Phất tay một cái, a ma tiếp tục xoay người làm tiếp, "Cậu đi đi, tôi còn phải nấu cháo thịt, một lát cùng Tiểu Hòa xuống ăn."
"Vâng, cám ơn a ma." Anh đưa bao lớn bao nhỏ trong tay để xuống, đi lên lầu, âm thầm thở ra.
Một tháng qua, nếm mật nằm gai, chịu nhục xông pha từng trận một, giống như trận thập bát đồng nhân của Thiếu Lâm tự, cửa ải khó hiểm trở, còn có thể bình an bước vào Lạc gia, Cổ Hách Tuyền cảm thấy quả thật mình đã đạt đến thiên đường của nhân gian.
Phong thái không giảm năm đó, a ma mạnh mẽ ngay thẳng, còn có cô nhỏ hung hãn không thua người con trai, dì nhỏ đai đen đệ tam đẳng đánh đâu thắng đó, nữ nhân Lạc gia không ai hiền cả.
Kể từ ngày anh và Lạc Tiểu Hòa ở khách sạn bị Lạc gia "Bắt kẻ thông dâm", sau đó đã chọc cho nhiều người tức giận.
"Thiếu gia! Tiểu Hòa khi còn bé tôi đã dặn nó cách xa cậu một chút, xa một chút, sao cậu vẫn cứ cố chết sống bám lấy nó dây dưa, còn dùng thủ đoạn hèn hạ? Chính cậu tự để tay lên ngực suy nghĩ xem, Tiểu Hòa nhà tôi đã vì cậu chịu biết bao khổ sở rồi? Vậy mà cậu vẫn dám bắt cóc nó! Thật là buồn cười!"
A ma vô cùng đau đớn dạy dỗ Cổ thiếu gia từ nhỏ tính tình đã vốn âm dương quái khí.
"Đồ vô sỉ! Thì ra là cậu, hành động của cậu đã hại thảm bản cô nương! Bị mọi người mắng hơn nửa năm, cậu đừng mơ tưởng tôi sẽ đồng ý đem Tiểu Hòa gả cho cho cậu.” Lời mắng của cô nhỏ đến từ bộ phim cổ trang nào đó trong chương trình phim chiếu lúc 8 giờ.
"Hi, Cổ tiên sinh, có phải cậu đã đem Tiểu Hòa nhà tôi vừa dỗ vừa ăn hết rồi ko? Có làm các biện pháp bảo vệ hay không?" Dì nhỏ thẳng thắn sảng khoái nói thẳng trọng điểm, "Như vậy rất nguy hiểm a! Ngộ nhỡ Tiểu Hòa mang thai. . . . . . Thật ra cũng không cần lo lắng quá, xã hội ngày nay, phụ nữ không có đàn ông cũng có thể nuôi con, một mình phụ nữ chúng ta không cần phụ thuộc vào đàn ông, nhất định phải một mình cố gắng tự lập. . . . . ." Đằng sau lược bớt rất, rất nhiều.
Đối mặt đám nương tử quân mạnh mẽ không buông tha người, bên trán Cổ Hách Tuyền thật chỉnh tề xẹt qua ba đường hắc tuyến.
Không chỉ thế, còn có một Lạc Dịch, bọn họ vốn tuổi cũng gần bằng nhau, nếu như anh cưới Lạc Tiểu Hòa thì phải gọi anh ta một tiếng "Chú", anh ta còn cái gì không hài lòng sao? Làm gì cả ngày bày ra sắc mặt đen thui nhìn mình chứ?
Bất quá, những thứ khó khăn chướng ngại này hoàn toàn không đả kích được quyết tâm của anh, huống chi lướt qua những chướng ngại nặng nề kia là có thể nhìn thấy Lạc Tiểu Hòa. Yêu, ôm cô, hôn cô, đong đưa cô trong lòng, nhìn thấy trên mặt cô tràn đầy nụ cười rực rỡ, khổ hơn nữa, mệt mỏi hơn nữa, Cổ Hách Tuyền cũng cảm thấy đáng!
