không đáp lời, anh vừa cười cười nói, "Nói đùa với em thôi, đoạn thời gian trước đều đang bận một ca giải phẫu lớn, vẫn không có thời gian rảnh, tối hôm qua mới ngủ được một giấc yên ổn."
Tô Hiểu Mộc khẽ nhếch môi cười, ánh mắt thản nhiên nhìn cảnh phố lưu chuyển ngoài cửa xe cười nói: "Vậy đúng là phải tìm một chỗ ăn mừng một bữa tử tế, Lăng đại bác sĩ tiền đồ vô lượng mà."
Lăng Tử Kỳ thản nhiên nói: "Anh kể cho em, bệnh nhân kia là một cô gái trẻ không đến hai mươi tuổi, thời gian giải phẫu dài như vậy, có nhiều chỗ còn không thể gây tê, cô ấy từ đầu tới cuối chưa từng kêu một tiếng đau. Hiểu Mộc, không biết vì sao, cô ấy làm cho anh nghĩ đến em."
"Vì sao?" Tô Hiểu Mộc sững sờ quay đầu lại nhìn anh.
Lăng Tử Kỳ nghiêm túc nhìn về phía trước, mang theo ý cười nói; "Bởi vì anh cảm thấy em và cô ấy kiên cường giống nhau, lúc anh quen biết em, em cũng mới vừa qua hai mươi." Đúng lúc gặp phải đèn đỏ, anh dừng xe lại.
Nào biết nghe thấy Tô Hiểu Mộc lắc đầu nói: "Không, Tử Kỳ, anh nói sai rồi, thật ra em một chút cũng không kiên cường, em và anh ấy, đang thoả thuận ly hôn."
"Vì sao?" Lăng Tử Kỳ ngạc nhiên nhìn cô.
"Không vì sao, em chỉ là không muốn kiên trì nữa thôi. Được rồi, anh đừng dùng loại ánh mắt này nhìn em, sẽ khiến cho em cảm thấy mình rất đáng thương. Mau lái xe, chuyển đèn xanh rồi."
Lăng Tử Kỳ từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, tiếp theo xe chậm chạp di chuyển về phía trước, suy nghĩ một chút mới hỏi: "Đã suy nghĩ kỹ rồi sao?"
"Đương nhiên đã suy nghĩ kỹ rồi."
Bữa tối ăn xong không bao lâu Tô Hiểu Mộc đã bắt Lăng Tử Kỳ dẫn cô đi quán bar, anh không có biện pháp nào ngăn cản cô cả.
Trong quán bar, ngọn đèn tranh tối tranh sáng, nhạc sàn cực mạnh vang vọng trong tai, tràn ngập đủ loại nam nam nữ nữ.
Lăng Tử Kỳ cau mày, lấy tay chắn ở trên ly rượu ngăn cản Tô Hiểu Mộc rót rượu tiếp: "Em đã quên em cam đoan với anh chỉ uống một chén, bây giờ đã bao nhiêu “một chén” rồi?"
Tô Hiểu Mộc nở nụ cười một cái, lắc đầu đẩy tay anh ra, rót rượu lạnh buốt vào trong chén, viên đá ở bên trong chìn chìm nổi nổi.
"Lăng đại bác sĩ của em, anh cảm thấy loại hoàn cảnh này loại thời điểm này không có chút rượu để trợ hứng có thể được sao?"
"Người khác có thể, em không được." Thái độ của Lăng Tử Kỳ rất kiên quyết, anh trừ là bạn của cô, còn là bác sĩ của cô.
Tô Hiểu Mộc mặc kệ nhắc nhở của anh, thoải mái mà cầm chén chạm vào chén của anh: "Đến, cùng em cạn một chén, chúc mừng em sắp khôi phục độc thân." Cũng không đợi anh kịp phản ứng đã nâng chén ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Lăng Tử Kỳ vừa vội vừa tức: "Hiểu Mộc!"
Anh so với ai cũng rõ ràng, mượn rượu tiêu sầu là hành động vô bổ đối với việc tự làm khổ.
