Cũng không phải là thiếu nữ mười tám đôi mươi nữa rồi, như thế nào dễ dàng như vậy liền tim đập mặt đỏ? Tô Hiểu Mộc à Tô Hiểu mộc, một cô gái như cô, dè dặt một chút có được hay không?
Tắm xong, cô lau khô một nửa tóc rồi bước ra ngoài, Cảnh Diễn đã tắm xong ở một phòng tắm khác, nằm nghiêng trên giường xem tạp chí, cô ít thở sâu một hơi, cũng vén chăn lên ngồi xuống ở bên kia. Kéo ra ngăn kéo lấy ra máy sấy, nhờ vào tiếng máy sấy mà che giấu nhịp tim.
Tô Hiểu Mộc có một mái tóc quá dài, lại rất nhiều, ở cái ót không được sấy tốt, cô còn cố hết sức giơ cánh tay về phía sau, máy sấy lại không biết lúc nào lại rơi vào trong tay người phía sau.
Cảnh Diễn một câu cũng không nói, nhận lấy máy sấy ngồ ở sau lưng cô, vung lên tóc của cô cẩn thận sấy. Giờ phút này, cô không cách nào kháng cự, cũng không muốn kháng cự, không biết quyển sách nào nói, đàn ông chủ động sấy tóc cho phụ nữ, cũng là một loại hành động thân mật, mà cô thích.
Tóc rất mau khô, anh dùng ngón tay thon dài giúp cô vuốt lại ngay ngắn, vậy mà đến một chỗ có tóc rối, bị anh vô ý tách ra, để cho cô đau kêu thành tiếng: "A, anh nhẹ một chút a, đau." Không biết có phải hôm nay cô đặc biệt kỳ quái hay không, âm thanh của cô so với hàng ngày mềm mại và nhu nhược hơn, thậm chí mùi vị nũng nịu. Anh hơi nhếch môi, cố ý coi thường rung động lướt qua trái tim, động tác trên tay thả mềm, lại nhanh hơn chút.
Lại gặp phải tóc rối, cô không tự chủ ngửa về phía sau, anh bị bất ngờ chợt cùng cô ngả về phía sau, anh theo bản năng ôm cô, trong lòng bàn tay nhiệt độ cao kinh người. Cô lập tức nóng nảy, giùng giằng muốn đứng lên, nhưng càng nhanh càng dễ phạm sai lầm, nhiều lần tại ngã trên người phập phồng của anh, máy sấy cũng theo hỗn loạn bị quét xuống mặt đất, hô hấp cũng dần dần tăng thêm, trong không khí lượn lờ động tình mập mờ.
Cảnh Diễn cố gắng khắc chế mình, giọng nói ám ách nói: "Em đừng cử động nữa."
Tô Hiểu Mộc cảm nhận được một chỗ như lửa nóng dưới mông, lập tức không dám động đậy, trên mặt nhàn nhạt hồng.
Cảnh Diễn từ từ rời khỏi cô, ấm áp vây quanh chợt biến mất, để mong đợi trong tiềm thức của cô trở thành hư không, trong nháy mắt anh xoay người định xuống giường, không biết là dũng khí từ đâu tới, cô chợt từ phía sau ôm hông của anh, mặt dán vào sống lung thẳng tắp, cúi đầu mềm mại nói: "Cảnh Diễn, anh đừng đi. . . . . . Đừng đi. . . . . ."
Thân thể của anh bỗng căng thẳng, nắm tay của cô có chút dùng sức, vẫn như cũ khắc chế mình: "Anh không đi, chỉ là đi toilet một chút." Hắn không túng dục, cũng không phải là không có dục vọng, anh là đàn ông bình thường, cũng không hi vọng bởi vì nhất thời ý loạn tình mê mà cô phải hối hận.
Tô Hiểu Mộc lại ôm anh chặt hơn, giọng điệu kiên định nói một chữ “Không”.
Anh che giấu tâm tình, hỏi cô: "Em biết mình đang làm gì không?"
Cô run rẩy gật đầu, cô rất rõ ràng, cô muốn anh.
