“Chị cũng không phải ra ngoài hẹn hò, không cần thay quần áo.” Cô xỏ dép lê, đi đến trước bàn trang điểm đánh thêm chút phấn.
“Chị sẽ không thay quần áo thật sao?”
Hai tay khoanh trước ngực, cô có chút đăm chiêu đánh giá em gái “Hai người không phải là có âm mưu gì đó chứ?”
“Gì ạ…” Chương Gia Nhạc lo lắng nuốt nước miếng.
“Nếu không sao em lại muốn chị phải thay quần áo?”
“Ách… Chị mới khỏi bệnh, em nghĩ thay quần áo mới nhìn chị sẽ tươi tỉnh hơn, có tinh thần hơn.”
“Chị uống một ly cà phên cũng không mất đến mười phút, không cần phải có tinh thần.”
“Nói như vậy a, có điều…”
“Em còn tiếp tục dông dài, chị sẽ không đi nữa, em muốn chị đứng đây nghe em lải nhải hay là để chị đi?”
Thấy em gái khẽ nhếch môi giơ tay tỏ vẻ đầu hàng, Chương Gia Quân vừa lòng gật đầu, cầm túi xách đi ra khỏi nhà.
Chương Gia Nhạc nhìn theo bóng dáng cô, bất đắc dĩ thở dài. Cô cũng đã cố hết sức, là chị cô không chịu phối hợp, biết là sao nữa đây? Không sao, quan trọng là chị đồng ý đi ra khỏi nhà, những cái khác không cần quá so đo.
“Chương Gia Quân, nghe nói bà bị bệnh tương tư, hơn nữa bệnh tình vô cùng nghiêm trọng, ngay cả hàng xóm cũng bị bà doạ cho sợ hãi, thật đáng thương. Nể tình chúng ta làm hàng xóm nhiều năm, bổn thiếu gia đành phải giúp đỡ, cho hai người cơ hội gặp mặt, bà không cần cảm ơn tôi, coi như tôi thức hiện lời hứa lúc trước bắt bà phải đi bắt cóc người ta đi.”
Đi vào quán cà phê cô không thấy Lí Duẫn Trạch đâu, ngược lại còn nhận được một bức thư từ tay ông chủ. Đây là ý gì? Cậu ta đang diễn trò sao? 0
Trong khi cô còn trăm mối chưa giải được chợt nghe tiếng mở cửa, tự nhiên ngẩng đầu nhìn lên, không nghĩ tới người đẩy cửa bước vào là Bạch Vũ Đường, hai người bốn mắt nhìn nhau, đồng thời giật mình.
Bạch Vũ Đường phục hồi rất nhanh, đi đến ngồi đối diện với cô “Thật trùng hợp.”
“Đây là trò của Lí Duẫn Trạch, em không liên quan.” Lúc này cô đã hiểu được ý định của Lí Duẫn Trạch việt trong thư. Cô không thèm cảm ơn anh ta. Đúng vậy, hiện tại điều cô muốn nhất chính là mắng chửi cậu ta thật thô tục, cái tên thích xem vào chuyện người khác!
Anh nhíu mày không nói gì.
“Anh đọc thì biết.” Cô đưa cho anh bức thư, nóng lòng muốn chứng minh lời mình nói, lại đột nhiên nhớ đến chuyện vô cùng quan trọng, cô vội vàng đưa tay muốn giật lại thư, nhưng không nghĩ anh lại nghiêng mình tránh, thoải mái đọc, mắt thấy không thể lấy lại, cô đành cuống quýt giải thích “Đấy là Lí Duẫn Trạch viết linh tinh.” Cô không mắc bệnh tương tư.
Đọc thư xong, Bạc h Vũ Đường hơi nhíu mày không khỏi lo lắng hỏi “Em bị bệnh sao?”
“Chỉ là cảm bình thường, không có gì nghiêm trọng.”
“Sắc mặt em nhìn không tốt lắm.”
“…Vừa hết cảm xong, thần sắc đương nhiên vẫn chưa phục hồi hoàn toàn.” Cô hẳn là nên ngoan ngoãn nghe lời em gái thay bộ quần áo kia, lúc này trước mặt anh nhìn cô thật chật vật.
“Nếu không muốn liên luỵ đến anh, em nên chăm sóc mình thật tốt.”
Cô không hờn không giận nhướn mày “Anh nói thế là có ý gì? Là do em vô tình bị bệnh mà khiến anh bị lôi đến đây sao?”