Tô Hiểu Mộc uống đến đầu có chút hỗn loạn, ánh mắt dừng ở trên khuôn mặt đầy lo lắng của anh mấy giây, chợt dựa vào trên vai anh, anh ngơ ngác một chút, tay cứng ngắc rất nhanh xoa của lưng của cô vỗ nhè nhẹ.
Bên tai nghe thấy cô mang theo mùi rượu thấp giọng nỉ non: "Tử Kỳ, xin lỗi... Những năm gần đây, em vẫn luôn có lỗi với anh."
Anh dừng một chút, cười khổ nói: "Đang yên lành sao lại đột nhiên nói cái này? Em chỗ nào có lỗi với anh rồi?"
Tô Hiểu Mộc dựa vào bờ vai của anh lắc đầu liên tục, thật lâu cũng không nói thêm gì nữa.
Cho đến cuối cùng, cô mang theo tiếng khóc nói nhỏ: "Tử Kỳ, nếu người em yêu là anh thì tốt rồi... Vì sao không phải anh chứ?" Như vậy hết thảy đều trở nên đơn giản rất nhiều.
Thanh âm xung quanh dường như đều biến mất, chỉ còn lại có anh và cô.
Anh thản nhiên thở dài: "Ai nói không phải đây?"
Nhưng trên đời không có nếu như, mũi tên thần tình yêu không có thiên vị anh.
Lúc nửa đêm, đêm lạnh như nước.
Tô Hiểu Mộc sớm đã mượn hơi rượu mà ngủ mê man rồi, Lăng Tử Kỳ nghe thấy di động của cô kêu rất nhiều lần, cầm lên vừa nhìn, chừng mười cuộc gọi nhỡ liên tiếp, tất cả đều là Cảnh Diễn. Anh thừa nhận, khi nghe được cô nói tin tức bọn họ chuẩn bị ly hôn, anh trừ kinh ngạc ra, còn có một tí ti mừng thầm hèn hạ, bởi vì đó đại biểu anh lại có cơ hội, nhưng là cho dù anh lại nhiều ý tưởng hơn nữa cũng không nên là bây giờ. Anh suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn là đưa cô trở về.
Lúc đến nơi, Cảnh Diễn đã sớm chờ ở dưới lầu rồi."
Lăng Tử Kỳ từ trong xe nhìn ra đi, bóng dáng Cảnh Diễn gần như hoà vào trong đêm tối, toàn thân căng thẳng như một pho tượng. Anh tắt động cơ, xuống xe đi đến bên kia mở cửa xe muốn bế Tô Hiểu Mộc đi ra. Cảnh Diễn lại đã nhanh hơn anh một bước, vươn tay dịu dàng ôm lấy cô.
Tay Lăng Tử Kỳ vươn ra lại thu trở về, nghe thấy anh nói: "Bác sĩ Lăng, Hiểu Mộc là vợ của tôi, hy vọng anh đừng quên điều này."
Bình tĩnh thong dong của anh theo lẽ thường phải làm cho Lăng Tử Kỳ tức không để đâu cho hết, anh ta nắm nắm đấm nhịn xuống xúc động muốn đánh người, cười lạnh hừ một tiếng: "Cô ấy là vợ của anh? Chẳng qua sắp không phải rồi, không phải sao?"
Ánh mắt sắc bén của Cảnh Diễn thắng tắp mà liếc anh ta, một hồi lâu mới nói: "Chúng tôi sẽ không ly hôn."
"Có đôi khi thật sự không biết loại tự tin này của anh từ đâu tới? Chỉ có ỷ vào Hiểu Mộc yêu anh, nhưng là anh để tay lên ngực tự hỏi, anh xứng với cô ấy yêu anh nhiều năm như vậy sao? Anh ôm cô ấy cảm thấy có sức nặng không? Tôi cũng hoài nghi chỉ cần gió lớn một chút có thể thổi bay cô ấy." Lăng Tử Kỳ cũng không sợ anh, còn hạ giọng châm chọc nói, "Hơn nữa chứng cố chấp nghiêm trọng lên không thể khinh thường, tôi thấy anh vẫn là ở lại trong tưởng tượng đi, đừng để đến cuối cùng còn làm liên luỵ tới Hiểu Mộc và Tiểu Nghiêu."
