_ Tôi không biết nên làm gì với chúng nó. Sau khi mẹ chúng nó đi rồi thói quen nghiện việc lại khiến tôi làm việc như điên. Cho đến có một ngày, ta phát hiện Tyre cùng Knight luôn đi theo phía sau Lý Tư. Chúng nó có vẻ khẩn trương vừa lo sợ e ngại, bàn tay nhỏ bé nắm chặt ống quần Lý Tư, mà không phải của tôi. Chúng nó lui ở phía sau Lý Tư nhìn bộ dáng của tôi. Dường như… quản gia của tôi mới là cha của chúng, còn tôi chỉ là một người xa lạ.
_ Ơ…
Cô phát hiện chính mình không biết nên an ủi anh như thế nào, tìm hoài không thấy một câu.
_ Hai năm trước, tôi bắt đầu giảm việc, tận lực rút ra thời gian đến với chúng nó, học tập cách chăm sóc trẻ con, nhưng hiển nhiên…..
Anh có chút chua sót nói.
_ Tôi làm không được tốt lắm.
_ Cũng không phải không tốt lắm, loại chuyện này phải cần thời gian.
Cô gãi gãi đầu, sau đó nói.
_ Chiếu theo anh mà nói, so với tình hình của anh với chúng nó lúc trước đã cải thiện rất nhiều rồi. Anh chỉ cần, ách, đừng luôn dùng câu mệnh lệnh, còn có nhớ rõ đừng khó chịu cau mày nữa, phải mỉm cười hiểu không? Nào, giống vậy nè…. Ha ha ha ha ha….
Cô đưa tay che miệng, phát ra tiếng cười giòn tan.
_ Bằng không cười như vậy cũng được, Aha ha ha ha…
Cô hai tay ôm bụng, ngửa cổ ra cười khanh khách.
_ Anh cũng có thể như vậy.
Cô tay phải hướng ra phía ngoài, tay trái giả vờ vuốt hàm râu vô hình, học như theo kịch nghệ gật gù cười.
_ Aha, Aha, Aha ha ha ha ha –
Cô khoa trương làm mẫu thật sự rất khôi hài, cô liên tục làm mẫu vài động tác, anh lúc đầu cúi đầu cười rồi đến cười vang, cho đến cuối cùng cười đến nước mắt đều chảy ra.
_ Đúng rồi đúng rồi, chính là kiểu này. Oa Oa cười xoa xoa mái tóc màu café của anh, lại vỗ nhẹ hai cái thêm vài câu khen thưởng.
_ Rất ngoan! Rất ngoan!
Anh kinh ngạc nhìn cô, Oa Oa phát hiện tầm mắt anh, vội rút tay về, xấu hổ vuốt mồ hôi trên trán, cười cười.
_ Xin lỗi! Do thói quen nghề nghiệp! Thói quen nghề nghiệp thôi!
_ Không sao!
Ý cười trở về bên môi, anh thú vị nhìn cô.
_ Cám ơn.
_ Hử? cảm ơn cám gì?
Cô ngây người một chút, hai mắt trợn to.
_ Sự an ủi của cô.
Anh chỉ chỉ đầu, cười nói.
_ Nha, cái kia.
Không biết anh là nói thật còn giả, Oa Oa chỉ cảm thấy càng ngày càng xấu hổ, chỉ biết đứng lên nói.
_ Tôi còn có việc phải làm, tôi về xe trước đây! Bye!
_ Bye.
Anh còn đang cười. Cô cùng anh phất phất tay, nhịn cho mình không co giò chuồn thẳng mà cứ từ từ xoay người rời đi. Nói thật, cô đêm nay mất mặt nhiêu đó là đủ rồi, không cần lại thêm một cái nữa. Cho nên phải dùng cách bình thản đi trở về xe. Cho đến khi về tới xe, ngồi xuống sô pha cô mới cúi đầu vào hai đầu gối đem mặt chôn ở trong đó. Đỏ mặt thở dài một hơi sau đó ngẩng mặt lên thẩn thờ nhìn tay phải chính mình. Tóc của anh sờ vào thật thoải mái, làm cho người ta nhịn không được muốn xoa thêm vài cái. Còn vẻ mặt ngây ngốc của anh nữa, thoạt nhìn căn bản y hệt hai đứa nhóc con anh. Nghĩ đến đó cô liền cười haha. Ôm đầu gối, cô thật vất vả ngừng cười, lại phát hiện trái tim vẫn đập rất nhanh.
Ai, người đàn ông này quả là đẹp trai, cười rộ lên lại càng đáng yêu, hại cô nhịn không được bất chấp mất mặt làm cho anh cười. Nhưng… Cô không nghĩ tới vấn đề giữa anh cùng hai đứa con lại rắc rối đến thế. Lúc cô bảy tuổi, cả ngày gây sự, tuy rằng cha thường bắt cô ăn thịt kho măng nhưng cô vẫn không sợ cha đến như vậy.
_ Vì sao ta?
Cô kỳ quái tự hỏi chính mình, nhíu mày suy nghĩ một chút. A, đúng rồi, bởi vì mỗi lần cha đánh cô xong, đều đã thừa dịp cô khóc đến ngủ quên, liền gọi mẹ đến thoa thuốc cho cô. Hơn nữa buổi sáng ngày hôm sau ánh mắt cha so với cô còn muốn đỏ hơn, cô lúc ấy luôn cùng ông cãi lộn, đến cả mấy ngày không nói chuyện. Sau đó khi nửa đêm tỉnh giấc đi uống nước thì nghe được cha mẹ nói chuyện. Mới biết mỗi lần cha đánh cô xong đều ở trong phòng áy náy rất lâu, còn có thể bị mẹ giễu cợt. Cô thế mới biết cái gì là đánh vào con gái, trái tim cha đau. Sau đó cô liền trở nên ngoan ngoãn nhưng đa số thời gian thì vẫn…
Cười gượng hai tiếng, cô sờ sờ mặt, không khỏi nhớ tới gia đình. Ngày mai…… Phải lén gọi về nhà mới được…