấy, cái chức Diêm Vương này đúng là rất khổ sở, được một cơ hội thoải mái xứ lí người ta theo ý mình khó lắm đó... hô hô hô hô. Ngươi xem đi, ta đã viết hết các cách xử phạt ra đây rồi này.”
Ta dán mắt vào đó, tức khắc nhảy lên như hổ động kinh, mắng: “Mẹ kiếp.” Sơ Không trước mặt cũng giẫy lên, “Khốn nạn.”
Chọc cho Diêm Vương cười mười lần, đấm lưng cho Diêm Vương mười lần, thơm má Diêm Vương mười lần... Cái khỉ gì thế này!
Hóa ra lúc nãy cái ông ta nghiêm túc viết lách ấy là thư này, chẳng trách phán quan nhìn mà mặt co rút như bị động kinh như thế. Diêm Vương hong hóng nhìn trần gỗ chạm của điện: “Các ngươi gắng về sớm nhá.”
Ta day day trán, Sơ Không đứng đằng trước cũng day day trán, hắn trầm ngâm một lát, ổn định tâm trạng lại nói: “Diêm Vương, chuyện chính sự.” Hắn bước lên phía trước, giọng điệu trở nên nghiêm túc: “Lần này đầu thai, ta phát hiện ra một hang động thông với địa mạch của Minh phủ, ở nơi đó có cúng tế người sống.” ThichTruyen-VN Diêm Vương vừa nghe thấy câu này, mặt mày đanh lại, thu hết lại vẻ nhe nhởn trên mặt, “Cụ thể là ở đâu?”
“Hình như là ở vùng núi Lộc Hoa, nếu hai ngày nay Minh phủ không bắt được hồn phách chết vì tế sống... nói cách khác, vị thần tiên nhận hiến tế kia cũng nuốt luôn hồn phách vật tế, đó là tà đạo, phải mau chóng thông báo cho Thiên giới, đề phòng từ sớm.”
Diêm Vương gật đầu, trầm ngâm một lát, rồi nói với phán quan bên cạnh: “Lập tức phái mười tên quỷ sai xuống tầng địa ngục thứ mười tám với ta.”
Biết chuyện này nghiêm trọng, phán quan không dám lơ là, cúi người rồi đi ngay ra ngoài. Diêm Vương ngồi được một lúc thì có vẻ không đợi nổi nữa, cũng ra khỏi điện với phán quan, vừa đi vừa nói: “Hai người không cần lo lắng chuyện này, tự đi đầu thai đi.”
Ta nhìn Sơ Không, Sơ Không cũng nhìn ta, “Ngây ra đó làm gì hả?” Hắn hừ lạnh, “Không phải ngươi rất muốn đi đầu thai đó sao, đi đi.”
“Ngươi giận gì chứ, ta có nói là không đi đâu.”
Ta quay người đi ra khỏi điện Diêm Vương. Nhân viên ở Địa phủ không nhiều, bị Diêm Vương lấy đi mười người nên càng ít thêm, giờ chỉ còn mỗi một tên quỷ trông coi việc uống canh Mạnh Bà, hơn nữa con quỷ sai này còn có vẻ đần độn... Ác tính trong lòng ta lại bùng dậy, nảy sinh ý nghĩ xấu xa.
Hồi tưởng lại cái kiếp mất hết trí nhớ kia, khổ sở bị người ta ức hiếp, ta giật mình nhận ra những gì Lý Thiên Vương mang tới đều có thể đi xa một chút. Ta chỉnh lại vạt áo, đang định bước lên lấy canh Mạnh Bà uống thì đột nhiên đằng sau vang lên tiếng Sơ Không: “Ê, Tiểu Tường Tử, thương lượng cái coi.”
Ta nghiêng đầu nhìn hắn, hắn chỉ vào tên quỷ sai, “Lừa tên đó, kiếp này chúng ta không uống canh Mạnh Bà, đợi tới khi chuyển thế, tiếp tục lời ngươi nói trước đó, nước sông không phạm nước giếng, cả đời không qua lại với nhau.”
Đột nhiên nghe thấy câu này, không hiểu sao lòng ta lại trống rỗng, chớp mắt ngây người hồi lâu, mới nói: “Được, được, đương nhiên là được rồi.”
Sơ Không nhìn ta một lát, lướt qua vai ta, đi thẳng về phía quỷ sai, lấy một bát canh Mạnh Bà. Ta không biết Sơ Không định chơi trò quỷ gì, cũng vội vàng theo sau, lấy một bát canh Mạnh Bà.
Sơ Không cầm canh Mạnh Bà trong tay, nhưng không vội uống ngay, lấy một viên ngọc từ trong ngực ra, ra vẻ bí hiểm nói: “Viên ngọc này trên trời dưới đất chỉ có duy nhất một viên, nó có pháp lực rất lớn, ta không thể mang về nhân giới. Lát nữa đợi Diêm Vương tới, ngươi giúp ta đưa viên ngọc này cho ông ấy.”
Ta bĩu môi nhìn viên ngọc độc nhất vô nhị có pháp lực cực lớn trong thiên hạ. Ngươi chắc là đây không phải hòn đá ngươi vừa nhặt bên đường đấy chứ?
Sơ Không đưa viên ngọc cho quỷ sai, đột nhiên trượt tay, viên ngọc tròn tròn rơi xuống đất, lăn lông lốc ra xa. Có vẻ con quỷ thộn này cảm thấy đây là nhiệm vụ quan trọng Sơ Không thần quân giao cho nó, vội vàng đuổi theo viên ngọc, Sơ Không nghiêng người, đổ hết chỗ canh Mạnh Bà xuống sông Vong Xuyên. Ta thầm phỉ nhổ hành vi lừa gạt người thật thà này của hắn, sau đó cũng nghiêng người, đổ hết đống canh vào sông Vong Xuyên, để nó theo dòng nước mấp mô chảy ra xa.
