Theo thói quen anh thu dọn nhà cửa xong thì lái xe ra ngoài, dự định đi dạo quanh thành phố B một chút. Đúng lúc đến giờ đi làm, lượng xe cộ qua lại rất đông, anh từ từ lái xe xuyên qua dòng người. Do đã quen sống trong quân đội, lái xe chẳng có mục đích như vậy khiến anh loáng thoáng có một cảm giác bất an. Cảm giác này giống hệt với lúc anh vừa tốt nghiệp trường quân đội, giống như là không thích nghi được với tất cả mọi thứ xung quanh mình.
Lúc chờ đèn đỏ, Từ Nghi soi gương chiếu hậu ngắm nghía bộ thường phục của mình, nhìn thế nào cũng cảm thấy khó chịu. Anh đột nhiên phát hiện ra mình có việc để làm. Đương lúc chuẩn bị định đi thì điện thoại di động có tin nhắn do Chử Điềm gửi đến.
Chử Điềm: Lúc đi dạo mua gì cũng được nhưng nhất định không được mua quần áo.
Từ Nghi khẽ nhướng mày trả lời: Tại sao?
Cô Chử trả lời chẳng nể mặt: Bởi vì em không tin tưởng thẩm mỹ của trực nam *.
Trực nam*: đàn ông đích thực. Gọi theo giới đồng tính, trực nam nghĩa là những người đàn ông chỉ thích phụ nữ, không thích người cùng giới tính với mình. Nhưng ở đây Chử Điềm nói Từ Nghi là trực nam còn mang một ý nghĩa là chính trực.
Lý do này quả thật khiến cho bản thân Từ Nghi - một trực nam - khó mà phản bác. Ý nghĩ này đành phải từ bỏ thôi, Từ Nghi tiếp tục lái xe. Lúc chạy qua ngã tư có một tấm quảng cáo treo trên tòa cao ốc thu hút sự chú ý của anh. Lơ đãng liếc mắt một cái, anh lập tức thu hồi ánh mắt, bình tĩnh lái xe đi tiếp. Nhưng đến khi gặp ngã tư tiếp theo, anh lại đột ngột thay đổi phương hướng, bật đèn xi-nhan.
Cuối cùng anh dừng xe trước một tòa cao ốc. Từ Nghi xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên toà nhà sừng sững cao vút trong mây, bước chân anh từ tốn đẩy cửa đi vào.
Cao ốc này tọa lạc tại khu công nghệ cao, cả tòa nhà đều thuộc về công ty công nghệ thông tin có tên là Chính Hằng. Nơi này có thể nói là một vị trí quan trọng tại khu công nghệ cao. Đồng thời nó cũng tiêu biểu cho năng lực không thể khinh thường của ngành thông tin trong nước. Tính ra đã gần hai năm Từ Nghi không đặt chân đến đây rồi. Nhìn dòng xe cộ và đám người mang giày Tây qua lại ở cửa, cảnh tượng đã sớm khác hẳn với trong ký ức của anh. Chỉ có một điều có thể khẳng định là việc làm ăn của nơi đây càng ngày càng lớn mạnh.
Có lẽ dáng vẻ anh khiến người khác chú ý, bảo vệ tầng trệt tại cao ốc đi đến muốn xem giấy tờ của anh . Từ Nghi lấy giấy tờ đưa cho nhân viên bảo vệ. Chính Hằng vẫn duy trì mối quan hệ hợp tác lâu dài với quân đội, vì thế nhân viên bảo vệ cho rằng anh là do bên phía quân đội cử đến. Nhưng Từ Nghi giải thích: "Tôi chỉ đến tìm người thôi."
“Tìm ai vậy? Để tôi liên lạc giúp anh.” – anh bảo vệ rất nhiệt tình.
Từ Nghi suy nghĩ một chút rồi cười nói: "Không cần đâu, tôi nghĩ chắc hôm nay ông ấy không đến."
