“Nga…” Giờ cơm trưa, trong nhà hàng Nhật ở một công ty bách hóa cao cấp, giữa tiếng người nói chuyện ồn ào, từ trong góc một bàn nọ đột nhiên truyền ra tiếng rên rỉ khả nghi.
“…”
“A…” Rên rỉ lại vang lên.
“…”
“Ngô… A…” Lúc này nhiều hơn một âm tiết, càng thêm ái muội.
Ba! Người nào đó cơ hồ có thể nghe được chính mình gân xanh bạo liệt lay động, rốt cục, hắn quyết định sự bất quá tam, không muốn lại bị tiếng “Dâm kêu” lung tung của mỗ khỏa bánh nếp đến độc hại chính mình.
“Bánh nếp, ngươi lại gọi bậy, ta lập tức lấy Salonpas dán miệng ngươi lại!” Lăng Dương sắc mặt xanh mét uy hiếp. Nữ nhân này, ở nơi công chúng phát ra cái loại thanh âm này có thể nghe được sao? Nếu không ngăn lại, để cho người khác nghe qua, còn tưởng rằng bọn họ ở góc làm chuyện gì ái muội, kia hắn chẳng phải là bị oan!
“Người ta ăn cái gì cũng tác động đến cơ mặt, đau đến nhịn không được phải kêu ra, như vậy cũng không được?” Hạ Dư Đồng vô tội nâng lên khuôn mặt ứ huyết một mảng lớn, sưng vù thật sự đáng sợ, không hiểu hắn lại hỏa cái gì?
“Đau thì đừng ăn!” Tiêu giận.
“Vậy sao ngươi lại mời ta đi ăn?” Rõ ràng mời nàng ăn cơm, lại kêu nàng đừng ăn, nam nhân này thật sự là kì quặc!
“Bởi vì ta không biết ngươi sẽ gọi bậy!” Ẩn nhẫn gầm nhẹ.
“Cũng không phải kêu cho ngươi nghe!” Phản bác cãi lại, thở phì phì nhét một miếng sushi vào miệng, lại quên chính mình tình trạng “bi thảm” cần phối hợp tướng ăn tao nhã, làm cho nàng đau đến kêu thảm thiết một tiếng.
Này khỏa bánh nếp thực sự… Không cứu!
Đem hết thảy xem ở trong mắt, Lăng Dương chỉ có thể to mắt trợn trắng, cũng không biết từ chỗ nào biến ra một cái thuốc mỡ nhét vào tay nàng. “Cầm lấy! Ta đã hỏi thăm, thuốc này tiêu thũng lui ứ hiệu quả tốt lắm, ngươi thử xem xem!”
“Nga!” Không nghĩ tới hắn có lòng tốt như vậy, Hạ Dư Đồng tao tao một đầu tóc ngắn, cuối cùng chỉ có thể cười nói, “Cám ơn.”
“Không khách khí!” Hợp lý hợp tình nhận lời cảm tạ, xem nàng không có động tác khác, Lăng Dương không khỏi nhíu mày. “Ngươi không thoa lên xem?”
“Hiện tại?” Sửng sốt.
“Chẳng lẽ còn phải tuyển ngày tốt giờ lành sao?” Trừng mắt mắng chửi người, khó chịu chính mình “Thiện tâm” không được đúng lúc sử dụng, sắc mặt ác bá lập tức hiển lộ, liền đem thuốc mỡ đoạt lại, đồng thời lấy một ít ra tay, một tay cố định mặt tròn không cho nàng lộn xộn, một tay đem trong suốt thuốc mỡ vẽ loạn lên chỗ sưng, còn không quên dùng sức nhu nhu.
“Oa –” Thê lương kêu thảm thiết, Hạ Dư Đồng nhất thời đau đến bật ra nước mắt. “Dừng tay… Dừng tay! Đau quá… Ngươi không cần nhu…”
“Không nhu, ứ huyết như thế nào tán? Không cần lộn xộn!” Dùng lực cố định đầu không cho nàng tháo chạy, Lăng Dương nhu càng thêm hăng say, đồng thời khóe mắt nhận ra ánh nhìn quái dị trong nhà ăn bị tiếng kêu thảm thiết hấp dẫn tới, hắn liếc ngang giận trừng trở về, hỏa rống to. “Xem cái gì xem?”
