Lâm Lệ ăn cháo, cũng không động chiếc đũa đi gắp những món ăn kia, cũng không biết là thật đói bụng hay là mẹ Chu nấu cháo này rất thơm lâm Lệ ăn hết một bát vẫn còn muốn ăn nữa, cho nên lại đứng dậy, vào bếp múc ra non nửa bát, không dám nhiều, rất sợ ăn không vào, dạ dày lại làm loạn.
Đến khi mẹ Chu trở lại Lâm Lệ đã ăn gần xong rồi, thấy cô ăn xong, mẹ Chu vội vươn tay muốn lấy bát của cô, vừa nói: “mẹ đi lấy nữa cho con, hầm rất nhiều đấy.”
Lâm Lệ vội vàng cản lại: “Mẹ, con no rồi no rồi, ăn không nổi nữa.” Có thể ăn nhiều như vậy cũng đã coi là không tệ, ăn nữa, hẳn là thật sự như vừa rồi.
“Đây là cháo nha, không coi là cơm được.” Mẹ Chu không đồng ý nói.
Lâm Lệ cười bất đắc dĩ: “con thật sự ăn không vô nữa.”
Mẹ Chu kiên trì, nói: “con quá gầy, phải ăn nhiều một chút, nghe lời, mẹ —— “
“Mẹ, Lâm Lệ ăn không vô cũng đừng ép cô ấy, đợi đói bụng lại bảo cô ấy ăn nữa là được.” Chu Hàn để bát đũa xuống, thay Lâm lệ nói.
“Đúng đúng đúng, đợi lát nữa mà đối con sẽ ăn tiếp.” Lâm Lệ nói hùa theo.
Mẹ Chu ngẫm lại, cũng không phải không có lý, gật đầu, nói: “Vậy cũng được, mẹ cho cháo vào nồi cơm điện giữ ấm, để lúc con đói, ăn cũng nóng.”
Lâm Lệ còn chưa nói, Chu Hàn mở miệng trước rồi, “Không cần mẹ, thời gian cũng khá muộn rồi, ngày mai thằng bé còn phải đi học, chúng con cũng phải trở về.”
Nghe vậy, mẹ mặc kệ, trầm mặt nói: “về làm gì, khó có khi cả nhà quay về, ở lại nhà một tối.”
Lâm Lệ nhìn Chu Hàn một chút, chỉ thấy ánh mắt Chu Hàn nhìn về hướng phòng khách.
Mẹ Chu hình như cũng chú ý tới, bỏ cái bát lên bàn, nói với Chu Hàn: “mẹ đi nói cho ba con.” Nói xong, liền xoay người đi vào phòng khách.
Lâm Lệ cởi áo khoác trả lại cho anh, Chu Hàn đưa tay nhận lấy, chỉ nói nói, “thu dọn đồ đạc của cô đi.” Giọng nói kia, như là đã chắc chắn ba Chu không đồng ý anh ở lại vậy.
Lâm Lệ không nói chuyện, chỉ gật đầu, chuẩn bị trở về phòng cầm túi xách của cô và áo khoác của tiểu Bân.
Nhưng chân còn chưa nhấc, nghe thấy thanh âm mẹ Chu truyền đến từ bên kia: “a Hàn, ba con đồng ý.” Khi nói, trong câu nói tràn đầy vui sướng và cao hứng.
Lâm Lệ quay đầu, thấy Chu Hàn sửng sốt, trên mặt mặc dù cũng không thay đổi nhiều, nhưng mà cô không hề bỏ sót, lực cầm cái áo khoác mạnh đến thế nào, chặt đến mức cái áo khoác kia sắp bị anh nắm đến nhăn nhúm.
Lại quay đầu nhìn phía mẹ Chu, thấy bà đang vui mừng ôm hôn mặt tiểu Bân, vừa hỏi: “tiểu Bân, buổi tối ở lại chỗ bà nội, có vui hay không!”
Đứa trẻ nở nụ cười hồn nhiên, dùng sức gật đầu.
Khi Chu Hàn còn chưa phục hồi tinh thần lại, Lâm Lệ còn chưa biết phải làm sao thì ba Chu đá từ trên ghế sô pha đứng dậy, quay đầu nhìn về bọn họ bên này, bình tĩnh nhìn Chu Hàn một lúc lâu, mặt không chút thay đổi thản nhiên nói: “ở lại đi.” Nói xong, cũng không chờ Chu Hàn cùng Lâm Lệ trả lời, trực tiếp xoay người đi vào thư phòng.
