Như vậy là tốt rồi Editor: Tigon Beta: Violetin_08 Trên đường trở về nhà, vừa lên xe không bao lâu Lâm Lệ liền tựa vào ghế ngủ thiếp đi.
Chu Hàn không gọi cô dậy, điều chỉnh ghế ngồi một chút, để cô ngủ được thoải mái hơn, tốc độ xe cũng hết sức chậm rãi, rất vững vàng.
Nhưng mà quáng đường này Lâm Lệ không ngủ yên ổn, không phải do Chu Hàn lái xe không ổn định mà là gặp phải cơn ác mộng.
Lúc dừng đợi đèn đỏ, Chu Hàn quay đầu nhìn cô, chỉ thấy trán cô đầy mồ hôi, mày chau lại, thậm chí tay đang đặt trên đùi cũng đang nắm chặt.
“Lâm Lệ?” Chu Hàn khẽ gọi, đưa tay vỗ nhẹ mặt cô.
Lâm Lệ mạnh mẽ tỉnh dậy, thở hổn hển, dường như vừa mơ tới cái gì rất đáng sợ.
“Em có sao không?” Chu Hàn nhìn cô, nhíu mày có chút lo lắng.
Lâm Lệ đưa tay che kín mắt lại, lắc đầu không nói chuyện.
Chu Hàn nhìn cô, cho đến khi nghe thấy tiếng còi hối thúc từ đằng sau, lúc này mới quay ra nhìn phía trước thấy đèn đã chuyển xanh, mới tiếp tục đi
Dọc đường rất an tĩnh, Lâm Lệ nghiêng đầu dựa vào cửa xe, từ đầu đến cuối Chu Hàn cũng không có mở miệng hỏi cô mới mơ thấy cái gì.
Lúc xe dừng lại trong bãi đậu xe, Lâm Lệ vẫn duy trì tư thế cũ, như là đang thất thần.
Chu Hàn không gọi cô, cứ cùng cô ngồi trong xe như vậy một lúc lâu, mãi vẫn không thấy cô hoàn hồn lại cuối cùng mới nhẹ giọng mở miệng, “Lâm Lệ.”
Lâm Lệ dường như vừa trong mộng tỉnh dậy, chăm chú nhìn ra bên ngoài mới biết mình đã về tới nhà.
Chỉ gật nhẹ đầu nói: “Đến rồi a.” Vừa nói vừa cởi dây an toàn chuẩn bị xuống xe.
“Vừa mơ thấy cái gì?”. Phía sau Chu Hàn mở miệng hỏi, giọng nói không to không nhỏ, tâm tình cũng không phậm phồng nhiều lắm.
Tay đang chuẩn bị mở cửa xe ngừng lại, im lặng một lúc lâu, chỉ nói: “không có gì.”
Cô không đáp, Chu Hàn cũng không hỏi nữa, cũng tháo dây an toàn mở cửa xuống xe.
Dọc đường đi hai người đều im lặng, cô không mở miệng giải thích, anh cũng không hỏi nửa câu.
Về tới nhà Lâm Lệ liền vào phòng mình, mà lần đóng cửa này là cả một buổi chiều.
Lúc Chu Hàn đẩy cửa đi vào chỉ thấy cô ngồi trên giường gần bệ cửa sổ, đầu tựa vào đó, hai tay ôm gối.
Đi đến nhìn cô mở miệng nói: “Ăn cơm thôi.”
Lâm Lệ vẫn tiếp tục bất động, ánh mắt không biết đang nhìn chỗ nào.
“Em yêu anh ta như vậy sao?” Chu Hàn nhìn cô hỏi, giọng anh rất lạnh, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc.
Lâm Lệ ngẩng đầu nhìn anh, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “em mơ thấy đứa bé.”
Nghe vậy Chu Hàn sửng sốt, phản ứng lại, biết đứa bé mà cô nói đến chính là đứa con bị sinh non trước đây của cô.