"Cám ơn quan tâm." Thanh âm của Cảnh Diễn rất nhẹ nhàng, bị khiêu khích như vậy cũng không có tức giận, gật gật đầu rồi ôm Hiểu Mộc đi thẳng đến cửa thang máy.
Lăng Tử Kỳ đứng yên tại chỗ rất lâu, rất lâu, cảm thấy phần ngực trống rỗng, giống như trân bảo thật vất vả che chở bị người cướp đi.
Vào thang máy, Cảnh Diễn vừa nhấn lên tầng, thiên hạ trong lòng giật giật, mở mắt ra dùng thanh âm khàn khàn nói: "Thả em xuống, tự em có thể đi."
"Em dựa vào anh ngủ một lát đi." Cảnh Diễn theo bản năng ôm chặt hơn một chút, còn nói, "Sao lại uống nhiều rượu như vậy?"
"A, chẳng lẽ anh không biết vì sao?" Ánh mắt Tô Hiểu Mộc rất sáng rất đen, đâu có nửa phần men say, khiêu khích nhìn anh, "Em là cố ý, thế nào? Cảnh Diễn, loại cảm giác chờ người này không dễ chịu nhỉ? Thấy người khác nửa đêm đưa em trở về trong lòng anh cũng không còn tư vị gì nhỉ? Mỗi lần khi anh đi thăm Tần Trăn em chính là ngu ngốc chờ anh như vậy, hôm nay cũng đến lượt anh rồi." Thật ra lúc Tử Kỳ cùng anh nói chuyện cô cũng đã tỉnh, cô là cố ý, cô rất xấu xa, còn muốn lợi dụng Tử Kỳ tới kích thích anh, chỉ là để cho anh mau chóng đồng ý chia tay.
Trong lòng cô lại âm thầm nói một lần, Tử Kỳ, xin lỗi.
Cảnh Diễn dường như nhìn thấu tâm tư của cô, chỉ là hời hợt nói: "Chỉ cần em trở về là được rồi."
Anh như vậy làm cho Tô Hiểu Mộc cảm thấy rất mệt mỏi, cô thừa dịp anh không chú ý trượt khỏi vòng ôm của anh, xoa xoa ấn đường trướng đau: "Cảnh Diễn, tiếp tục như vậy chúng ta chỉ sẽ chán ghét lẫn nhau, không bằng gặp nhau được chia tay được... Ngô..."
Lời của cô còn chưa nói xong đã bị Cảnh Diễn ấn ở trên vách tường thang máy hôn thật sâu, nụ hôn kia so với bất kỳ lần nào trước kia đều điên cuồng hơn, khua mở hàm răng của cô, cắn nuốt thần kinh không chịu nổi một kích của cô. Dưới ánh đèn mờ mờ, ở trong gương chiếu ra khuôn mặt nhìn như trầm tĩnh nhưng kích động điên cuồng của Cảnh Diễn, ánh mắt thâm thuý kia dường như có tình cảm kịch liệt nào đó muốn phá kén mà ra.
Cô dùng hết hơi sức cũng không thể lay động anh chút nào, hai tay bị anh nâng lên cao lên trên đỉnh đầu, bên hông bị một cánh tay khác của anh bấu lấy thật chặt, đại não xuất hiện khoảng trống trong giây lát, cho đến khi cô cũng không hô hấp được nữa, anh mới buông tha cho cô.
"Bốp" một tiếng, một bàn tay không chút lưu tình dùng sức tát vào trên khuôn mặt lạnh lùng của anh, rất nhanh hiện ra dấu đỏ.
Tô Hiểu Mộc vuốt đôi môi sung đỏ của mình, thở phì phò giọng căm hận nói: "Cảnh Diễn, anh là đồ khốn khiếp!"
Cảnh Diễn dường như không biết đau, chỉ là liều mạng tâm ôm cô, dùng trán chống lên trán của cô, giọng nói trong trẻo lạnh lùng nói: "Hiểu Mộc, vô luận như thế nào, anh sẽ không ly hôn."