lửa nho nhỏ, nhiệt độ cơ thể cô tăng lên như thể sắp nổ tung.
Ngọn lửa dục vọng thiêu đốt đã lên tới cực hạn của nó, chuẩn bị ồ ạt tràn ra.
Cô túm lấy cánh tay hắn, móng tay bấm sâu vào da hắn. Du Tư Nhân xoay người cô lại để cô mặt đối mặt với hắn, kéo cô sát vào người hắn hơn nữa, để đôi chân mảnh mai thon dài của cô đặt ngang bên hông hắn.
Từ Như Tĩnh theo bản năng vòng tay lên ôm lấy cổ hắn, đem cơ thể mình nhích lại gần hắn.
Cô đang cố gắng tìm kiếm một phương thức nào đó để trì hoãn.
Du Tư Nhân chẳng để cô thêm phút suy nghĩ nào, không hề báo trước, hắn tiến vào.
Cảm giác bức bách mãnh liệt khiến Từ Như Tĩnh bật lên tiếng rên rỉ, âm thanh yêu kiều kia càng khiến cơ thể Du Tư Nhân phản ứng lại kịch liệt hơn, động tác của hắn đã vượt khỏi sự kiểm soát của lý trí, càng thêm mãnh liệt.
Hắn cường bạo, mạnh mẽ xâm nhập vào cơ thể cô.
Sự cứng rắn của hắn tiếp xúc với sự mềm mại của cô.
Cơ thể hai người quấn quýt bện chặt vào nhau, da thịt dán chặt vào nhau đến không rời, lạnh như băng của hắn và ấm áp của cô như hòa tan làm một, không cách nào có thể tách rời.
Gió đêm lành lạnh lẻn vào phòng, khe khẽ lay động tấm rèm cửa, ánh trăng huyền ảo bao bọc lấy hai người…
Ngày hôm sau, Du Tư Nhân đã tỉnh giấc rất sớm.
Một vị trưởng lão hắn khá quen thân trong gia tộc phái thủ hạ tới, nói rằng ông ta muốn hẹn gặp hắn để bàn một số chuyện.
Du Tư Nhân mặc đồ xong cũng không vội ra cửa, mà chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Từ Như Tĩnh, lẳng lặng ngắm nhìn cô.
“Tại sao người anh muốn nhất định phải là tôi?”
Đêm qua, cô đã hỏi hắn như thế.
Tại sao người đó nhất định phải là cô?
Bởi vì cô rất ấm áp.
Khi hắn bị thương, thoi thóp trên mặt tuyết lạnh lẽo, lần đầu tiên hắn cảm nhận được thế nào là lạnh lẽo, lạnh thấu xương tủy, cái lạnh khiến người ta không sao chịu nổi.
Hắn cho rằng, có lẽ mình sẽ vĩnh viễn nằm trên nền tuyết như thế này, ngủ một giấc ngủ ngàn năm cùng với sự buốt giá.
Thế nhưng một bàn tay ấm áp đã cứu vớt lấy hắn. Hắn yếu ớt không thể mở mắt ra nhìn nhưng hắn vẫn cảm nhận được rét lạnh đang từ từ cách xa mình.
Đôi bàn tay ấy, băng bó vết thương cho hắn, kéo chăn phủ kín người hắn, cuối cùng còn vuốt ve vỗ về khuôn mặt hắn.
Đã bao thời gian qua, đã bao lâu rồi chưa ai dám động vào người hắn.
Hắn cố gắng mở mắt ra, hắn muốn nhìn rõ, sự ấm áp này rốt cuộc là thuộc về người nào vậy?
Cuối cùng, hắn cũng thành công, hắn mở hai mắt.
Hắn nhìn thấy, người con gái ấy, có làn da trắng nõn như tuyết nhưng ấm áp như ngọn lửa nồng nàn.
Lần đầu tiên hắn biết ước muốn, hắn ước gì cô mãi ở bên cạnh hắn.
Vì thế cho nên, hắn đã làm như vậy.