Lâm Lệ cúi đầu, tay siết chặt mình hơn chút nữa, cằm đặt trên đầu gối, vẻ mặt bất lực, nhẹ giọng nói, “em nói với Trình Tường rằng em tha thứ cho anh ta, nói rằng em không trách anh ta hại em mất đi đứa bé, nhưng mà, em vừa mới nằm mơ thấy tình cảnh lúc đứa bé bị mất đi, cái cảm giác này rất đau, rất đau.”
“Em đau là bởi vì em chưa bỏ được.” Giống như trước kia trước sau anh mãi không bỏ qua được thân thế của Tiểu Bân vậy: “tha thứ cho Trình Tường hay không cũng không quan trọng, quan trọng là em có bỏ qua cho bản thân mình hay không, nếu như chính bản thân em vẫn không thể bỏ được thì dù có nói tha thứ hay không cũng giống nhau cả mà thôi. Tha thứ chỉ là một cái cớ, làm cho mình an lòng cũng là để cho người khác an lòng.”
Lâm Lệ cũng không có nói chuyện, nước mắt không tiếng động lăn dài trên gương mặt cô, cô biết rằng Chu Hàn nói đúng, cô căn bản không thể phản bác lại anh, cô thật sự không có cách nào có thể quên đi cảnh tượng kia, rằng cô cỡ nào mong đợi đứa bé này, nhưng cuối cùng lại lấy phương thức này mà rời đi.
“Có một số việc phải đối mặt với nó, trốn tránh sẽ chỉ làm cho mình thêm đau đớn, anh biết quá trình đối mặt bao giờ cũng rất đau đớn, nhưng mà chỉ có đối mặt, em mới có thể kết thúc được, mới có thể được giải thoát thực sự.” Đây là bài học mà anh rút ra từ chuyện của anh và Tiểu Bân, trước kia anh vẫn luôn không dám đối mặt với sự thực về thân phận của Tiểu Bân, cho nên mỗi lần nhìn thấy thằng bé luôn khiến anh vừa đau đớn vừa rối bời, sau này khi đối mặt rồi mới thực sự chấm dứt. Hiện tại đối mặt với thằng bé anh không còn cảm thấy đau đớn và rối bời nữa.
Lâm Lệ vẫn im lặng, cô nhắm mắt lại, khóe miệng run rẩy, như đang đè nén và chịu đựng.
Chu Hàn không có nói thêm gì nữa, xoay người rời khỏi phòng, có một số việc chỉ khi mình đối mặt với nó mới có thể hoàn toàn kết thúc, người khác nhiều nhất cũng chỉ có thể cho ý kiến, ngoài ra không giúp được gì cả.
Ngoài cửa sổ trời sáng rực rỡ, có phần chói mắt, không cần ra cửa cũng có thể cảm nhận được, vào mùa đông mà bầu trời sáng rỡ như vậy vô tình lại cảm thấy rất ấm áp.
Lâm Lệ không biết mình ngồi như vậy bao lâu nữa, lúc đứng lên chỉ nhớ mình ngồi từ ban ngày từ sáng đến tối, rồi lại từ tối đến sáng hôm sau.
Cô ngồi thâu đếm suốt sáng lâu như vậy sao?
Lâm Lệ không nhìn giờ, nhưng mà hản là đúng như thế.
Chân đã có chút tê dại, cảm thấy như không phải là chân của mình nữa rồi, nhúc nhích cũng không có chút cảm giác nào, chỉ có tê dại mà thôi.
Một đêm này cô đã suy nghĩ rất nhiều, nhiều điều ít nhiều cô đã nghĩ thông suốt, trên đùi truyền đến tê dại làm cho cô không cách nào nhúc nhích được, chỉ có thể vô lực ngồi lại, nhắm mắt lại chờ cơn tê kia đi qua.
Đang lúc Lâm Lệ nhắm mắt lại vô lực, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
“Cốc cốc cốc…” Nghe tiếng gõ cửa có chút mãnh liệt và gấp gáp.
Lâm Lệ có chút nghi hoặc, Chu Hàn chưa bao giờ gõ cửa như vậy, muốn đứng lên đi mở của nhưng mà đã quên hai chân đang bị tê căn bản là không có sức lực để đứng lên. Vừa mới đứng lên bắp đùi nhói một cái liền ngã xuống mặt đất,“A!” Cái mông đập xuống sàn, mặc dù này là sàn gỗ nhưng mà thật có chút đau nha, cau mày lại, mặt trở nên có chút vặn vẹo.
