c to của ta hơi cứng lại, cũng không thể ngáp nốt nửa cái còn lại nữa, thằng nhóc này, chuyện gì cũng rõ hơn ai hết.
Ra đường mua bữa sáng, ta vào một quán nhỏ nói: “Cho ta bốn cái bánh bao.”
“Được, hai đồng.” Chủ quán lấy giấy dầu gói kĩ bánh bao trắng phau đưa cho ta. Ta lấy túi gấm, vừa mở ra thì mặt xanh như nuốt phải cóc, chỉ còn mỗi hai nén bạc vụn và ba đồng.
Tiền để dành của ta! Vốn liếng của ta! Bạc chảy ào ào trên đường về phương Bắc… Ruột gan đau tới độ ta chỉ hận không thể móc chúng ra đạp cho mấy đạp.
Cuộc sống ở tướng phủ an nhàn thoải mái thế mà ta lại bỏ? Ta lại bỏ! Ta hận không thể tát mình hai cái đau điếng, Tiểu Tường, ngươi thử nói xem rốt cuộc là tại sao hả? Vô tư dâng hiến, hi sinh vì yêu, đây là ngươi à? Cao thượng làm gì, giữ khí tiết làm gì, đó là trò chơi ngươi nên đụng vào à, hả, hả, hả?
Ta tự đánh mình trong thế giới nội tâm mấy trăm lần, cuối cùng mới bừng tỉnh trong tiếng ông chủ quán: “Cô nương, hai đồng.”
Thở dài một tiếng, ta không nỡ lấy hai đồng đổi bốn cái bánh bao trắng bóc.
Cúi đầu nhìn vào mắt Lục Hải Không, thấy màu đục vẩn trong con mắt phải của nó, bao nhiêu hối hận bực tức trong lòng thoáng cái đã hóa thành nụ cười bất lực, ta ấy à, đúng là quá tốt bụng.
Vừa đi vừa gặm bánh bao với Lục Hải Không, ta hỏi: “Nhóc con, nơi này thuộc vùng Bắc Trường Thành rồi, chúng ta còn phải đi đâu nữa?”
Lục Hải Không lại ngạc nhiên với câu thắc mắc của ta: “Vân Tường… ngươi không biết gì mà đi với ta ư?”
Ta véo bánh bao, bĩu môi nói: “Ờ, phải rồi, ta ngu ngốc lại chẳng biết gì quả là có lỗi với ngươi. Phong cảnh dọc đường cũng rất đẹp, đưa ngươi đến nơi xong thì ta sẽ đi.”
Lục Hải Không vẫn là một đứa bé, nghe thấy câu đó thì lập tức luống cuống, vội vàng ôm lấy tay ta, siết chặt vào lòng, căng thẳng nhìn ta chằm chặp, môi run bần bật lại không thốt nên lời.
Giống hệt dáng vẻ xấu hổ vì bị mắc kẹt của nó đêm đó.
Ta không biết rốt cuộc ta có vị trí thế nào trong lòng Lục Hải Không, nhưng ta biết, thằng bé này không hề bình tĩnh như lúc đi đường, chỉ cần tìm đúng chỗ thì chỉ một câu thôi cũng đủ để phá tan tất cả phòng bị và kiên cường của nó.
Câu nói giận dỗi này của ta hình như hơi nặng nề với nó.
Nhìn thằng bé hồi lâu, ta dùng tay kia xoa đầu nó: “Đùa ngươi thôi, Bắc Trường Thành xa thế, ta sợ về một mình lắm.”
Lúc này nó mới thoáng buông lỏng tay ta, cố gắng đè nén nỗi sợ trong lòng nói với ta: “Ta không ghét Vân Tường, ta chỉ cảm thấy đáng lẽ Vân Tường phải biết, ta…” Nó không biết nên tiếp tục giải thích thế nào, tai run lên, bất lực áp mặt lên người ta, vươn tay ôm chặt lấy ta, tựa như đang ôm khúc gỗ cứu mạng: “Sau này, ta nhất định sẽ đưa Vân Tường về nhà. Vân Tường không phải sợ nữa.”
Đồ ngốc! Đi từ Thiên giới tới Minh phủ rồi lại tới nhân gian ta còn không sợ thì sợ gì con đường ngắn tí ấy, đúng là dễ dụ. Ta lẩm bẩm trong bụng, vươn tay đẩy đầu Lục Hải Không ra, “Ăn bánh bao xong đừng cọ lung tung, dầu mỡ trên miệng ngươi dính hết vào quần áo ta rồi này. Thời tiết ở Bắc Trường Thành lạnh giá, áo bông lại đắt, chúng ta tìm đâu đó đổi thôi.”
Hai cánh tay nhỏ nhắn ôm ta thoáng cứng đờ, vùi mặt càng sâu vào lòng ta:
“Sắp rồi, Vân Tường sẽ có một cuộc sống không phải lo cơm áo, không phải lang thang đầu đường xó chợ nữa. Sẽ rất nhanh thôi.”
Nó vừa nói câu này ta lại buồn bã… Vốn dĩ cuộc sống của ta là thế mà!
Ba ngày sau chúng ta tới thành trấn lớn nhất Bắc Trường Thành, thành Lộc Lương, đó cũng là căn cứ quân sự quan trọng nhất của Bắc Trường Thành. Sau khi vào thành, ta đang định đi tìm một khách điếm để nghỉ ngơi như thường lệ, thì Lục Hải Không lại túm tay ta, hỏi người đi đường vị trí của Đại Tây đô hộ phủ trong thành.
Ta vội vàng ngăn nó lại: “Không phải ngươi định nói với ta chạy xa như thế là để tới đây đầu thú đấy chứ? Cơ quan của triều đình ngươi vào được không? Muốn chết hả?!”
Lục Hải Không bó tay: “Vân Tường, chú ta ở đây.”
Thì ra là tới nhờ vả người thân! Hơn nữa thân thích này lại không hề nhỏ, Đại Tây đô hộ, độc bá một vùng, cả phía Tây Bắc đều do ông ta cai quản.
Cuộc sống sau này khá khẩm rồi, ta sung sướng nhủ thầm, ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới trước cửa lớn, Lục Hải Không muốn kéo ta lại mà không được, liền vội vàng lấy thứ gì đó từ trong ngực ra. Ta đứng trước cửa, chống nạnh, dùng phong thái của tiểu thư tướng phủ nói: “Ê, gọi đô hộ của các ngươi tới đây!”
Hai tên thị vệ canh cửa chỉ liếc ta một cái, chả thèm để ý cứ đứng thẳng tưng, y như hai môn thần bất động.
Ta nhíu mày, nghĩ bụng ông chú này của Lục Hải Không đúng là có chút bản lĩnh, huấn luyện đám thị vệ canh cửa này không tồi. Ta đang định nói thêm thì bị Lục Hải Không kéo lại, nó lấy ra một vật gì đó được bọc bằng vải đen. Vừa lột tấm vải đen ra thì màu vàng chói lọi đã đâm đau cả mắt ta, chỉ nghe thấy giọng nói vẫn còn trẻ con của Lục Hải Không mang theo vẻ do dự, bình tĩnh nói: “Quân lệnh của Thiên Hạ Binh Mã đại nguyên soái ở đây, thấy lệnh như thấy người, ta muốn gặp đô hộ của các ngươi.”
Ta ngoái đầu nhìn Lục Hải Không, thì ra hôm nào nó cũng ôm ngực ngủ là vì thế! Mà kể ra… nó không nói cho ta biết nó giữ vật quan trọng như vậy trong người chẳng lẽ là sợ ta túng quá đi cầm…