ầu, nếu là cháu trai chủ động nói, bà còn có thể có ý kiến gì.
“Ông nội ngủ ngon, bà nội ngủ ngon.” Thằng bé lễ phép nói xong, xoay người kéo Lâm Lệ đi về phía giường.
Mẹ Chu cười, lại căn dặn Chu Hàn mấy câu bảo chăm sóc tốt Lâm Lệ, sau đó mới xoay người cùng ba Chu trở về phòng.
Đợi Chu Hàn đóng cửa xoay người lại, giường vốn là của mình đã bị người ‘đàn ông’ khác chiếm lấy, bà xã của mình cũng bị cái tên ‘đàn ông’ kia ôm, thậm chí lần đầu tiên tiến xúc thân mật với em bé cũng bị tên ‘ đàn ông’ kia cướp đi! (^_^)
Trên giường, lỗ tai Tiểu Bân đang dán lên trên bụng Lâm Lệ, dường như muốn nghe xem em bé ở trong bụng làm gì, hỏi: “Dì, sao lại không có tiếng động, có phải em bé không ở bên trong nữa không?” Nói, cái đầu nhỏ lại dán trên bụng Lâm Lệ.
Lâm Lệ buồn cười xoa đầu của thằng bé, nói: “Cũng có thể em bé ngủ thiếp đi.” Nụ cười trên mặt là thỏa mãn cùng hạnh phúc.
Nghe vậy, thằng bé ngẩng đầu lên, nhìn ra hướng cửa sổ một chút, gật đầu, nói: “Đúng, trời tối rồi em bé buồn ngủ.”
“Đúng vậy a, đã muộn thế này, em bé đã sớm đi ngủ rồi.” Lâm Lệ nhìn thằng bé cười hỏi: “Vậy Tiểu Bân có phải là nên đi ngủ hay không, con là anh trai, nên làm gương cho em bé nha.”
Nghe Lâm Lệ nói như vậy, thằng bé vội vàng gật đầu, nói: “Con cũng buồn ngủ rồi, con là anh trai, phải làm tấm gương cho em bé!” Vừa nói lập tức nằm xuống, biết điều nắm mắt lại. Lâm Lệ nhìn bộ dáng thằng bé đáng yêu như vậy, không khỏi bị thằng bé chọc cười. Cô thích Tiểu Bân như vậy, có nét hồn nhiên như những đứa trẻ cùng tuổi, những điểm hiếu kỳ như trẻ con, cũng vui vẻ như những đứa trẻ cùng lứa, cô thích thằng bé như vậy.
Nhắm mắt lại, thằng bé vẫn không quên nói: “Dì, con muốn đi ngủ rồi, dì giúp con nói với em bé ngủ ngon."
“Được, dì sẽ nói với em bé.” Lâm Lệ đáp lời thằng bé, sờ sờ đầu nó, lấy chăn đắp cho nó.
Xoay đầu lại, thấy Chu Hàn vẫn còn đứng ở cửa, nhìn chằm chằm thằng bé trên giường, nhíu chặt mày lại.
Nhìn vẻ mặt khó chịu của anh, Lâm Lệ không nhịn được nở nụ cười, nói: “Còn đứng đấy làm gì, không phải là anh muốn đi tắm sao?”
Chu Hàn lại nhìn chằm chằm cái tên chiếm đoạt tất cả của anh một lúc, cuối cùng bản thân tự thấy không thú vị mới đi lấy quần áo vào phòng tắm. Đợi Chu Hàn tắm rửa xong đi từ trong phòng tắm ra lần nữa, Lâm Lệ vỗ nhẹ thằng bé kia sắp ngủ thiếp đi.
Cầm lấy khăn lau trên đầu, Chu Hàn đi tới đầu giường bên kia, lần nữa vòng trở lại, đứng ở bên cạnh Lâm Lệ.
Lâm Lệ cũng có chút buồn ngủ, ngáp một cái, hỏi "Sao thế?"
Chu Hàn nhìn đứa bé nằm ở chính giữa, ấp úng hỏi “Nó nhất định phải nằm ở giữa sao?” Sau cả một ngày công việc trở lại nhà anh muốn ôm vợ mình để ngủ ngon một giấc, hiện tại thế nào lại thế này? Giờ đây Lâm Lệ còn mang thai, anh càng muốn ôm cô ngủ!
“Ừ, cứ như vậy ngủ đi, lúc anh lên giường động tác nhẹ một chút, đừng đánh thức Tiểu Bân.” Vừa nói vừa ngáp một cái, vần vò cả buổi tối, cô thật có chút mệt mỏi buồn ngủ.
“Từ từ hẵng ngủ.” Thấy mí mắt cô nặng trĩu không mở ra được, Chu Hàn vội vàng lên tiếng nói “nằm ngay ngắn đã.”
“Sao thế?” Lâm Lệ nghi hoặc nhìn anh, không biết anh muốn làm gì, nhưng mà vẫn nghe anh nằm thẳng người ra.
Thấy cô nằm thẳng ổn định rồi, Chu Hàn vén chăn lên, khom người xuống, áp nửa mặt mình và cái tai lên trên bụng Lâm Lệ, khẽ nói: “để cho anh nghe con một chút.”
Lâm Lệ buồn cười xoa đầu anh: “Sao anh cũng giống trẻ con vậy, lúc này mới có bao lâu, sao đã có tiếng được.’ Vừa nói, ngón tay thon dài xuyên luồn vào mái tóc anh, tóc của anh còn chưa khô, còn mang theo chút độ ẩm.
Dù là không nghe được cái gì, Chu Hàn vẫn bướng bỉnh dán mặt vào bụng cô nghe một lúc lâu, ngẩng đầu lên còn hôn bụng Lâm Lệ qua lớp quần áo.
Đang lúc anh đứng dậy, Lâm Lệ buồn cười hỏi: "Có nghe được sao?"
“Đương nhiên là có.” Chu Hàn nghiêm trang nói, sau đó kéo chăn đắp lên cho cô.
“Vậy xin hỏi con đã nói gì với anh?” Lâm Lệ nghiêng đầu hỏi anh.
Chu hàn ngồi xổm nửa người xuống, cúi đầu hôi lên môi cô, nói: “Con nói đây là bí mật của hai ba con, không nó cho bất kỳ người nào.”
"Nói phét." Lâm Lệ cười, nụ cười trên mặt hạnh phúc giống như đóa hoa nở. Chu Hàn cũng cười, sau đó nhìn bên giường trống đột nhiên lòi ra thằng bé kia, trầm tư một lát, nói: “Tìm cái thời gian phải nói chuyện với thằng bé này một chút.”
"Nói chuyện gì?" Lâm Lệ tò mò hỏi.
“Con lớn như vậy, còn muốn ngủ cùng người khác, này còn thể thống gì!” Chu Hàn nói xong vẻ mặt nghiêm túc, như là kết luận ra chuyện lạ.
Lâm Lệ vỗ anh, nói: “Anh trở nên nhàm chán như vậy từ lúc nào vậy, ghen với cả trẻ con.” Cô cũng hi vọng sau này Tiểu Bân có thể tiếp tục như thế, thế mới giống những đứa trẻ bình thường, sẽ không giống trước kia, không nói chuyện, chỉ tự mình chơi đùa.
"Nó xâm phạm đến quyền lợi của anh." Chu Hàn vẻ mặt thành thật.
Lâm Lệ cũng không đi tranh cãi với anh, đưa tay đẩy anh, nói "Được rồi, mau ngủ đi."