Người đứng ngoài cửa như là nghe được tiếng động, trực tiếp mở cửa đi vào, chỉ nghe thấy tiếng nói non nớt kêu to: “Dì!”
Sau đó Lâm Lệ còn chưa kịp phản ứng, thân ảnh nhỏ nhỏ đã chạy đến chỗ cô, tay bé nhỏ lôi kéo cô có chút gấp gáp, khóc lên: “Dì, dì làm sao vậy, dì làm sao vậy …?”
Lâm Lệ ngẩng đầu, lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt, thằng bé đã gấp đến độ sắp khóc lên rồi.
“Tiểu Bân, con sao đã về rồi?” Cô nhớ là Chu Hàn nói anh đưa nó về đại viện, thứ hai mới đón nó về mà.
“Dì, dì sinh bệnh gì rồi, có phải là dì không cần con nữa hay không?” Thằng bé vừa khóc vừa hỏi, bộ dáng như vậy khiến Lâm Lệ thật đau lòng.
Lâm Lệ gượng cười, thì ra Chu Hàn dùng cái cớ này để đưa Tiểu Bân đi, vừa định chống người ngồi dậy, cái mông truyền đến đau đớn khiến Lâm Lệ nhíu mày lại, hai chân tê dại không có cảm giác.
Thằng bé thấy thế, tưởng rằng cô bị bệnh rất nặng, liền gấp đến độ khóc òa lên, nước mắt thi nhau rơi xuống, sau đó vội lớn tiếng gọi Chu Hàn: “Ba, ba, dì không đứng lên nổi, dì không đứng lên nổi!”
“Tiểu Bân, dì không sao, chỉ là vừa rồi ngã xuống, ngồi lâu quá nên chân bị tê thôi.” Lâm Lệ trấn an, đưa tay vỗ vỗ chân mình, hy vọng có thể nhanh chóng phục hồi.
Thằng bé đâu có nghe cô, vừa khóc vừa nói: “Dì, có phải là dì sắp chết không, có phải là dì không cần Tiểu Bân nữa không, dì đừng chết, sau này con sẽ nghe lời dì, sau này cũng không trốn ông nội và bà nội nữa, còn yêu họ như trước đây nữa, dì không được chết, con không muốn, không muốn…”
Lâm Lệ há hốc mồm, vừa đau lòng bé vừa cảm thấy bản thân mình bất lực, hoàn toàn không biết nên giải thích như thế nào, chỉ có thể giúp bé lau đi nước mắt, vừa an ủi, “Tiểu Bân đừng khóc, dì không sao, thật sự không sao hết.” Vừa nói vừa sốt ruột nhìn ra cửa, nghĩ thầm sao Chu Hàn lâu như vậy còn chưa tới.
Vừa ngẩng đầu nhìn lên, mới thấy rõ ràng Chu Hàn đã đến từ bao giờ, tay ôm ngực tựa vào cửa, nhìn cô cười như không cười.
Lâm Lệ trợn mắt nhìn anh, cúi đầu nhìn thằng bé nói: “Tiểu Bân, dì thật sự không có chuyện gì, không tin con đi hỏi ba con đi.”
Nghe vậy thằng bé liền quay đầu nhìn Chu Hàn, mắt hồng hồng hỏi: “Ba, dì có chết hay không?”
Chu Hàn tiến lên, đưa tay xoa đầu bé nói: “Đi bưng ly sữa trên bàn đến đây.” Nói xong liền cúi xuống một tay ôm lấy Lâm Lệ.
Lâm Lệ có chút không kịp phản ứng, theo bản năng đưa tay ôm cổ anh, khẽ thở phào.
Chu Hàn nhìn cô, ôm cô lên trên giường.
Hiện tại thằng bé sợ Lâm Lệ sẽ chết, sẽ không cần nó nữa, nghe Chu Hàn bảo nó ra ngoài bưng sữa, không nghĩ gì liền vội vã chạy ra ngoài.