Từ Nghi lấy lại giấy tờ định rời đi. Trong lúc quay người lại, anh chạm mặt với một người đang đi đến, không khỏi bất giác khựng lại. Hiển nhiên người đó cũng sửng sốt, không ngờ được có thể nhìn thấy anh ở đây.
Hai người cứ nhìn nhau như thế, cuối cùng vẫn là người đàn ông trung niên đi phía sau người đàn ông kia lên tiếng trước, ông ta cười nói: "Lão Từ, đây không phải là con trai ông sao?"
Nói lời này là một người chú mà Từ Nghi đã biết nhiều năm. Anh khẽ mỉm cười chào ông ta: "Chú Trương, đã lâu không gặp." - Sau đó nhìn người kia cất tiếng - "Ba."
Người đó chỉ đáp ừ một tiếng rồi quay lại nói với người bên cạnh: "Lão Trương, mấy người lên trước đi, chỗ tôi có trà ngon đó, tôi nói vài câu với nó đã."
Lão Trương cười ha ha: "Được, hai người trò chuyện đi. Từ Nghi à, nghe nói cháu kết hôn rồi, có thời gian thì đưa vợ cháu đến nhà các bác chơi nhé."
Từ Nghi cười, đáp vâng.
Sau khi đưa mắt nhìn đám người phía sau rời đi. Từ Kiến Hằng chuyển mắt lại nhìn người thanh niên ăn mặc bình thường trước mặt mình – đây là con trai út của ông.
"Tôi không mời cậu lên lầu ngồi, đến phòng họp ở đại sảnh tầng trệt đi, tôi có vài lời nói với cậu."
"Đúng lúc." - Từ Nghi nói - "Con cũng cảm thấy phiền phức, hơn nữa còn lãng phí thời gian của ba."
Hai cha con luôn nói chuyện với nhau bằng giọng điệu này. Từ Kiến Hằng đã sớm quen, thậm chí ông lười không muốn bảo nhân viên tiếp tân rót hai cốc nước ấm mang vào. Dù thế nào đi nữa, thời gian trò chuyện của hai người họ cũng sẽ không kéo dài hơn mười phút đồng hồ. Từ Nghi ngồi vào chiếc ghế xoay ở gần cửa, quan sát cách bày trí trong phòng họp này. Anh dám cá nơi này được dùng nguyên liệu cách âm tốt nhất, ba anh chính là một người cẩn thận như vậy.
"Trở về khi nào?" - Từ Kiến Hằng ngồi đối diện anh, khẽ hỏi.
"Tối hôm qua vừa về đến nhà."
"Nhà? Nhà ai?"
Câu hỏi này không giống với tác phong của ông cho lắm. Bình thường ông không bao giờ vừa mới bắt đầu nói chuyện đã dễ dàng để lộ cảm xúc, nhưng bây giờ ông đã nói kháy anh ngay từ đầu. Từ Nghi thoáng cười, giọng điệu rất vững vàng: "Căn nhà cũ ở Đông Giao, khá gần trung đoàn, con trở về đó rất tiện."
"Vợ cậu đâu?" - Từ Kiến Hằng hỏi - "Cô ta còn ở Tứ Xuyên à?"
"Về rồi. Cũng vừa trở về không bao lâu."
"Không bao lâu là bao lâu?"
"Một hai tuần thôi."
Anh cố ý nói dối, chủ yếu là không muốn để cho cha mẹ, nhất là ba anh biết con dâu của họ đã trở về lâu như vậy nhưng cũng không đến nhà thăm viếng họ để rồi khó chịu. Thật ra trong lòng anh biết rõ, Chử Điềm rất muốn đến nhà thăm họ. Tuy cô hơi đỏng đảnh nhưng vẫn biết lễ nghĩa. Cô cố ý đợi anh đi chung có lẽ là vì trong lòng cô cũng có chút sợ hãi nhất định với gia đình anh.
"Một hai tuần?" - Từ Kiến Hằng nhướng mày - "Vậy một tháng trước người tôi thấy là ai?"
Từ Nghi nhìn ông: "Ba có ý gì?"