Bị hung thần ác sát ánh mắt trừng một cái, không ai dám lại loạn nhìn, ánh mắt tò mò nháy mắt toàn trở về bàn ăn chính mình. Đầu năm nay, không cẩn thận nhìn người một cái cũng sẽ bị loạn đao chém chết, vẫn là bo bo giữ mình tốt hơn.
“Oa — không cần lại xoa…” Vẫn kêu thảm thiết như trước, đau đến vô tâm chú ý hắn rống giận với người bên ngoài.
“Thêm một chút là tốt rồi!” Thu hồi ánh mắt trừng người, bàn tay to của Lăng Dương liên tục “Chà đạp” một hồi, rốt cục xuất lòng từ bi thu tay lại. “Tốt lắm! Không cần cảm tạ!”
“Ai muốn tạ ngươi a?” Thoát đi ma trảo, nàng hai mắt đẫm lệ mơ mơ màng màng bi phẫn lên án. “Ta chỉ biết ngươi không tốt bụng như vậy mua thuốc cho ta, ngươi căn bản chính là cố ý! Không cần phủ nhận, ta vừa mới nhìn thấy ngươi khóe miệng nở nụ cười.”
“Có sao?” Theo bản năng sờ sờ khóe miệng, Lăng Dương không phủ nhận chính mình có vài phần cố ý. Đương nhiên, chủ yếu vẫn là thật tình nghĩ giúp nàng tiêu thũng lui ứ, chính là xuống tay cố ý tăng thêm chút.
“Có!” Oán hận giận kêu, rõ ràng là bị khi dễ, xem nàng nay “Đổ nát” thân thể, thật sự không tiền vốn đi đòi công đạo, chỉ có thể học chó rơi xuống nước hậm hực nói vài tiếng. “Dương Mị Mị, ngươi cho ta nhớ kỹ! Chờ vết thương ta tốt lên, ngươi sẽ biết sự lợi hại của ta!”
Nghe vậy, Lăng Dương chợt nghĩ đến cái gì, bỗng dưng sắc mặt xanh lại, tựa hồ đối với nàng thực sự có vài phần kiêng kị, lập tức vội vàng nói sang chuyện khác. “Ăn no không?”
“Không hứng ăn!” Vừa mới bị chà đạp như vậy, đau đến muốn phát điên, ai còn có tâm tình ăn?
“Kia đi thôi! Nên đi mua quần áo cho ngươi.” Dứt lời, mỗ ác bá mang theo một viên bánh nếp, thong thả nhà nhã đi ra khỏi nhà hàng Nhật.
Nhưng mà, ngay khi bọn họ vừa ly khai, trong nhà ăn lập tức vang lên một trận thầm thì khe khẽ.
“Bạo hành gia đình! Khẳng định là bạo hành gia đình!”
“Đúng vậy! Xem nam nhân lúc nãy bộ dáng hung thần ác sát, nhất định không sai…”
“Thật đáng thương! Nữ nhân kia bị đánh tới hủy dung…”
“Bất quá nói thực ra, nam nhân kia thực rất soái…”
“Bởi vậy mới nói! Nam nhân có soái cũng vô dụng, quan trọng là đối chính mình tốt là được rồi…”
Một giờ sau, mỗ nữ nhân tròn tròn bị “Bạo hành gia đình” dẫn theo túi lớn túi nhỏ, ánh mắt oán hận bắn thẳng đến ác bá nam nhân hai tay trống trơn, đang thích ý chọn quần áo ở một quầy hàng hiệu.
“Uy, đã đủ chưa? Ta chỉ có một thân thể, không cần mua nhiều như vậy quần áo!” Bi thiết trừng người, Hạ Dư Đồng vạn phần sầu lo tài khoản ngân hàng vốn số lượng không nhiều lắm của mình.