Lâm Lệ quay đầu, muốn hỏi anh có về nữa không, nhưng mà khi nhìn thấy khuôn mặt lộ vẻ xúc động của anh cùng ánh sáng lấp lánh trong mắt anh, cô đã biết đáp án, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, không nói gì nữa, liền xoay người đi về phía mẹ Chu đang nói cười trong phòng khách.
Mới đầu Lâm Lệ cảm thấy ở lại cũng không sao cả, nhưng mà đến lúc ngủ, vấn đề tới, Lâm Lệ hối hận cảm thấy vừa rồi nên khăng khăng bảo anh về mới phải!
Nhìn chiếc giường đơn duy nhất trong phòng thấy mình có cảm giác khóc không ra nước mắt, quay đầu nhìn vẻ mặt trăm năm không thay đổi của Chu Hàn, chỉ thấy anh khẽ nhíu mày.
Vốn là Lâm Lệ muốn nghĩ tối nay ngủ trong phòng khách với tiểu Bân, để anh ngủ một mình ở phòng cũ này của anh, nhưng ai ngờ mẹ Chu khăng khăng nói muốn tiểu Bân ngủ với bà, nói thằng bé lớn thế rồi còn chưa ngủ với bà nội lần nào, tối nay thế nào cũng phải ngủ cùng bà. Mẹ Chu đã nói thế rồi, người khác còn có thể nói cái gì nữa, cho nên vào mười mấy phút đồng hồ trước, mẹ Chu thập phần vui vẻ đưa cháu về phòng đi ngủ, trước khi đi còn không ngừng căn dặn Chu Hàn, đợi ban đêm mà Lâm Lệ nói thì anh vào bếp múc cháo cho Lâm Lệ ăn.
“Cái kia…” Việc đã đến nước này, Lâm Lệ cũng chỉ có thể tiếp nhận thực tế, cho nên quay đầu nhìn anh chuẩn bị bàn bạc nói: “Cái kia anh nhìn này trong phòng chỉ có một cái giường…”
Chu Hàn nhíu mày, đóng cánh cửa phòng phía sau lại, nói: “tôi sẽ không bằng lòng ngủ trên sàn nhà !” Trực tiếp cắt đứt ý nghĩ trong lòng của cô.
Lâm Lệ quả thực không thể tin được, trừng anh, có chút phẫn hận nói: “anh bảo tôi ngủ trên sàn nhà!” Anh không thể có phong độ chút sao? Để con gái ngủ trên sàn nhà, anh không sợ nói ra khiến người khác cười rụng răng!
Khóe miệng Chu Hàn mơ hồ nở nụ cười nghiền ngẫm, trong mắt hiện lên quỷ kế, đến gần cô, ép cô lùi vào ván cửa, chậm rãi nói bên bên tai cô: “tôi không ngại cô ngủ giường với tôi.”
Anh đến gần quá, mặc dù hai người cũng không hề tứ chi tiếp xúc, nhưng mà tư thế và khoảng cách như vậy khiến Lâm Lệ cảm thấy có loại cảm giác bị áp bách vô hình, cả người bắt đầu có chút kinh hoảng khó hiểu, nói chuyện cũng trở nên ấp úng đứt quãng: “ai, ai muốn cùng anh cùng nhau, cùng nhau ngủ.”
Nụ cười trên khóe miệng Chu Hàn càng khuếch trương lớn hơn chút ít, sau đó dịch người ra, ném áo khoác sang bên cạnh, tháo cà vạt trên cổ xuống, sau đó bắt đầu cởi cúc áo sơ mi.
Lâm Lệ trừng trừng nhìn một loạt động tác của anh, trái tim đập bình bịch, hỏi: “anh, anh làm gì!”
“Trong nhà, trong nhà còn có phòng khách, tôi, tôi đi ngủ phòng khách.” Nói xong, Lâm Lệ liền đưa tay muốn đi mở cửa.
“Chờ một chút.” Phía sau Chu Hàn gọi lại cô, nhắc nhở cô nói: “đừng quên thân phận của chúng ta hiện tại, cô thấy có cặp vợ chồng mới kết hôn nào phân phòng ngủ không?”
“Nhưng vấn đề là chúng ta không phải vợ chồng a!” Lâm Lệ nhất mạnh nói: “chúng ta chẳng qua chỉ có quan hệ hợp đồng!”