Con quỷ thộn không tìm thấy viên ngọc, lúc về, gãi đầu gãi tai nhận lỗi với Sơ Không, Sơ Không phất tay, tiếp tục ra vẻ bí hiểm: “Thôi không sao, là số cả.”
Một viên đá lăn vào cả đống đá, tìm được mới là số...
Đi qua cầu Nại Hà, tiến thẳng về phía lục đạo luân hồi, ta nhìn hai phần cực âm dương trong giếng, đột nhiên đầu lóe lên một ánh sáng: “Sơ Không, ta cảm thấy không thể biết trước chuyện bất ngờ gì sẽ xảy ra với chúng ta, nước sông không phạm nước giếng hay cả đời không qua lại quá mơ hồ, chúng ta thực tế chút đi.”
Sơ Không liếc mắt nhìn ta, ta nghiêm túc nói: “Kiếp sau, ngươi đầu thai thành nữ đi.”
Hắn ta nheo mắt một cách nguy hiểm nhìn ta: “Tiểu Tường Tử, chúng ta đổi cách khác cũng chẳng sao đâu.” Hắn nói, “Ngươi đầu thai làm nam luôn là được rồi, dù gì ngươi cũng như đàn ông mà, kiếp sau để thân thể và linh hồn của ngươi được thống nhất đi, lại còn có thể tránh cho chúng ta nảy sinh những tình cảm không nên có nữa chứ, tốt thế còn gì?”
“Ta không biết làm đàn ông, không quen thân thể của đàn ông.”
Sơ Không hừ lạnh: “Nực cười, ông đây đường đường là nam nhi chẳng nhẽ có thể quen cơ thể của phụ nữ sao?”
Hắn chỉ cần dùng giọng điệu ấy mà nói cực dễ khiến ta kích động, ta hít thật sâu, cố ép mình bình tĩnh: “Vậy được, chúng ta vẫn tự đầu thai thì hơn.”
Ta tới gần giếng luân hồi, đang định nhảy vào thì bỗng thấy vai mình bị siết chặt, là tên Sơ Không đó kéo lấy vai ta, lôi ta về phía cực dương, rõ ràng là muốn khiến ta thành một người đàn ông trăm phần trăm.
“Khốn kiếp!” Sao ta có thể để mình thiệt thòi lớn như vậy được, men theo tay Sơ Không ta ôm lây cổ của hắn, cố hết sức kéo hắn về phía âm.
Trong cảnh tay áo bay phần phật, hai chúng ta lôi lôi kéo kéo loạn cả lên, tới mức sau cùng còn không biết đã rơi xuống giếng luân hồi kiểu gì. Nhưng ta vẫn nhớ, trước khi bóng đêm ập đến, đột nhiên có một luồng khí lạnh lẽo xông ra, quấn quanh người ta...
Ngực ta có cảm giác đau đớn vì bị xé rách, đây là điều trước giờ đầu thai chưa từng có, lẽ nào... lẽ nào kiếp này ta bị bệnh tim?
Trích đoạn “cô gái ốm yếu vất vả theo đuổi tướng công nhưng không thành, cuối cùng đau khổ mà chết” hiện lên trong đầu ta. Ta mở bừng mắt, thấy chiếc giường bằng gỗ đàn chạm hoa tinh xảo, chắc là ta đầu thai vào một gia đình khá giàu có, tấm màn che thêu hình phượng hoàng bằng kim tuyến, ừm... có khi đầu thai vào hoàng gia luôn rồi.
Cơn đau trên ngực ngày càng dữ dội hơn, ta không nhịn được đưa tay lần mò, thì lập tức hoảng hốt, liên tục hít từng hơi lạnh, đây là cái gì!
Trên ngực ta cắm một con dao găm sắc nhọn! Điều còn khủng khiếp hơn là ngực của ta bị làm sao thế này! Sao lại phẳng như thế? Sao tay lại to tổ chảng thế này! Phía trên còn đầy vết chai sần, bàn tay trắng nõn nà của ta đâu rồi? Nếu không phải là trắng nõn thì bàn tay mập mạp trẻ con nên có đâu? Đây rõ ràng là bàn tay của một người đàn ông mà!
Ta ngọ ngoạy vùng dậy, cơn đau buốt từ ngực cộng thêm việc mất máu khá nhiều khiến đầu ta bắt đầu lâng lâng, vừa mới đầu thai mà đã chết rồi sao?
“…Kiếp sau đầu thai, hai người nhất định phải sống qua hai mươi năm dưới nhân gian, nếu không sau khi hai người xuống địa phủ, phải để ta trừng phạt.” Lời của Diêm Vương tựa như vẫn còn ở bên tai, nghĩ tới những hình phạt trên tờ giấy ấy như thể có thứ gì đó còn sắc hơn dao cắm vào lòng ta, đau tới run rẩy.
Không được... Tuy ta không rõ tình hình hiện tại, nhưng ta mới tới thế gian được một lát, không thể cứ chết như thế được! Nếu xuống Địa phủ nhanh quá... Nửa đời sau của ta toi rồi, toi là cái chắc!
Ta nắm lấy chuôi dao dồn sức nhổ ra. Đương lúc ta đang cố gắng thì đột nhiên nghe thấy tiếng người liên tục la lên.
Ta ngoảnh đầu lại, đó là một cô gái áo quần lộng lẫy có khuôn mặt tròn trịa, mặt nàng ta tái mét, vừa bật dậy đã hộc ra một búng máu đen, xem ra là bị trúng kịch độc.
Đây… đây là tình huống khỉ gì thế này! Một cô gái giàu sang và