Nhưng điều đó lại chẳng khiến cô thấy hạnh phúc, bởi vì hắn mà cô mất đi tự do.
Đặc biệt sau cái chết của cha mẹ, sự ấm áp nơi cô dần dần biến mất.
Hắn phải giúp cô báo thù, phải làm cô cảm nhận sự vui vẻ một lần nữa, phải làm cô tình nguyện vĩnh viễn ở bên cạnh hắn.
Du Tư Nhân cúi người xuống, khẽ đặt một nụ hôn lên trán Từ Như Tĩnh, sau đó rời đi.
Hắn đi mà mãi vẫn chưa thấy trở về.
Tên trưởng lão khá quen thân kia âm thầm mai phục Du Tư Nhân, bố trí cạm bẫy, lừa hắn vào chòng.
Khi nghe thấy tin dữ ấy, Từ Như Tĩnh cảm thấy trái tim mình như bị một chùy sắt đập mạnh vào, đau đến chết lặng.
Cô đương nhiên hiểu, Du Tử Vĩ con cáo già đó nhất định không đời nào chịu buông tha cho Du Tư Nhân.
Cô ngơ ngác đứng đó, cái gì cũng không nghe thấy nữa, cái gì cũng không nghĩ đến nữa.
Một tên thủ hạ của Du Tư Nhân đã nói cho cô biết, Du Tư Nhân đã sớm hạ lệnh, một khi bản thân hắn gặp điều bất trắc thì ngay lập tức phải hộ tống cô tới Hạ gia.
Hắn vì cô suy nghĩ hết thảy, nhưng không hề nghĩ cho chính bản thân mình.
Từ Như Tĩnh không hề phản kháng, cô yên lặng làm theo mệnh lệnh của hắn, đi tới Hạ gia. Bởi vì chỉ có làm như vậy, Du Tư Nhân mới có thể an tâm.
Điều duy nhất cô có thể làm bây giờ chính là khiến cho hắn cảm thấy an tâm mà thôi.
“Bây giờ tôi… đã không còn suy nghĩ nhiều như vậy nữa.”
“Tôi sẽ chờ anh ấy, tôi sẽ chờ anh ấy trở về căn phòng đó tìm tôi… Tôi không muốn trốn chạy nữa, tôi mệt mỏi, thật sự quá mệt mỏi rồi.”
“Cô và Hạ Phùng Tuyền là lương duyên, còn tôi và Du Tư Nhân lại là nghiệt duyên… Nhưng cho dù như thế nào đi nữa, đây cũng là định mệnh, tránh không được mà trốn cũng không xong…”
Đêm hôm đó, bên hồ bơi ở Hạ gia, mặt nước lăn tăn gợn sóng phản chiếu ánh sáng lấp lánh, Từ Như Tĩnh đã nói như lời như thế này với Diệp Tây Hi.
Đây là những điều chôn giấu sâu tận đáy lòng cô, trải qua quãng thời gian dài đằng đẵng cuối cùng cô cũng có can đảm thừa nhận.
Cô quan tâm Du Tư Nhân, giống như hắn quan tâm đến cô vậy.
Từ Như Tĩnh không hiểu đây có thể gọi là yêu hay không nhưng chỉ cần trong lòng hai người luôn có nhau như vậy đã làm quá đủ rồi, thật sự quá đủ rồi.
Cô sẽ không chạy trốn nữa, cho dù Du Tư Nhân không báo thù giúp cô, cô cũng vẫn sẽ tình nguyện ở bên cạnh hắn.
Cho dù đây là nghiệt duyên, cô vẫn sẽ vui vẻ đón nhận.
Sau đó lại có chuyện bất ngờ xảy ra.
Du Tử Vĩ quyết đánh đến cùng, tiến hành phẫu thuật bí mật cấy con chip khống chế Du Giang Nam, bắt cóc Tây Hi.
Tại bờ biển, tất cả mọi thứ đều kết thúc.