“Anh chỉ muốn em cẩn thận chăm sóc mình, nếu em bị ốm, anh sẽ đau lòng, mà anh thật sự không muốn đau lòng vì một cô gái không hiểu tấm lòng của anh.”0
“…Vậy anh đừng nhớ đến em.” Mấy ngày nay đối với cô mà nói giống như trong địa ngục, chỉ có thể mệt mỏi nằm trên giường, chuyện gì cũng không thể làm, nhưng đầu óc lại không có cách nào thanh tĩnh, thỉnh thoảng lại nhớ đến câu nói của anh – em là cô gái không có lương tâm.
Tuy rằng cô dùng một phương pháp kém cỏi nhất để nói lời tạm biệt với anh, nhưng đây là lần đầu tiên cô biết thế nào là đau lòng, không nghĩ anh lại đau lòng hơn cô, mà một câu của Lí Duẫn Trạch như cảnh tỉnh cô, làm cô càng nhớ anh hơn, sau đó, thân thể không chống đỡ nổi mà ngã bệnh.
Lí Duẫn Trạch nói cô bị bệnh tương tư, được rồi, dù có truy cứu thì sự thật cũng đúng là như thế, cho nên cô lợi dụng kỳ nghỉ đông và bệnh cảm, nghỉ ngơi ở nhà suốt một tuần.
Bạch Vũ Đường nhẹ nhàng thản nhiên nhưng lại cho người ta một cảm giác bi thương”Anh cũng không muốn nhớ, có điều trái tim anh không nghe lời anh.”
Chương Gia Quân cảm giác trái tim như bị một dao xoẹt qua, đau đớn dần dần khuếch tán, tràn đầy trong lồng ngực, cuối cùng cả hô hấp cũng cảm thấy đau đớn, nhưng giờ phút này cô chỉ có thể bình tĩnh chống đỡ. “Em sẽ không ốm, không bao giờ… ốm nữa, chuyện hôm nay em cam đoan sẽ không xảy ra nữa.”
Cúi đầu thoáng nhìn bức thư trên tay, anh nhịn không được ôm một chút chờ mong”Đây thật là những điều em muốn sao?”
“… Chúng ta không phải đã nói rất rõ ràng rồi sao?” Mặc kệ trong lòng có bao nhiêu đau đớn, cô không thể dao động, thời gian là liều thuốc tốt nhất.
“Em sẽ không thay đổi tâm ý?”
“Anh cho rằng em là loại người hay thay đổi sao?”
“Anh đã biết, về sau trên đường gặp nhau, anh cũng sẽ làm như không biết em.” Anh nhìn cô một lần thật sâu, đặt bức thư lên bàn, đứng dậy rời khỏi quán cà phê.0
Cô đột nhiên có cảm giác ông trời đang tra tấn cô, bằng không vì sao đau một lần còn không đủ, còn muốn cô đau thêm lần nữa? Chẳng lẽ muốn cô phải vĩnh viễn nhớ kỹ nỗi đau này sao?
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn có thói quen tạo áp lực cho mình, không để mình trở thành người yếu đuối, đương nhiên cũng không cho phép mình rơi nước mắt, thời điểm đau lòng khổ sở ngược lại cô lại càng hiên ngang đứng thẳng, nhưng hiện tại, cô muốn khóc lớn lên, vì mình mất đi tình yêu, vì mình đã dễ dàng thoả hiệp với số phận… Khóc đi, khóc thật lớn đi, làm cho nỗi đau theo nước mắt trôi đi, khóc đã, cô sẽ bắt đầu cuộc sống một lần nữa.
….
“Chuyện này đúng là kỳ quái a, Chương Gia Quân sao có thể xuất hiện trước của nhà tôi đây? Tôi đang nằm mơ sao?” Lí Duẫn Trạch khoa trương dụi mắt. Ách, cô gái trước mặt không biến mất, nói cách khác, đây là sự thật. “Bà là cố tình đến cảm ơn tôi sao?”
“Ông không thấy hiện tại tôi đang vô cùng tức giận sao?” Nếu không lo lắng kinh động đến hàng xóm, cô nhất định dùng sức hét lên, mà không phải đang cố hạ giọng thế này.
Thoáng một chút, anh buồn rầu nói “Tôi nhìn không ra bà đang tức giận, chỉ thấy mắt bà hồng hồng, giống như vừa khóc rất thảm… Học trưởng không phải làm chuyện gì chọc bà đau lòng khổ sở chứ? Bà nói cho tôi biết, tôi thay bà làm chỉ, nhất định sẽ cho anh ấy một trận thê thảm.”
“Chỉ là mắt cảm thấy không thoải mái, không liên quan đến anh ấy.”