Chu Hàn thả cô lên trên giường, kéo chăn đắp trên người cô, vừa thấp giọng nói: “ai bảo không ăn cơm, đói đến mức không còn sức lực đi.” Giọng nói pha lẫn mùi vị giễu cợt và xem cuộc vui.
Lâm Lệ tức giận trừng anh, chất vấn, “Anh nói bậy bạ gì với Tiểu Bân a! Anh không biết là tâm hồn nó rất yếu ớt hả!” Hiện tại thằng bé và cô rất thân thiết, bé sợ nhất chính là cô không cần bé.
Chu Hàn không nói chuyện, ý cười nhàn nhạt không quá rõ ràng nơi khóe miệng.
Thằng bé rất nhanh bưng sữa đến, đưa tới cho Lâm Lệ, “Dì, uống sữa.”
Lâm Lệ mỉm cười, đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn Tiểu Bân nhé.”
Thằng bé mím môi, vẻ mặt lo lắng nhìn Lâm Lệ một lúc lâu, quay đầu nhìn Chu Hàn nói: “Ba, chúng ta đưa dì đến bệnh viện đi.” Bé thật sợ Lâm Lệ sẽ chết, mẹ không cần bé, ba còn nói bé không phải con của ba, nếu như ngay cả dì cũng không cần bé nữa thì bé thật sự là đứa trẻ không ai cần a.
Lâm Lệ bất đắc dĩ, nhìn bé vưa đau lòng vừa vô lực, chỉ có thể quay đầu trừng mắt nhìn Chu Hàn.
Chu Hàn không đếm xỉa đến ánh mắt của cô, chỉ nhàn nhạt mở miệng nói: “Dì không có chuyện gì, chỉ là đói bụng nên không có sức lực, ăn chút gì vào là tốt thôi.”
Nghe vậy thằng bé liền mừng rỡ, tiến lên lôi kéo tay Lâm Lệ hỏi: “Dì, có thật hay không?”
Lâm Lệ chỉ có thể nương theo lời Chu Hàn gật đầu, hôm qua cả ngày không ăn gì, đúng là đói bụng đến mức không còn chút sức lực.
“Con liền đi tìm đồ cho dì ăn.” Nghe nói chỉ cần ăn là tốt rồi, thằng bé vội vàng chạy ra tìm đồ ăn.
Thấy bé đi ra ngoài, lúc này Lâm Lệ mới hỏi Chu Hàn: “sao Tiểu Bân đã về rồi?”
Chu Hàn nhìn vào mắt cô nói: “Lúc nhớ đến đứa bé thì nhìn Tiểu Bân đi.”
Lâm Lệ sửng sốt, lúc này mới hiểu được anh là vì lo lắng cho cô nên mới đón Tiểu Bân về để dời đi suy nghĩ của cô.
Chóp mũi không hiểu sao trở nên chua xót, không muốn cho anh thấy đôi mắt mình bây giờ đã đỏ lên, Lâm Lệ liền thu hồi tầm mắt, cúi đầu uống sữa của mình.
Chu Hàn cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nói: “Anh đi ra ngoài làm bữa sáng.” Nói rồi xoay người rời đi.
Lâm Lệ uống sữa, chóp mũi chua xót, hốc mắt ửng đỏ, trái tim không hiểu sao ấm áp lên.
Nhìn về cửa phòng lần nữa, suy nghĩ cả một bữa tối, có lẽ cô thực sự nên suy nghĩ cẩn thận.
Bởi vì bệnh tình không thể kéo dài hơn được nữa, cho nên khi Trình Tường đồng ý phẫu thuật, bác sỹ của Trình Tường liền bàn bạc với ba mẹ Trình thời gian phẫu thuật.
Mặc dù Trình Tường vẫn rầu rĩ không nói lời nào, nhưng cũng không có kháng cự trị liệu nữa.
Vì vậy, tuy là khổ sở nhưng mẹ Trình đã yên tâm không ít.
Bởi vì tế bào ung thư bất cứ lúc nào cũng có thể lan ra rất nguy hiểm