"Anh đừng tức giận nhé, a ma cùng chú, bọn họ chỉ lo lắng cho em. . . . . ." Nhất là khi nghe được thanh âm ngọt ngào của cô, tim của anh cũng mềm nhũn ra rồi.
Tia nắng ban mai từng sợi nhỏ chiếu vào khuê phòng, trên giường ngủ màu hồng, tiểu giai nhân vẫn chưa tỉnh lại, mái tóc đen dài xõa tung bên gối, gương mặt phấn trắng non mịn, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi.
Cổ Hách Tuyền ngồi ở đầu giường, bàn tay xoa nhẹ gò má trơn mềm, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào.
"Ưm. . . . . ." Lông mi thật dài chớp mắt tựa như cánh quạt, Lạc Tiểu Hòa phát ra tiếng rên rỉ nhẹ nhàng, tựa như nửa tỉnh nửa mơ, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc gần ngay trước mắt, bỗng nhiên tràn ra một lúm đồng tiền ngây thơ, nở nụ cười rực rỡ.
“Đại ca ca. . . . . . Anh đã đến rồi?"
Ngực Cổ Hách Tuyền bởi vì dâng lên vô tận trìu mến mà khẽ chua xót đau đớn, bàn tay xoa nhẹ má phấn non nớt, không ngừng vuốt ve, "Còn muốn ngủ sao?".
Cô lắc đầu một cái, chợt như nhớ ra cái gì, hơi khẩn trương bắt bàn tay anh lại, đôi mắt trong veo như nước nhìn anh chăm chú, lo âu hỏi, "Đại ca ca. . . . . . Hôm nay a ma cùng cô nhỏ . . . . . . Họ có mắng anh không?"
"Không có."
Lạc Tiểu Hòa hiển nhiên không tin, thân thiết an ủi người con trai bị khuất nhục còn phải cắn răng nuốt vào bụng.
“Anh phải từ từ, Đại ca ca, a ma bọn họ không phải là không thích anh. . . . . . Ừm. . . . . . Chẳng qua là. . . . . ."
Chẳng qua là trách anh đem mặt trời nhỏ mà bọn họ mến yêu trộm đi, hơn nữa sau này còn sẽ độc chiếm cô!
Nghĩ tới tương lai tốt đẹp sắp tới, trong lòng Cổ Hách Tuyền vô cùng thanh thản, thân thể cao lớn thon dài cúi xuống, dụ dỗ cô bé con đơn thuần kia.
"Anh không khó chịu, nhưng em phải hôn anh mới được."
"Không được. . . . . . Sẽ bị cô nhỏ mắng. . . . . .", Lạc Tiểu Hòa nhớ tới cô nhỏ ân cần dạy bảo, lắc đầu.
"Cô ấy đến trường quay rồi, không có ở nhà."
"Có thật không? Vậy cũng tốt!" Mặt trời nhỏ nghe vậy, đôi mắt lung linh hiển nhiên sáng lên, chiêm chiếp! Rất rộng rãi cho anh hai nụ hôn vang dội.
“Phải hôn anh bằng cái miệng nhỏ này nè." Cảm thấy chưa đủ, anh lại nghiêng người đè lên thân thể của cô, "Được voi đòi tiên" là từ miêu tả chính xác hành vi này của anh!
"Không thể, dì nhỏ nói không thể để cho anh muốn ăn liền ăn, nữ nhân phải một mình cố gắng tự lập, tự tôn, phải có tự tôn. . . . . ."
"Không nên bị dì ấy tẩy não, bảo bối, muốn ăn em là bởi vì anh yêu em, việc này cùng việc một mình cố gắng tự lập, không liên quan gì đến tự tôn mà." Ở Lạc gia tôi luyện bao lâu nay, da mặt của Cổ Hách Tuyền vốn dĩ là không tệ, nay càng ngày càng dày hơn.
"Vậy. . . . . . Được rồi, chỉ có thể ăn một chút thôi nha. . . . . ."
"Ngoan, hé miệng ra." Sói gian ác lại gần Tiểu Bạch Thỏ, bắt đầu dùng cơm.
Bốn phía rất an tĩnh, tiếng lách chách nhè nhẹ mập mờ cùng lửa nóng vang lên.