Ô… Nam nhân này chỉ toàn tìm hàng hiệu giá thực dọa người, một chút cũng không lo lắng kinh tế năng lực của nàng. Tuy rằng tiền là hắn trả, nhưng là nàng làm người người rất cốt khí, tuyệt sẽ không chiếm hắn tiện nghi, xài bao nhiêu tiền, sau khi trở về, nàng nhất định sẽ viết biên lai mượn đồ cho hắn.
Vờ như không nghe, Lăng Dương chọn một bộ quần áo đơn giản hào phóng áo hướng trên người nàng so đo, lập tức vừa lòng gật đầu, ngay cả cho nàng mặc thử cũng không, trực tiếp quay sang nữ nhân viên bán hàng mở miệng –
“Kiểu dáng này tất cả các màu, mỗi thứ lấy một cái!” Mỗ ác bá không hổ được mấy tờ báo bát quái viết là trên người có tiền trăm triệu, ra tay quả nhiên danh tác.
“Tốt! Thỉnh chờ.” Nhân viên quầy hàng khó được gặp vị khách “sộp” như vậy, cười đến vui vẻ, cầm thẻ tín dụng của hắn chạy như điên đến quầy thu ngân.
“Không –” Kinh thanh kêu thảm thiết, mắt thấy ngăn cản không kịp, Hạ Dư Đồng ngược lại bắt lấy “tên đầu sỏ”, giống con thú lắc đầu để bàn không ngừng lắc đầu bi rống, “Vì sao? Vì sao xuống tay như vậy “tàn”? Ta thậm chí ngay cả thử mặc đều không có a…” Ô… Hành vi tiêu phí của nam nhân này thật sự đáng sợ, nàng chịu không nổi a!
“Ngươi còn cần mặc thử sao? Tìm size lớn nhất là được rồi!” Ác độc ngắm ngắm dáng người nàng vừa tròn vừa chữ A , Lăng Dương nói quả thực ác độc.
“Cho dù như thế, mua một bộ cũng là đủ rồi, làm gì mỗi màu đều mua?” Đối hắn độc ngôn phê bình dáng người, Hạ Dư Đồng hoàn toàn không dị nghị, dù sao nàng dáng người tròn vo là sự thật, nhưng là đối hành vi mua sắm của hắn, nàng nhất định phải rống ra bi phẫn trong lòng.
Nghe vậy, Lăng Dương trừng mắt, đột nhiên một phen ninh trụ hai má trắng noãn nhiều thịt của nàng, cười đến thật hung dữ. “Bánh nếp, ngươi nghĩ đến lấy dáng người của ngươi, muốn tìm quần áo hình thức đẹp lại vừa người dễ tìm sao? Khó nhìn đến thích hợp ngươi, còn không nhanh mua nhiều một chút, qua thôn này sẽ không cái kia điếm!” Mẹ nó! Đã đi hơn một giờ, chiến lợi phẩm mới vào trong tay này, nữ nhân này có biết ăn mặc của nàng có bao nhiêu khó mua? Thế nhưng còn oán giận hắn? Quả thực muốn chết!
“Ngươi còn nói!” Dùng sức kéo kéo bàn tay to ở trên mặt tàn sát bừa bãi, Hạ Dư Đồng kháng nghị. “Ta ở chợ đêm cũng có thể tìm được rất nhiều quần áo.”
“Không nói với ta mấy bộ “obasan” này!” Phỉ nhổ nhìn lướt qua bộ đồ cũ trên người nàng, Lăng Dương thật sự không thể chịu đựng được gu thẩm mỹ của nàng.
“Ta thấy cũng không tệ lắm a!” Theo hắn ánh mắt cúi đầu nhìn xem chính mình, Hạ Dư Đồng trong lòng cho rằng không tệ như vậy, dù sao mặc vào khoan khái rộng rãi, còn rất thoải mái.
“Chính là ngươi cảm thấy cũng không tệ lắm, ta mới càng thêm kinh hãi!” Đầu năm nay, như thế nào có người có phẩm vị tệ đến như vậy?