“Hợp đồng chỉ là giữa tôi và cô, trong mắt người ngoài không phải thế.” Chu Hàn nhìn chằm chằm cô, khóe miệng nở nụ cười như có như không.
“…” Lâm Lệ cứng họng, hoàn toàn không đáp được.
Chu Hàn cười khẽ, xoay người mở ra tủ ra, bên trong còn treo quần áo bóng rổ thời còn học cao trung của anh, sững sờ nhìn một lúc lâu, ánh mắt không còn vẻ lạnh lùng thường ngày, dịu dàng đến chính anh cũng sẽ khó mà tin được, đưa tay cầm lấy cái áo ngắn tay cùng với quần soóc thể thao rộng thùng thình, đi thẳng vào nhà tắm.
Mà Lâm Lệ đứng cạnh nhìn cái giường đơn chu môi cau mày, miệng vẫn không quên thì thầm: “tất cả có mỗi một cái giường đơn thì làm thế nào!”
Đến lúc Chu Hàn đi ra, chỉ thấy Lâm Lệ đang ngồi ngay ngắn ở trên cái ghế mây mà hồi xưa khi tan học anh thường ngồi, tay cầm tập văn học anh từng xem qua, tiện tay lật xem.
Khóe miệng khẽ cong lên, có lẽ chính Chu Hàn cũng không phát hiện, nụ cười trên mặt anh hôm nay còn nhiều hơn so với bất kỳ lúc nào khác. Cầm khăn lau khô đầu tóc ướt nhẹp của mình, mặc cái áo cộc tay này đã chật hơn nhiều so với 10 năm về trước, cũng không đến nỗi quá khó chịu.
Đầu tóc được lau gần khô rồi, dường như Lâm Lệ vẫn chưa có ý định đứng dậy, Chu Hàn thả khăn bông sang bên cạnh, mở miệng, hỏi: “cô định ngồi đó cả đêm sao?”
Lâm Lệ không quay đầu, tay lật qua lại trang giấy, chỉ nói: “tôi xem lát nữa.”
Nụ cười trên khóe miệng không giảm, Chu Hàn gật đầu, vòng qua đầu giường lên từ bên kia, vừa nói: “hôm qua xem bản tin thời tiết, đêm nay hình như có khí lạnh tràn về.”
Không quay đầu nhìn, Lâm Lệ khẽ cắn răng, nói: “cảm ơn nhắc nhở!”
“Không khách khí.” Chu Hàn trả lời đương nhiên.
Lâm Lệ có chút tức giận lầu bầu, nhìn tập văn xuôi một chữ cũng không vào, lật mạnh trang giấy, phát ra tiếng sột soạt, trong lòng thầm mắng anh không có tí ga lăng nào.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không đối với cô như vậy.” Phía sau Chu Hàn lành lạnh nói, đến khi Lâm Lệ xoay người lại, chỉ thấy anh đã nằm xuống đắp chăn ngủ.
Lâm Lệ nhìn bóng lưng của anh, miệng bất mãn nói mấy câu, lại cầm sách đọc tiếp.
Cũng không biết qua bao lâu, cơn buồn ngủ kéo tới, mí mắt Lâm Lệ bắt đầu díu lại, ban đêm thật lạnh lẽo, Lâm Lệ đưa tay ôm lấy cánh tay mình, trong lòng thầm nghĩ không phải là Chu Hàn nói đúng chứ, đêm nay thật sự có khí lạnh tràn về sao!
Trong phòng không có một tiếng động nào, yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng hô hấp nào, Lâm Lệ bắt đầu lạnh run lên, quay đầu nhìn lên trên giường, Chu Hàn vẫn nằm tư thế vừa rồi, như là chưa từng nhúc nhích, hô hấp đều đặn, hẳn là đã ngủ say.
Đứng dậy, Lâm Lệ nhẹ nhàng tiến lên, nhìn anh ngủ, xác nhận anh thật sự ngủ rồi, lúc này mới lẳng lặng vòng qua đầu giường, miệng khẽ lẩm bẩm: “chẳng qua là cùng giường mà thôi, chẳng qua là cùng giường mà thôi…” cởi áo khoác nằm xuống cạnh anh, nghiêng người đi, cố gắng để mình không chiếm diện tích quá lớn.
Có lẽ là thực sự mệt mỏi, nằm xuống không đầy một lát, Lâm Lệ liền nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Cô không biết là, vào lúc cô nằm xuống Chu Hàn ở phía sau lưng cô nở một nụ cười rạng rỡ.