"Ngô! Anh ăn thì ăn nha. . . . . . Đừng cởi. . . . . . Y phục của em. . . . . ." Cô gái cả kinh thất sắc kháng nghị.
"A. . . . . ."
Lại qua một hồi.
"Ừm. . . . . . A. . . . . . Nhẹ một chút. . . . . . Đại ca ca. . . . . ." Khe khẽ rên rỉ như tố cáo, âm thanh tuyệt vời như dây đàn làm lòng người mất khống chế.
"Bảo bối, anh nhớ em đến mức toàn thân cũng đau."
Anh chậm rãi tiến vào, thoải mái phải than thở ". . . . . . Thật chặt. . . . . ."
Cả người nóng bỏng, bụng dưới giống như có ai đang đốt lửa, anh không cách nào tiếp tục nhẫn nại nữa, ưỡn thẳng lưng không nhịn được mà dùng lực va chạm, đâm thật sâu đến mức bé liên tiếp kêu lên, cũng làm chiếc giường đơn nhỏ hẹp vang lên tiếng kẽo kẹt vang dội.
"A. . . . . . Chậm một chút. . . . . ." Cô gái bị nhịp điệu cuồng dã của anh, không nhịn được cong lên thân thể mảnh khảnh, thở gấp, mười ngón tay bắt lấy đầu vai bền chắc của anh thật chặt.
Nóng rực như sắt, dục vọng lại thâm sâu xâm chiếm địa phương mềm mại nhất của cô gái, thẳng đến hoa tâm, một lần so với một lần càng cuồng dã hơn, mỗi một lần thối lui khỏi hoa kính chật hẹp thấm ướt thì trong nháy mắt lại mạnh mẽ đâm vào thật sâu.
Khoái cảm như sóng triều đổ ập tới, đem cô lần lượt đưa lên đỉnh ngọn sóng, quá nhiều sướng khoái khiến cô nghẹn ngào, đầu ngón tay bấm thật sâu vào tấm lưng rắc chắc của anh.
Hơi đau nhói càng làm Cổ Hách Tuyền hưng phấn, trên gương mặt tuấn tú tất cả đều là mồ hôi, anh gầm nhẹ, bàn tay bắt được hai cái chân nhỏ, hướng hai bên tách ra ngăn chận, khiến phái nam nóng rực tiến vào sâu hơn. . . . . .
"Bảo bối, có thích như vậy hay không? Ôm chặt anh. . . . . ."
"A. . . . . . Không cần. . . . . ."
"Tư thế thoải mái hay không? Anh đã sớm muốn làm như vậy. . . . . . Đúng, cứ như vậy, bảo bối thật chặt, thật ướt."
"A. . . . . . Quá sâu. . . . . . Đại ca ca. . . . . ."
"Như vậy đã không chịu nổi? Anh đã đói bụng thời gian thật dài rồi. . . . . . Ngoan, để cho anh yêu em một lát nữa thôi. . . . . ."
Trong sự kích tình xa cách thật lâu, bọn họ cũng khó khăn tự kềm chế, hoàn toàn không phát hiện ngoài cửa có vài nhóm người tới tới lui lui, một nhóm người đứng thẳng, có chút đỏ mặt tía tai tránh đi.
"Ai, con gái lớn không dùng được a! Xem ra nên cùng bạn già thương lượng chuẩn bị chuyện vui rồi."
"Lại dám thừa dịp ta không có ở đây đánh lén. . . . . . Thật là đồ vô sỉ!"
Nữ sinh đã lớn nửa đường chạy trở về, ngay cả bạn trai cũng còn chưa có, ở ngoài cửa nghe thấy mặt đỏ tới mang tai, thầm mắng một chuỗi Tam Tự kinh, nhưng thật sự không có dũng khí phá cửa mà vào, nhất thời giẫm chân, chạy mất.
"Không biết có làm các biện pháp ngừa thai không. . . . . ." Nhẹ nhàng nói thầm, thân là bác sỹ, gương mặt cô gái như có điều suy nghĩ, vẫn đang lo lắng việc của người nào đó.