Miệng người này vì sao có thể như vậy phá hư a? Phê bình thân thể của nàng, nàng chịu, dù sao cũng là sự thật, nhưng phê bình gu thẩm mỹ của nàng thực khiến cho lòng người không phục! Bạn đang doc truyen online tại: WWW.ThichTruyen.VN
Không cam lòng bị chê bai, Hạ Dư Đồng đang muốn phản bác, nữ nhân viên quầy hàng trở lại cầm thẻ tín dụng cùng túi quần áo, làm cho nàng đành nuốt vào một đống từ kháng nghị vào bụng.
Lấy lại thẻ tín dụng, Lăng Dương không có phục vụ tinh thần, lại đem mớ túi quăng cho hai tay đã muốn bao lớn bao nhỏ Hạ Dư Đồng, làm cho nàng không khỏi đương trường biến sắc mặt.
“Uy! Ngươi có phải là thân sĩ không a? Hỗ trợ một chút không được sao?” Chưa từng gặp qua nam nhân như vậy không thân sĩ phong độ!
“Đồ của mình tự mình lấy!” Hung ác đáp lại, mang theo nàng ra khỏi quầy hàng hiệu, Lăng Dương nghĩ nghĩ thứ nên mua xem ra cũng đều mua xong rồi, không biết còn có thiếu cái gì không, nhịn không được hỏi “Đương sự”, “Bánh nếp, ngươi còn thiếu gì không?”
“Có a!” Dùng sức gật đầu.
“Gì?” Quái! Hắn còn mua sót cái gì?
“Nội y!” Hạ Dư Đồng không chút nào thẹn thùng nhắc nhở, dù sao nàng nhân sinh món bra đầu tiên vẫn là nam nhân trước mắt này cùng nàng đi mua, thẹn thùng gì sớm đã ở năm ấy xài hết.
Liếc miết nàng một cái, Lăng Dương vừa hướng khu nội y, vừa phúng cười lắc đầu. “Ngươi dáng người, ngay cả phẫu thuật thẩm mỹ cũng cứu không được, ta thấy cứ tùy tiện lấy hai xác quả dừa làm nội y cho rồi!”
“Uy! Ngươi có thể đừng ác độc một chút a!”
“Ăn ngay nói thật, thế nào kêu ác độc?”
“Miệng như vậy phá hư, ta nguyền rủa ngươi sau khi xuống địa ngục sẽ bị rút lưỡi …”
“Ta nếu không xuống địa ngục rút lưỡi, ngươi chắc chắn sẽ vào chảo dầu, dù sao này đống mỡ trên thân không lấy ra thì quá lãng phí…”
Thoáng chốc, hai người vừa đi vừa đấu võ mồm, thẳng đến đi vào quầy chuyên bán nội y, nam nhân mới nãy còn muốn nàng mặc hai xác quả dừa, hiện tại lại muốn nữ nhân viên quầy hàng đem tất cả nội y mới nhất lấy ra, lấy tâm tư một đại nam nhân không chút nào đỏ mặt giúp nàng chọn nội y.
“Ta không cần màu này!” Lúc hắn muốn nàng mặc thử vài món nội y, Hạ Dư Đồng đem một bộ màu tím sẫm trong số đó trả về.
“Vì sao?” Ác bá chất vấn, Lăng Dương cảm thấy màu nọ rất được, trọng yếu nhất là, coi da thịt nàng trắng nõn mịn màng, mặc vào nhất định rất đẹp.
“Màu quá đậm, ta không cần!” Nàng chỉ toàn mặc nhóm màu phấn nộn.
“Nhưng ta thích!” Không cho cự tuyệt, lại nhét đi.
“Là ta mặc, cũng không phải ngươi mặc!” Nam nhân này có lầm hay không a?
“Là ta trả tiền, đương nhiên phải chọn thứ ta thích! Có bản lĩnh, chính mình trả tiền a!” Hắn thực đương nhiên.
“Nào có… Như vậy!” Nhắc tới đến tiền, thân vô xu Hạ Dư Đồng lập tức quân lính tan rã, chấp nhậ