Tất cả lý trí trong nháy mắt bị tan rã.
Anh lưu loát xoay người, đè cô xuống giường , cúi người êm ái hôn lên môi của cô, dần dần, càng ngày càng sâu. Cô giống như bị rút đi hơi sức toàn thân, chỉ có thể nhắm mắt lại, run rẩy vịn bờ vai của anh, một cách toàn tâm toàn ý hôn trả anh, hai người hết sức triền miên. Trên đất sớm đã có tán laọn quần áo của hai người, da thịt trằng như bạc ngọc của cô vừa thaót khỏi che đậy, lập tức đã đoạt đi lực chú ý của cô, hô hấp cũng biến thành nồng đậm.
Hôn, một đường đi xuống, cằm, xương quai xanh, ngực, bên hông, nơi tư mật. . . . . .
Cô không cách nào điều khiển chính mình tự động mà đem tay cắm vào trong tóc anh, hình như muốn ngăn cản anh xâm nhập, lại mâu thuẫn mà nghĩ để cho anh tiến thêm một bước, lấp đầy khoảng trống của cô.
Thậm chí có loại kích động muốn khóc.
Anh vững vàng đặt tại lối vào của cô, cúi người, dịu dàng hỏi: "Có thể sao?"
Cô ngượng ngùng run lên, nhìn tròng mắt sâu xa như biển của anh, nhẹ nhàng, như không thể nghe nổi "Ừ" một tiếng.
Lấy được sự cho phép, anh dịu dàng, lại kiên định tiến vào cô, giống như hai người thất lạc nửa vòng tròn, rốt cuộc kết làm một thể.
Giữa tháng chin rất nhanh đã đến.
Bữa tiệc tổ chức ở tầng thượng của một khách sạn năm sao của Cảnh Diễn, thiết kế phân nữa để lộ cảnh sắc bên ngoài, tại một nơi tràn ngập ánh sáng ban đêm, chỉ cần ngắm cảnh bên ngoài, tựa như cùng đứng ở trong trời mây, cùng ôm khắp trời đêm.
Hội trường trang trí hoa lệ trang trọng, bánh kem cao bảy tầng được đặt trên sân khấu. Bức tranh màu sắc, ăn uống linh đình, khách hôm nay phần lớn đều là bạn bè quen thuộc, mang theo nụ cười lười biếng trò chuyện cùng nhau.
Ở trong phòng nghỉ, Hạ Tiểu Nhiễm và Lương Hi ở cùng Tô Hiểu Mộc, còn hai người bạn tốt khác không cách nào đến được, coi như là tiếc nuối nho nhỏ.
Nghe được "Phanh" một tiếng, Hạ Tiểu Nhiễm khẽ nâng mặt, tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ, nhiều đóa hoa mỹ lệ trong đêm đen hoa lệ nở rộ, đem bầu trời đêm thành phố đã đẹp phải càng thêm tuyệt vời.
Cô mất hồn trầm mê một lát, mới lẩm bẩm nói nhỏ: "Thật là đẹp a, Hiểu Mộc, thật làm cho người ta hâm mộ."
"Đúng vậy a, đúng a!" Lương Hi gật đầu liên tục đồng ý, nhìn toàn than Tô Hiểu Mộc torng lễ phục không vai, sắc màu trắng muốt, thiết kế buộc ngực thu eo, vạt áo tản ra giống như cái đuôi mỹ nhân ngư, căn bản không cần phối cùng trang sức đã vô cùng đẹp mắt.
Tô Hiểu Mộc nhìn hai người, mới mím môi cười nói: "Không cần hâm mộ mình, rất nhanh hai người cũng sẽ có ngày này thôi." Nhưng khi nhìn đến họ thì chũng chỉ là một thân một mình.
"Không có đâu!"
Hạ Tiểu Nhiễm cùng Lương Hi không hẹn mà cùng nói ra khỏi miệng, mà sau đó cùng nhìn nhau, là ngọt cũng là khổ, chỉ có tự mình biết.
