“Đến giờ cơm rồi, anh đến nhà ăn mua suất cơm về cho em, đừng ăn đồ ăn vặt.”
“Không phải phiền phức như vậy, em đi cùng với anh thôi.”
Sửa soạn thỏa đáng, Chử Điềm và Từ Nghi cùng đi đến nhà ăn Lục Chỉ. Khó tránh bị chú ý quá mức, Từ Nghi tìm vị trí khá vắng vẻ, sau khi dẫn cô ngồi xuống anh nói:
“Em ngồi chờ ở đây, anh mua cơm đến cho em.”
Chử Điềm an tĩnh đợi trong chốc lát, thật sự nhàm chán, cô đưa điện thoại theo hướng ra ánh nắng bên ngoài cửa sổ chụp ảnh, mở tài khoản Weixin Tiểu Điềm Điềm, đăng ảnh lên, kèm theo câu: Thăm người thân.
Mới vừa đăng lên một phút đã có vài trả lời, trong đó có một tin như vầy: Tiểu Điềm Điềm, kết bạn Weixin với cô một năm rồi. Ngoại trừ đăng trạng thái thăm người thân ra chẳng thấy cô đăng ảnh gì khác. Kèm theo biểu cảm phát điên.
Phùng Kiêu Kiêu trả lời bên dưới: Uông FA mau tránh ra, anh biết gì gọi là giác ngộ của vợ lính không? Biểu cảm phía sau là khinh bỉ.
Chử Điềm xem vui vẻ, lơ đãng ngẩng đầu, thấy Từ Nghi đã mang cơm trở về. Cô hớn hở vẫy vẫy tay với anh, tiếp theo liền phát hiện không được bình thường. Có phụ nữ đi theo bên cạnh Từ Nghi, mà hai người còn vừa nói vừa cười.
Ánh mắt Chử Điềm sáng ngời chăm chú nhìn hai người đi đến, nữ sĩ quan kia dường như không chú ý đến Chử Điềm, thấy Từ Nghi đi về phía cô còn định nhắc nhở anh bên đó đã có người ngồi. Nhìn Từ Nghi đặt khay cơm trong tay trước mặt Chử Điềm, cô ta thoáng sửng sốt.
Chử Điềm nhận lấy, nở nụ cười vô cùng rạng rỡ với Từ Nghi. Hạnh phúc đến quá đột ngột, Từ Nghi không kịp suy nghĩ nhiều, anh giới thiệu với Chử Điềm:
“Đồng đội huấn luyện cùng kỳ.” - rồi quay sang nói với nữ sĩ quan – “Vợ tôi.”
“Chào cô.”
Chử Điềm đứng lên, cười chào nữ sĩ quan.
“Chào cô.”
Nữ sĩ quan khôi phục như thường, tự nhiên tao nhã bắt tay Chử Điềm. Nhưng lúc thấy cái bụng hơi nhô lên của Chử Điềm, vẻ mặt cô ta có chút thay đổi. Cô ta ngẫm nghĩ, ngồi xuống bên cạnh cách Từ Nghi một ghế.
Từ Nghi ngồi đối diện Chử Điềm, đưa đũa và thìa đến cho cô:
“Đã hâm nóng lại rồi, yên tâm dùng đi.”
Chử Điềm nhận lấy, dịu dàng cười một tiếng:
“Cảm ơn ông xã.”
Từ Nghi cau mày lại, chuyển bát canh đặt bên phải sang bên trái. Bấy giờ nữ sĩ quan ở một bên nhìn thấy màn này không nhịn được bật cười, nói trêu:
“Nhờ có chị dâu đến, bằng không em còn không biết tham mưu Từ là một người tỉ mỉ đến vậy.”
Chử Điềm nghe, phối hợp e lệ cười.
Lúc ăn cơm Chử Điềm vẫn vùi đầu ăn từng miếng nhỏ, tận lực không nói câu nào, biểu hiện vô cùng yên tĩnh thỏa đáng. Có điều, nữ sĩ quan này theo qua đây hình như muốn thảo luận vấn đề gì đó với Từ Nghi, đang ăn cơm còn trò chuyện vấn đề gì mà chiến đấu giữa đô thị làm cô chẳng biết nói gì. Cô hiểu Từ Nghi, biết lúc anh ăn cơm không thích nói chuyện, vì thể hiện phép lịch sự nên thỉnh thoảng đáp lại đôi câu. Như thế cũng khiến cô yên tâm. Xem ra anh và cô ta vẫn chưa thân đến mức bạn bè.
Ngẫm nghĩ, Chử Điềm gắp một miếng cà bỏ vào khay Từ Nghi. Hành động này lập tức cắt đứt cuộc trò chuyện giữa hai người. Nữ sĩ quan nhìn Chử Điềm, cười có chút xấu hổ:
“Xem tôi đi, cứ mải trò chuyện về bài tập với anh, làm ảnh hưởng đến việc anh dùng cơm.”