Từ Kiến Hằng dựa vào lưng ghế, cả người thả lỏng đi rất nhiều: "Một tháng trước tôi nhìn thấy vợ cậu trong công ty. Chắc là đến phỏng vấn, khoảng thời gian đó công ty đang tuyển người. Cô ta biểu hiện không tệ, bộ phận nhân sự vốn định chọn cô ta, sau đó trình cho tôi xem có tuyển không."
Rốt cuộc Từ Nghi cau mày: "Không ngờ chuyện tuyển nhân viên cỏn con như vậy còn cần ba phải tự mình xử lý."
Từ Kiến Hằng như không nghe thấy, ông đứng lên: "Nếu đã sớm trở về, hơn nữa cậu cũng có thời gian thì đưa vợ cậu về nhà một chuyến.”
Từ Nghi cũng đứng dậy đi ra ngoài theo: "Để sau hãy nói."
Từ Kiến Hằng dừng bước, quay đầu nhìn anh: "Cái gì mà để sau hãy nói?"
"Ba quên rồi à? Lần trước gặp mặt cũng chính là lúc con và Chử Điềm nhận giấy kết hôn, ba đã cho con một cái tát" - trong mắt Từ Nghi lóe lên vẻ nực cười, lời nói ra cũng không khách sáo - "Một cái tát kia khiến cô ấy rất sợ hãi, làm sao mà dám đến nhà ba nữa."
"Cậu..." - Từ Kiến Hằng trợn mắt, sắp sửa nổi nóng, nhưng ông ý thức được mình đang ở trước mặt mọi người nên mới miễn cưỡng nén cơn giận xuống - "Cậu cút đi cho tôi."
Từ Nghi cười cười giống như đã sớm dự liệu được. Không hề ngần ngại, sải bước rời đi.
Từ Kiến Hằng nhìn theo bóng lưng phóng khoáng của con trai, mãi sau cơn giận mới lắng xuống, ông khẽ mắng: "Thằng mất dạy."
Bởi vì chồng về nhà, Chử Điềm dậy sớm, tâm trạng cũng rất tốt, con người của cô rất dễ để lộ cảm xúc ra ngoài, vì vậy mà mặt tươi roi rói, người khác không muốn chú ý cũng khó.
Kể từ khi biết sự thật Chử Điềm đã kết hôn, đàn ông trong công ty muốn tiếp cận cô đã vơi đi một nửa. Sau khi Phùng Kiêu Kiêu biết không nhịn được bùi ngùi sao đàn ông bây giờ thực tế quá, còn Chử Điềm lại thở phào nhẹ nhõm.
Tối hôm qua Phùng Kiêu Kiêu đi xem mắt, hôm nay vừa đi làm đã ngay lập tức tìm Chử Điềm than thở: "Điềm Điềm, cậu có thể tưởng tượng ra tên đàn ông kia cực phẩm cỡ nào không? Vậy mà anh ta hỏi mình nếu như anh ta kết hôn với mình thì nhà mình có thể giải quyết chuyện nhập hộ khẩu vào thành phố B giúp anh ta không. Trời ơi, anh ta xem nhà của mình là Sở dân chính sao?"
Chử Điềm vừa cố nuốt xuống ngụm nước mình sắp phun ra vừa thu dọn bàn: "Quản lý hộ khẩu là Sở công an mà."
"Sở quái gì chẳng được." - Phùng Kiêu Kiêu trợn to đôi mắt - "Thời đại này ai cũng vậy hết sao?"
Chử Điềm ờ một tiếng không biết nên an ủi cô bé lậm tiểu thuyết ngôn tình, gần như ôm ảo tưởng ngây thơ với tình yêu này như thế nào.
Phùng Kiêu Kiêu oán trách một hồi, kéo Chử Điềm hỏi: "Chồng cậu như thế nào? Có hỏi mấy câu thực dụng như vậy không?"
Chử Điềm suy nghĩ một chút, sau đó cười ngại ngùng: "Tình trạng của bọn mình là anh ấy là người ở đây còn mình là người tỉnh khác." - Cho nên nếu phải hỏi là hẳn là cô hỏi mới đúng.