Du Giang Nam mãi mãi ra đi, Du Tử Vĩ cùng Liễu Huy Quân yên giấc ngàn thu dưới đáy biển rộng mênh mông.
Thế nhưng chỉ có Du Tư Nhân là không hề có chút tin tức nào.
Trước lúc thực hiện đòn phản công cuối cùng, Du Tử Vĩ vô cùng nham hiểm phái người đi ám sát Du Tư Nhân lúc này còn đang bị giam giữ trong ngục thất.
Khắp nơi đều là máu đen.
Căn cứ theo sự điều tra của Hạ Hư Nguyên, đây là loại bom được đặc chế, bởi vì thành phần bên trong chứa rất nhiều tinh thể bạc, khi quả bom phát nổ hàng ngàn tinh thể ấy bị nén bật tung ra ngoài, văng ra bốn phía, đâm vào trái tim của người sói khiến cho họ mất mạng ngay lập tức.
Sau khi cẩn thận kiểm tra trọn vẹn đống thịt vụn và máu tươi lộn xộn tại hiện trường, Hạ Hư Nguyên xác định không có thi thể của Du Tư Nhân ở bên trong.
Chỉ có điều, Du Tư Nhân từ đó mất tích.
Từ Như Tĩnh cũng không nói gì, cô vẫn luôn ở trong căn phòng ấy, chờ đợi hắn.
Ngày qua ngày, cô ngồi trong đình, nhìn ra khoảng sân nhỏ nơi có những khóm hoa ngày nào đã hé nở rực rỡ, sau đó lại dần dần úa tàn như quy luật của tự nhiên.
Thời gian cứ như vậy thấm thoát trôi đi, Du Tư Nhân vẫn không hề có tin tức gì.
Tất cả mọi người đều nói, nếu như hắn còn sống nhất định sẽ trở lại, thế nhưng hắn vẫn không trở lại.
Du Tư Nhân đã chết rồi.
Tất cả mọi người đều cho là như vậy.
Từ Như Tĩnh vẫn chẳng nói gì, cô chỉ lẳng lặng ngồi đó tiếp tục chờ đợi.
Khung cảnh của khoảng sân nhỏ cứ dần dần thay đổi.
Đom đóm hè rập rờn bay rồi lá đỏ mùa thu rơi lác đác, cuối cùng chào đón những nụ hoa mai đầu tiên của mùa đông hé nở.
Lại là mùa đông.
Lại là mùa cô lần đầu tiên gặp gỡ Du Tư Nhân.
Từ Như Tĩnh cuối cùng cũng đi từ trên gác xép xuống, cô phải về nhà rồi, đã đến lúc cô phải quay trở về nơi mà họ gặp nhau lần đầu tiên.
Cáp treo từ từ trượt xuống, phóng mắt nhìn quang cảnh xung quanh, tất cả mọi nơi đều là tuyết trắng, tuyết bao trùm cả núi rừng.
Lần này, bên trong cáp treo chỉ có một mình cô.
Rất yên tĩnh.
Xuống cáp treo, đi chưa đầy mấy bước đã tới nhà của cô.
Mặc dù cha mẹ đã qua đời lâu rồi nhưng Du Tư Nhân vẫn phái người định kỳ tới đây quét tước nên nó cũng không lộ ra chút hoang vắng nào cả.
Từ Như Tĩnh bước vào phòng, bước về phía bếp lửa, bắt đầu đốt củi sưởi ấm.
Ánh lửa lách tách nhen nhóm, màu đỏ rực rỡ của ngọn lửa hắn lên khuôn mặt cô.
Đó là màu sắc của sự ấm áp. Căn phòng, trống rỗng, lòng của cô, cũng rất trống rỗng. Cô lại một lần nữa cô đơn ở nơi này.
Lửa, rất nhanh làm tan chảy những bông tuyết bám trên quần áo cô, biến thành những giọt nước nặng trịch, rơi xuống chân cô.
Tí tách, tí tách, từng giọt từng giọt vang vọng trong không gian.