Từ Nghi nói không sao, hỏi Chử Điềm:
“Sao không ăn?”
Chử Điềm nhíu nhíu mày, ra vẻ ghét bỏ:
“Cà thấm dầu, ăn ngán.”
“Trước đây không phải rất thích à, anh nghe mẹ nói có một buổi tối thèm ăn đến mức sắp khóc nữa kìa.”
Chử Điềm không ngờ anh nói chuyện này, mặt đỏ quá nửa:
“Thai phụ ăn uống kén chọn, không được sao?”
Cô lườm anh một cái. Từ Nghi cười, bưng khay cơm của cô đến cho toàn bộ cà kho vào khay mình. Động tác thành thạo lưu loát, Chử Điềm thấy vậy sảng khoái tinh thần, khóe miệng khẽ cong lên.
Từ Nghi thoáng cái đã hiểu ra ý cô, sau khi nhìn cô một cái đầy thâm ý, nói với nữ sĩ quan:
“Trước đây tôi từng viết một bài nhỏ về tác chiến liên hợp bộ binh và xe tăng trong chiến đấu đô thị, nếu cô cần tôi có thể tìm cho cô xem.”
Nữ sĩ quan cảm kích nói:
“Vậy thì thật sự cảm ơn anh.”
Dưới sự dồn ép tinh thần mạnh mẽ của bà Từ, nữ sĩ quan cơm nước xong liền đi trước. Nhìn bóng lưng có chút hốt hoảng của cô ta, Chử Điềm mất hứng dẩu môi:
“Anh mới đến đây học tập có vài ngày đã khiến ong bướm bổ nhào tới.”
“Gì mà ong bướm? Đây chỉ là đồng đội cộng bạn học thôi.” - cách chiếc bàn, Từ Nghi lau miệng cho cô - “Miệng dẩu cao như thế có thể treo cả bình dầu lên rồi.”
Chử Điềm “hừ”, không để ý đến anh. Trả khay cơm, hai người đi một vòng trong khu dạy học cho tiêu cơm mới trở về ký túc xá ngủ trưa. Nhiệt độ máy sưởi trong phòng vừa đủ, cơn buồn ngủ lập tức ùa đến. Từ Nghi khép hờ hai mắt, lúc sắp ngủ thì cánh tay bị người khác đụng đụng.
“Nữ sĩ quan mới vừa rồi năm nay bao nhiêu tuổi vậy?”
Thì ra là còn ghi nhớ. Từ Nghi vẫn nằm im không nhúc nhích:
“Anh làm sao mà nhớ được chuyện này? Dù sao lớn hơn em là được.”
Cũng phải, cấp bậc đã là thượng úy rồi, số tuổi khẳng định cũng chẳng kém chồng cô. Hơi nhẹ nhõm, Chử Điềm quấn lấy anh hỏi tiếp:
“Vậy cô ta có bạn trai chưa?”
“Chưa.”
Thảo nào nhìn chồng cô bằng ánh mắt kia. Chử Điềm không giải thích được:
“Sao không tìm một người? Trong quân đội nhiều đàn ông như vậy mà.”
Từ Nghi có chút bất đắc dĩ mở mắt ra, trở mình ôm lấy cô:
“Chuyện này không liên quan đến số lượng đàn ông ít hay nhiều mà phải chú ý đến duyên phận. Không phải tất cả mọi người đều có thể may mắn như chúng ta đâu.”
Lời này khiến lòng Chử Điềm ngọt như uống mật, cô lẩm bẩm:
“Coi như anh thức thời.” - tiếp theo lại lắc cổ anh - “Vậy anh nói xem, em và cô ta ai đẹp hơn?”
Đúng là phụ nữ, một giây trước còn chê bai mồm mép trơn tru, một giây sau lại ước gì bị bạn lừa dối. Có điều đối mặt với vấn đề này, Từ Nghi trả lời thật lòng thật dạ, anh khẽ “Ừ” một tiếng trên đỉnh đầu cô:
“Em đẹp. Buổi tối đừng đến nhà ăn dùng cơm, anh mang về cho em, miễn cho bị nhiều người nhìn.”
Phải nói rằng người đàn ông này thực sự càng lúc càng biết nói chuyện rồi. Rõ ràng là cô buộc anh nói, nhưng không tìm ra chỗ sai. Chử Điềm ngẩng đầu tinh nghịch cắn lên cằm anh một cái, đầu lập tức bị anh giữ lại.
“Đừng làm loạn mà.” - tiếng nói khàn khàn của người nào đó thể hiện rõ ràng sự nén nhịn, anh vỗ nhẹ lên mông cô - “Ngủ đi.”
Chử Điềm rất nhạy cảm phát hiện ra phản ứng dưới người anh, không đành lòng nghịch lửa giày vò anh, lại hôn anh một cái rồi biết điều đi ngủ.