Phùng Kiêu Kiêu ngửa mặt lên trời gào lên một tiếng dài: "Điềm Điềm, cậu thật tốt số mà. Bây giờ người dám can đảm đi cưới người ngoại tỉnh đã không còn nhiều nữa đâu."
Chử Điềm thầm phụ họa theo một câu. Đương nhiên rồi, ai bảo ông xã cô không phải người bình thường chứ.
Hai cô trò chuyện cả buổi, đúng lúc lão trưởng phòng Lưu dự họp buổi sáng xong trở về bảo hai cô vào phòng làm việc. Nhìn thấy Phùng Kiêu Kiêu mặt ủ mày chau, ông ta không nhịn được trêu ghẹo: "Được rồi, đừng buồn nữa. Nếu không ai thèm lấy thì ở vậy sau này làm vợ con trai tôi đi."
Phùng Kiêu Kiêu giật giật khóe miệng: "Sếp đừng nói không hợp lý như vậy, con trai của sếp năm nay mới bốn tuổi rưỡi thôi."
Lão Lưu cười cười, mời hai người họ ngồi xuống: "Là thế này, hằng năm công ty chúng ta đều có huấn luyện quân sự một tuần cho nhân viên mới. Năm nay phòng chúng ta có hai cô, cho nên hai cô chuẩn bị đi, cuối tuần chính thức bắt đầu."
Tin tức này đối với hai người mà nói chính là sét đánh giữa trời quang.
Phùng Kiêu Kiêu trợn to mắt: "Sếp, không phải chứ, thời buổi bây giờ còn huấn luyện quân sự gì nữa."
Lão Lưu liếc cô ta một cái: "Tôi đùa cô làm gì, có thời gian rảnh tôi chơi với con tôi còn vui hơn."
Chử Điềm cũng phải tiêu hóa trong chốc lát mới tiếp nhận nổi: "Tại sao phải sắp xếp huấn luyện quân sự ạ?"
Đối với người đẹp như Chử Điềm, lão Lưu luôn kiên nhẫn hơn một chút: "Thông lệ của công ty thôi. Thứ nhất là bởi vì ông tổng của chúng ta là quân nhân giải ngũ, thích những gì liên quan đến bộ đội. Thứ hai là cho cuộc sống bình thường của chúng ta thêm một chút niềm vui chứ sao."
Thêm một chút phiền phức thì đúng hơn. Hai người rầu rĩ trở về phòng làm việc, đón nhận vô số ánh mắt thương hại pha lẫn có chút hả hê của cả đám đồng nghiệp. Xem ra trước đây họ cũng chịu không ít tàn phá của đợt huấn luyện quân sự ấy.
Đồng nghiệp nam như sợ không vui còn châm dầu thêm lửa: "Nhắc đến tôi còn rất hoài niệm bảy ngày huấn luyện quân sự kia. Tuy nói là đi hành quân hơn năm cây số rất đày đọa người ta, nhưng có thể đụng đến súng thật đấy. Ôi, các cô nói xem, tôi có nên xin sếp cho tôi đi huấn luyện lần nữa không?"
Phùng Kiêu Kiêu liếc mắt, nói với anh ta một chữ cút khiến mọi người cười ồ lên.
"Điềm Điềm, làm sao đây?" - Phùng Kiêu Kiêu chống cằm nhìn Chử Điềm bên cạnh: "Từ nhỏ đến lớn mình rất sợ huấn luyện quân sự."
Chử Điềm thở dài một tiếng: "Mình cũng đang rầu rĩ đây." - Cũng không phải là cô sợ huấn luyện quân sự mà là nó được an bài chả đúng lúc tí nào hết.
“Cậu có chuyện gì sao?”
"Cũng không có gì." - Chử Điềm phiền muộn cào cào mái tóc - "Chuyện là… ông xã mình đã về rồi."
"Hả? Có ý gì? Lẽ nào cậu và chồng cậu không sống chung à?"