i tới, anh tiến lên một bước thay cô lấy xuống đặt trên bồn rửa. Lòng bàn tay hơi thô của anh lướt qua tay cô, rất nhanh thu trở về, quan tâm một câu: "Cẩn thận một chút."
Động tác của cô trì trê một chút, rồi sau đó nói: "Nơi này nặng mùi khói dầu, anh đi ra ngoài đi, canh làm xong, xào hai món ăn nữa là được."
Cảnh Diễn đang muốn nói gì, thấy cô đem ớt xanh đã rửa sạch cho vào nồi, bỗng chốc căng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tôi không ăn ớt xanh." Anh lại theo bản năng nhìn đến món rau trộn đã làm xong, giọng nói lại nặng thêm một chút, "Cũng không ăn cà rốt."
Vẻ mặt cẩn thận của anh khiến Tô Hiểu Mộc không nhịn được cười, xua tan tâm tình lo lắng nhiều ngày tới nay, cô không chút suy nghĩ liền thuận miệng hỏi một câu: "À, không phải là rau thơm, cần thái, rong biển, nấm mèo cũng không ăn được?"
"Đúng, đều không ăn."
Không trách được A Di chưa bao giờ làm mấy món ăn dạng này, cô trước kia cũng không cùng anh ăn cơm được mấy lần, lúc đầu còn tưởng rằng là trùng hợp, nhưng bây giờ rốt cuộc hiểu rõ, thì ra là cha nào con nấy, kiêng ăn tới cực điểm. Cô từ từ nói: "Tiểu Nghiêu cũng không thích ăn, rất dễ dàng tạo thành dinh dưỡng không cân bằng, cho nên anh phải làm tấm gương, anh nói, đem khó khăn khắc phục liền không còn là khó khăn." Sau đó liền như không có việc gì đem ớt xanh xào thịt bò trôn lên.
Bữa cơm này Cảnh Diễn ăn hết sức khó khăn, chiếc đũa đưa đến món nào đều không được, ban đầu cũng là vì con trai kiêng ăn mà chuẩn bị món. Thật ra thì cô không phải muốn ép con làm chuyên không thích, nhưng lần đầu tiên rất lâu về trước nói với con "Bổ sung" dinh dưỡng bữa ăn, đối với thân thể con mới có lợi, cũng vì để cho con dễ dàng ăn được, đã thử rất nhiều cách làm.
Tô Hiểu Mộc thấy lông mày anh cũng nhăn thành núi nhỏ, mè nheo nửa ngày liền uống một chén canh, có cảm giác cuối cùng cũng đã bắt nạt được anh, chủ động nói: "Nếu không tôi lại làm cho anh món khác , A Di nên chuẩn bị những món ăn khác. . . . . ."
Cảnh Diễn dừng đũa một chút, chậm rãi nói: "Không cần." Nói xong liền đem món ăn gắp vào trong bát.
Cho đến khi anh ăn một miếng. . . . . . Chân mày do căng thẳng liền giãn ra, Tô Hiểu Mộc mới nâng đũa theo, hai người không nói những lời khác nữa.
Sau khi ăn xong, Tô Hiểu Mộc dọn dẹp xong phòng bếp, cảm thấy một thân mồ hôi không quá thoải mái, phải đi tắm, mới vừa sấy khô tóc thì Cảnh Diễn tới gõ cửa. Cô mở cửa ngó ngó anh: "Có chuyện gì sao?"
Một tay anh để trong túi quần, âm thanh hơi thấp: "Cô đi theo tôi xuống thư phòng."
Thư phòng lấy trang sức làm chủ đề thiết kế, thoải mái làm đầu, cô ngồi ở góc ghế đệm nhìn anh lấy đồ bên máy fax, đợi cô cầm trên tay mới biết là bản thảo áo cưới, góc trên bên phải còn có Mr. Gareth ký tên —— sơ thảo giá trị vạn kim.
Cô ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn anh nói: "Mr. Gareth không phải nói không bao giờ thiết kế nữa sao?"
"Cho nên tập áo cưới này sẽ là ông ấy thiết kế khi đã nghỉ hưu." Anh nhàn nhạt cười cười, "Tôi giúp con ông ấy một chuyện lớn, vậy cũng là ông ấy tạ lễ."
Cô hạ xuống cảm khái trong lòng, lại đem lực chú ý đặt ở bản thảo trên tay, nhà thiết kế cao cấp chính là vẽ ra một sản phẩm không bình thường, cô từ rất lâu trước kia đã chú ý đến tác phẩm của ông ấy rồi, mỗi một sản phẩm mới cũng chói mắt đến khiến người than thở. Thật ra thì bản thảo này cũng chỉ là dung bút máy phác hoạ đường nét thô, nhưng chỉ cần liếc mắt nhìn là có thể đoạt ánh mắt người khác, cô căn bản không cách nào diễn tả bằng ngôn từ cảm giác của mình.
Anh chau chau mày hỏi: "Thế nào? Có hài lòng không?"
"Rất ưa thích đấy." Cô cười cười, trong tròng mắt toả ra thần thái kinh ngạc, không từ mà biệt, đơn thuần chỉ vì một tác phẩm đê đời cũng đáng.
"Mr. Gareth nói muốn gặp cô một chút, như vậy ông ấy có thể mang linh cảm phát huy đến mức tốt nhất." Anh nhếch miệng, giọng điệu ôn hòa nói.
Cô trợn to hai mắt, thân thể có chút kích động nghiêng tới trước, hưng phấn hỏi: "Ông ấy tới Trung Quốc rồi sao? Ở nơi nào?"
Cảnh Diễn không thể không tiếc nuối cắt đứt cô: "Không có, ông ấy vẫn còn ở nước Pháp, gần đây thời tiết xấu, rất nhiều chuyến bay đến Châu Âu cũng dừng bay, tới một chuyến rất phiền toái. Trực tiếp quan sát trực tuyến từ xa là được, về sau còn nhiều cơ hội mà gặp mặt."
Mr. Gareth là một lão già râu quai nón , thấy Cảnh Diễn dùng tiếng Pháp cùng ông ta trao đổi, Tô Hiểu Mộc lại hâm mộ và ghen tỵ, chỉ có thể học đôi câu thăm hỏi tại chỗ. Rồi sau đó chính là Cảnh Diễn phiên dịch, bọn họ một hỏi một đáp, khiến Gareth ước chừng hiểu rõ sở thích của Tô Hiểu Mộc.
Lúc này là buổi chiều, thư phòng lấy ánh sáng rất tốt, không mở đèn cũng làm cho Tô Hiểu Mộc thấy bộ dáng Cảnh Diễn rõ ràng, đôi tay đặt lên bàn, tư thái thanh thản mà dùng giọng trầm thấp của anh nói tiếng Pháp, mặc dù cô nghe không hiểu bọn họ nói những gì, có lẽ qua vẻ mặt vui thích thì quan hệ của bọn họ rất tốt.
Cô thế nào lại có cảm giác anh đang dùng phương thức đặc biệt, dần dần mang cô đi vào thế giới của anh?