Tô Hiểu Mộc ngẩn ra, lại không để lại dấu vết ngăn đề tài này lại: "Được rồi, thời gian sắp tới, hai người giúp mình một chút, mang dây chuyền nào thích hợp? Mình thấy không lộng lẫy cũng là xa hoa. . . . . ."
Họ cũng thở phào nhẹ nhõm, ở trước gương ngươi một lời ta một câu tản đi phiền muộn.
Phó Hi Nghiêu cùng Bồi Lâm đều chào hỏi mấy bạn bè trong hội trường, lại gặp nhau trước cửa phòng nghỉ, cả hai cùng đang chờ người.
Bồi Lâm giơ ly, chạm vào cốc Phó Hi Nghiêu bên cạnh, nhỏ giọng cười cười: "Lúc nào thì đến phiên Phó Tứ thiếu mời khách?"
Phó Hi Nghiêu nét mặt hài hước làm cho người ta không phân biệt vui buồn, ánh mắt của anh lướt về đám nam nữ trong hội trường, tựa như nhớ tới cái gì, khóe miệng cười cười: "Lời này phải là tôi hỏi anh chứ? Nhớ là anh đã đính hôn hơn mấy tháng rồi, thế nào, chuẩn bị xong bước vào phần mộ rồi hả? Hoặc là. . . . . ." Anh ý vị sâu xa liếc nhìn hướng phòng nghỉ, "Có niềm vui mới muốn vứt bỏ người cũ rồi hả?"
Trong nháy mắt, Bồi Lâm che đi ý lạnh torng mắt, sắc mặt trầm trầm không lên tiếng.
Phó Hi Nghiêu hung ác hiểu được hàm ý, quơ quơ rượu đỏ trong ly, ý vị sâu xa hỏi: "Anh rất thân với Cảnh Diễn?"
"Tạm được, cùng nhau hợp tác trong dự án đảo nghỉ dưỡng." Bồi Lâm đáp không chút để ý, "Chỉ là. . . . . . Trong hội trường này ai không muốn cùng anh ta quen thuộc?" Ở torng thành phố này hai chữ Cảnh Diễn có bao nhiêu sức mạnh, hắc bạch đạo cũng cầm giấy nợ của anh, buôn bán càng thêm lớn đến không cách nào tính toán được.
"Đúng vậy." Phó Hi Nghiêu bừng tỉnh hiểu ra, nhẹ nhàng cười, sau đó duy trì vẻ mặt giống như đợi bạn gái từ torng phòng nghỉ đi ra.
Hạ Tiểu Nhiễm thấy anh chờ ở ngoài cửa, sửng sốt một chút, nhưng cũng không để ý đến anh, trực tiếp đi về phía trong hội trường, đi tới nơi nhiều người, giống như là muốn tránh cùng một chỗ với anh.
Lương Hi theo ở phía sau Tiểu Nhiễm ra ngoài, lúc đi ra ngoài cửa chỉ còn Bồi Lâm, nhưng cô hoàn toàn xem anh ta trong suốt, nhưng Bồi Lâm đâu quan tâm, dùng sức lôi cánh tay nhỏ bé của cô không thả, cô chỉ còn cách phải hạ thấp giọng hầm hừ: "Anh có biết lịch sự hay không?"
Bồi Lâm lạnh lùng cười cười: "Không có đâu, anh muốn em thôi, hết!" Anh càng xem càng cảm thấy cái hôn lễ này chói mắt, vì vậy thô lỗ kéo cô đi qua hội trường.
Tám giờ tối, người điều khiển chương trình tuyên bố buổi tiệc bắt đầu.
Cảnh Diễn kéo tay Tô Hiểu Mộc từ một bên từ từ đi lên trung tâm hội trường, anh mặc một bộ Âu phục màu đen, cùng Tô Hiểu Mộc một thân tráng sáng ngời tạo thành sự tương phản, lại nhu hợp khác thường .
Sau đó là đọc diễn văn, nam nữ chủ nhân trao đổi chiếc nhẫn, nhảy điệu nhảy thứ nhất.