Cổ Hách Tuyền được như ý rồi, nhưng đối với ác sói đói bụng đến mức hai mắt xám ngắt mà nói, làm sao đủ đỡ thèm? Cái anh muốn là cô hàng đêm ở trong lòng anh, anh ở bên trong cô, thương yêu, nghe cô ngọt ngào gọi anh "Đại ca ca".
Được rồi! Nếu Lạc gia rõ ràng muốn công khai khiêu chiến, anh đành phải âm thầm bày kế mà thôi.
Thế là, thừa dịp mọi người Lạc gia nhất thời lơ là sơ suất, anh tay chân gọn gàng đem tiểu công chúa trong tháp mang đi, không để lại một sợi tóc!
Mùa xuân ở Đài Nam luôn luôn xinh đẹp, nơi này có toàn bộ những ruộng hoa xinh đẹp nhất và những thảo nguyên tươi mát, phụ nữ làm công cho Trà viên đang thu hoạch trà xuân.
Khí trời rất sáng sủa, ánh mặt trời ấm áp, không khí mát mẻ, chiếc xe thể thao màu đỏ đang chậm rãi chạy trên đường.
Ngồi ở trong xe, cô gái mặc áo hoa quần short ngắn, mang mũ che nắng màu trắng, xinh đẹp động lòng người, trong tay giơ máy chụp hình Nikon hồng đỏ, đối diện với những ruộng hoa chụp không ngừng.
Đóng xe lại là một chàng trai mặc áo sơ mi đen đơn giản nhàn nhã, quần jean, cả người toát ra vẻ thành thục, anh đánh tay lái, khóe môi khẽ cong cong, ánh mắt thỉnh thoảng cưng chìu nhìn nhất cử nhất động của cô gái.
"Xong rồi." Cô gái quay đầu, hướng anh thản nhiên cười, "Em chụp xong rồi."
"Ừ, vậy về nhà thôi." Tốc độ xe mau hơn, chạy về khu biệt thự hùng vĩ cách đó không xa.
Đây là Cổ gia Đài Nam, cách chín năm anh mang theo cô trở lại.
Mộ phần của cha mẹ nằm ở đây, đoạn ký ức đẹp để sống chung cũng ở nơi đây, nơi này có rất nhiều kỉ niệm, cho dù tốt đẹp hay thống khổ, thương tâm hay vui vẻ. Bây giờ trở về đều cảm thấy vô cùng trân quý.
"Đại ca ca, anh nói lão quản gia còn nhận ra em không?" Cô gái khẽ nghiêng thân thể, không yên tâm hỏi.
Chàng trai cười, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt trên đầu gối "Dĩ nhiên, Tiểu Hòa từ nhỏ đến lớn cũng không thay đổi, luôn luôn xinh đẹp như vậy, Chú Phó nhất định sẽ nhận ra được."
Không chỉ như thế, anh còn chuẩn bị cho cô một vui mừng thật lớn, anh đã nôn nóng đợi không được, muốn đem mặt trời nhỏ này danh chánh ngôn thuận hái về nhà!
"Chúng ta len lén chạy mất, chú nhất định sẽ tức giận." Cái miệng nhỏ nhắn khẽ chu, nghĩ tới mọi người trong nhà khi biết được hành động này của bọn họ giống như "Bỏ trốn", không biết sẽ có phản ứng gì.
"Trở về mang roi xin tội là xong." Anh mới bất kể hậu quả, trước tiên đem người bắt cóc rồi hãy nói sau.
"Em sẽ bảo vệ anh! Sẽ không để cho chú đánh anh. . . . . ." Khi biết anh bị chú hung hăng đánh một đấm, cô đã đau lòng thật lâu.
"Bảo bối thật tốt." Cổ Hách Tuyền quả thực là cực kỳ vui vẻ, nếu như giả thành yếu ớt có thể lấy được nhiều hơn tình yêu cùng quan tâm của người yêu, anh không ngại mình ở Lạc gia nhận lấy đãi ngộ không công bằng!
Xe thể thao mui trần quen thuộc lái vào nhà cũ Cổ gia, phóng tầm mắt nhìn, vẫn là căn biệt thự màu trắng thật lớn, trúc xanh khắp nơi, đang mỉm cười đón gió phấp phới, cảnh trí vẫn xinh đẹp nh