Lí Duẫn Trạch như chợt hiểu, gật đầu “Đã biết, hôm nay bão cát rất lớn.” Lúc này làm gì lại không có cơn gió lớn thổi đến cho hợp tình hợp lý a, oi bức như vậy, thật dễ dàng cảm nắng.
Sắc mặt không tự nhiên, đỏ ửng, cô ảo não trừng mắt “Không cần nhiều lời vô nghĩa, ông làm gì mà lại xem vào chuyện của người khác?”
“Này… chờ một chút, bà định đứng ở đây nói chuyện sao?” Anh giơ tay chỉ phía sau cô. “Tôi thì không ngại, dù sao thỉnh thoảng phụ nữ cũng có ghé qua, danh sách đã sớm bị hàng xóm truyền miệng rồi, nhưng bà hẳn là không muốn thành đối tượng làm chuyện xấu của tôi đi.”
Chương Gia Quân thấp giọng mắng một câu, thật nhanh đẩy anh ra, đi vào phòng.
Lí Duẫn TRạch nhiệt tình vẫy tay với hàng xóm đối diện, sau đó đóng cửa vào nhà.
“Bà uống gì? Nơi này có nhiều loại lắm, muốn uống trà cũng có luôn.” Nói xong anh đi đến phía sau quầy bar, chuẩn bị lấy đồ uống và điểm tâm từ tủ lạnh ra mời khách.
“Tôi không phải đến đây để vui chơi giải trí, là tới hỏi ông, làm gì mà nhiều chuyện vậy?”
Thu hồi cánh tay đang định mở tủ lạnh, anh xoay người trừng mắt với cô, lắc đầu ngaongán “Bà cho rằng tôi không biết tốt xấu, bà nghĩ tôi thích xen vào chuyện người khác lắm sao? Chỉ có quá đau lòng mới có thể sinh bệnh, còn khiến cả đoàn người lũ lượt đến thăm, tôi mặc kệ thì lương tâm sẽ không yên.”
“… Tôi là trúng gió, không cẩn thận bị cảm.”
Anh tức giận bĩu môi “Mấy ngày nay buồn muốn chết, không phải tại gió máy?”
Tuy rằng vị khách này không cần chủ nhà chiêu đãi, nhưng anh vẫn lấy từ tủ lạnh ra hai chai nước chanh, ngồi xuống sô pha trong phòng khách, để đồ uống lên bàn trà “Sao mà đứng vậy? Sô pha nhà tôi có cắn người sao?”
“Tôi không phải đến đây nói chuyện phiếm.” Có điều, cô vẫn đi đến, ngồi xuống.
“Bà biết không? Nghe chuyện bà với học trưởng yêu nhau, đối với tôi đúng là sự đả kích rất lớn, học trưởng thật sự rất vĩ đại, nhưng là người nối nghiệp tập đoàn Thiên Tuấn, vì thế không được phép tự do yêu đương, nhưng bà là một cô gái bình thường, lại có thể phá tan giới hạn đó… Bà không cần trừng tôi, chẳng lẽ tôi nói sai sao? Nếu không cho rằng bản thân bình thường thì làm gì phải lựa chọn chạy trốn?”
Hai mắt mở thật lớn, nhưng cô không có cách nào cãi lại anh.
“Lấy sự thật mà nói, hai người một trăm phần trăm là không có cơ hội, nhưng học trưởng bạo gan nắm bắt lấy bà, nói thật ra, tôi chỉ không thể thừa nhận, về mặt tình yêu anh ấy vĩ đại hơn tôi.” 0
“Anh ấy đã buông tay.”
“Đấy là bà ép anh ấy buông tay?” Lí Duẫn Trạch khiêu khích, khoẽ môi cong lên, lắc lắc đầu “Tôi còn nghĩ bà là cô gái không sợ gì quyền thế, cũng không nghĩ hoá ra bà cũng chỉ là con rùa đen rụt cổ.”
“Ông căn bản là không hiểu.”
“Tôi không hiểu, nếu hôm nay cho tôi cơ hội, đánh chết tôi cũng không làm con rùa rụt cổ.” Nếu trong lòng cô không có người đàn ông đó, biết rõ khi đối mặt với anh sẽ nghiến răng nghiến lợi, anh vẫn sẽ dũng cảm giống con gián, đánh chết cũng phải theo đuổi cô.
“…Ông là loại đàn ông nhiều chuyện.”
“Bà hẳn là nên cảm thấy vinh hạnh, tôi cũng sẽ không tuỳ tiện nhiều chuyện với bà.”
“Đúng vậy, thật cảm ơn ông quá, nhưng tôi không cần.”