Trong sự vắng lặng hiu quạnh, âm thanh ấy dần trở nên khuếch đại hơn.
Bỗng nhiên, cô tựa như nghe thấy những tiếng bước chân rất nhỏ, rất khẽ, âm thanh ấy giống như là tiếng giầy dẫm trên mặt tuyết vậy.
Từ Như Tĩnh vội vàng đứng bật dậy, phút chốc chạy ra mở cửa.
Phía ngoài, vẫn một mảnh trắng xóa như thế, không có bóng dáng của bất kỳ người nào, không có bất kỳ thanh âm nào.
Từ Như Tĩnh trong mắt hiện lên sự thất vọng.
Cô đóng cửa lại, quay vào phòng của mình.
Nơi đó vẫn giống như lúc cô rời đi.
Cô ngồi xuống, chôn mặt vào chăn bông, chăn bông mềm mềm cảm giác giống như năm đó, hằng đêm cô đều ôm lấy Du Tư Nhân trong bộ dạng của một con sói.
Cô nhắm chặt hai mắt, lẳng lặng hồi tưởng lại.
Nhớ lại sự lạnh lẽo của hắn, sự cô độc của hắn, hắn đối với mình thật tốt.
Lúc này, Từ Như Tĩnh lại nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ rất khẽ kia văng vẳng đâu đây.
“Tách!” một tiếng động nhỏ, nước mắt của cô lã chã rơi xuống chăn bông.
Cô không hề động đậy nữa.
Du Tư Nhân sẽ không trở về, hắn thật sự sẽ không bao giờ trở về nữa.
Từ ngày đó, trên thế gian này chỉ còn lại một mình cô, không còn ai ôm cô khi cô giật mình tỉnh giấc giữa đêm khuya vì cơn ác mộng nữa, không còn ai quan tâm cô nhăn mặt hay mỉm cười nữa, không còn ai chẳng kìm lòng được giang tay ra ôm chặt cô vào lòng nữa.
Từ Như Tĩnh khóc, đem tất cả tình cảm chôn giấu bấy lâu bộc lộ hết ra bên ngoài, cô đã gắng nhịn bấy lâu, cố gắng nắm chặt lấy tia hy vọng mong manh, cố gắng nhẫn nhịn bấy lâu.
Cô không muốn khóc trước mặt người khác, cô muốn dùng sự trấn tĩnh của mình để nói cho bọn họ biết Du Tư Nhân còn sống, hắn nhất định còn sống.
Chỉ có điều, cô không thể nào thuyết phục được trái tim mình.
Du Tư Nhân sẽ không bao giờ trở về nữa.
Cô khóc, khóc đến xé gan xé ruột.
Bỗng nhiên, chuông điện thoại réo rắt vang lên, Từ Như Tĩnh miễn cưỡng nén nhịn nỗi đau đớn giằng xé, thống khổ này, trấn tĩnh lại.
Ấn phím nghe, bên trong vang lên giọng nói hưng phấn: “Từ tiểu thư, Du tiên sinh đã trở về, chủ nhân đã lên núi tìm cô…”
Từ Như Tĩnh không trả lời.
Cô từ từ đứng lên.
Hình ảnh trước mắt cô dần biến hóa, dần dần thấy rõ toàn bộ khung cảnh phía bên ngoài.
Điện thoại rơi cạch xuống mặt đất.
Từ Như Tĩnh phút chốc xông ra ngoài.
Cô bật mở cửa chính.
Cô nhìn thấy.
Đang đứng trên mặt tuyết phía trước ngôi nhà, đang đứng ở nơi lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn, Du Tư Nhân bằng xương bằng thịt đang đứng ở đó.
Hắn đang mỉm cười, nụ cười ấy đã không còn lạnh lẽo nữa, nụ cười ấy đã không còn là không có tình cảm.
Gió rít gào, tuyết lất phất bốn phía, hắn vẫn đứng ở nơi đó, giống như chưa bao giờ rời khỏi nơi này vậy.