Đã suy tính đến tình huống thân thể Tô Hiểu mộc, chuẩn bị nghi thức đơn gián nhất, Tiểu Nghiêu là hoa đồng của hai người, một than lễ phục màu trắng gạo, tay nâng lễ hoa, một dáng vẻ đẹp trai như cha.
Cảnh Diễn cảm thấy Tô Hiểu Mộc có chút gò bó, lại theo bản năng ôm chặt cô một chút, ở bên tai cô nói nhỏ: "Đừng khẩn trương, tối nay em là nữ chủ nhân xinh đẹp nhất." Động tác thân mật như vậy trong mắt người ngoài tự nhiên giải thích là giữa vợ chồng tóc mai chạm nhau tâm tình, mọi người đều là người biết chuyện, cho nên không có ai truy hỏi sao bọn họ có một đứa con trai lớn như vậy.
Nữ chủ nhân.
Tô Hiểu Mộc thích xưng hô này, nhàn nhạt cười lên, tư thế nhảy càng thêm giản dị tự nhiên. Liên tục phóng ra không biết bao nhiêu ánh mắt hâm mộ nóng rực, mà cô chỉ tựa vào ngực anh, tận tình hưởng thụ đêm này.
Rốt cuộc sức khoẻ của ôc vẫn chưa hồi phục, cùng Cảnh Diễn tiếp đãi một số khách quan trọng đã thấy mệt, chỉ đành phải trở lại phòng nghỉ, Lương Hi cùng Tiểu Nhiễm mới một chút cũng không biết đi nơi nào, giống như một người thời điểm chỉ có mình cô độc mới biết được bạn bè quan trọng thế nào.
Nhưng cô chưa vào phòng được bao lâu, thì có nhân viên làm việc gõ cửa.
Ci6 xoa xoa mi tâm mở cửa, hỏi "Có chuyện gì?"
Cô gái trong đồng phục nhân viên kkhách sạn có chút khó xử nhìn Tô Hiểu Mộc một cái, mới nhỏ giọng nói: "Cảnh phu nhân, bên ngoài, bên ngoài có một người muốn vào hội trường, nhưng là cô ấy không có thư mời, lại kiên trì không chịu rời đi, xin hỏi nên làm sao?" Cô cẩn thận từng li từng tí châm chước tìm từ, chỉ sợ chọc cho bà chủ mất hứng mất chén cơm.
Cô càng không dám nói, cô gái kia khoa trương nói ông chủ là người yêu của cô ta, người nên cưới cũng phải là cô ta, la hét muốn cô cho vào để gặp ông chủ nói cho rõ ràng, trợ lý Vương cũng hết cách với cô ta rồi, trực tiếp đi tìm ông chủ, quản lý kêu cô đi đến nói cho bà chủ một tiếng.
Cô cảm thấy, một người đàn ông và hai người phụ nữ, như thế nào nói rõ rang cho được?
Nghe vậy, Tô Hiểu Mộc nhíu chặt lông mày, lập tức liền đứng dậy, nói với cô: "Được rồi, cô dẫn đường đi."
Cô gái trẻ gật đầu, rất thức thời theo sát Tô Hiểu Mộc giúp cô cầm làn váy và dẫn đường.
Tô Hiểu Mộc còn chưa đi tới cửa liền nghe giọng nữ bén nhọn đang la hét: "Các người tại sao không cho tôi vào đây? Ngăn tôi nữa, cẩn thận anh Cảnh Diễn đuổi việc các người hết!" Mấy bảo vệ miễn cưỡng ngăn cô lại, hay bởi vì lời nói của trợ lý Vương, không dám đuổi cô ta đi.
Âm thanh nghe rất quen tai, nhất là câu "Anh Cảnh Diễn", khiến Tô Hiểu Mộc có dự cảm xấu, cô vòng qua trụ lớn ở cửa ra vào, một giây kế tiếp liền nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ chói mắt, vóc người mảnh khảnh cao gầy, khuôn mặt tinh xảo, cùng với lễ phục màu đỏ, không khỏi làm cho người ta nhìn chăm chú.
Sau đó, đợi thấy rõ gương mặt người đó, cô không khỏi ngẩn ra. <