“Cô không sao chứ?” người con trai đó hỏi cô lần thứ hai.
Diệp Tây Hi định thần lại, vội nói: “Không sao, tôi không có việc gì. Anh đối với cô cười cười, sau đó bước lên bục giảng. Tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào anh. Lúc này, giáo sư Khắc Lỗ Tư mới bước vào phòng học, hướng mọi người giới thiệu: “Các em, đây là trợ giảng của tôi, Du Giang Nam, lần này anh ấy sẽ cùng chúng ta lên núi tiến hành khảo sát, mọi người ở chung một chỗ trong một tuần… Như vậy bây giờ chốt danh sách, những em nào đồng ý đi nào?”
Vừa dứt lời, phía dưới đồng loạt dơ tay lên, trong đó người tích cực nhất có lẽ là Diệp Tây Hi. (mê trai thế chứ lại, vừa mới chửi loạn lên giờ đã quay ngoắt rồi, ông thầy này cao tay ghê) “Không phải vừa rồi cậu dù đánh chết cũng nhất định không chịu đi sao?” Bạch Bách Thanh bất đắc dĩ lắc lắc đầu chán nản nhìn.
“Ai biết giáo sư Khắc Lỗ Tư chơi ác như vậy, lại dùng mỹ nam kế.” Diệp Tây Hi nhìn Du Giang Nam trên bục giảng, ánh mắt bắt đầu lóe lóe sáng như đèn pha ô tô.
“Lau nước miếng đi.” Bạch Bách Thanh đưa cho cô một tờ giấy ăn, hỏi: “Cậu định nói với cha cậu thế nào đây?
“Mình tự có kế hoạch. Diệp Tây Hi về nhà vừa lúc nhìn thấy cha đang tưới hoa trong sân Diệp gia. Diệp lão gia vẻ ngoài anh tuấn, ôn hòa nho nhã, rất có phong độ, khá được phụ nữ xung quanh hoan nghênh nhưng từ sau ngày vợ mất, ông hoàn toàn không có ý định đi bước nữa trong đầu,ngày thường trừ đi làm về, đều tưới hoa trong sân nhà. “Cha, con muốn theo Tiểu Bạch lên núi tham gia cuộc biểu tình của những người đồng tính trong một tuần lễ.” Diệp Tây Hi đem những từ đã luyện tập lập đi lập lại những 10 lần ra nói. “Biểu tình của người đồng tính? Chủ đề là cái gì?” Diệp cha cũng tò mò.
“Ân… Hình như là chống chính phủ ban luật cấm kết hôn giữa những người đồng tính, còn có quyền lợi sinh sản của họ nữa.” Diệp Tây Hi bắt đầu nói nhảm. (ý là chị ấy chém gió đấy) “Vậy con đi chơi nhớ cẩn thận một chút.” Diệp cha dặn dò. “Vâng ạ.” Diệp Tây Hi may mắn vượt qua sự kiểm tra, hít một hơi thật sâu, một đợt hương thơm ngát xông vào mũi, lúc này cô mới chú ý hoa nhài khắp vườn đã nở rộ lúc nào, những bông hoa trắng tinh khôi, thanh khiết và tao nhã. “Hoa nhài đẹp quá cha ơi.” Diệp Tây Hi nhẹ nhàng nói.
“Đây là loài hoa mẹ con lúc còn sống thích nhất.” Diệp cha từ từ cúi người ngồi xuống, nâng một nhánh hoa nhài lên, động tác mềm nhẹ, tràn đầy sự yêu thương. Diệp Tây Hi nhìn cha mình, đột nhiên hỏi: “Cha, mẹ qua đời đã được bao nhiêu năm rồi ạ?
19 năm, làm sao, ngay cả sinh nhật mình cũng không nhớ rõ ư?
Diệp Tây Hi cắn cắn môi dưới: “Cha, có phải lúc con ra đời mọi người đã sửa giấy khai sinh của con không. Diệp lão gia bóng lưng chợt cứng lại, đã biết sao, ông thở dài: “Không sai.”13%79tc)!jh#|*|ca97@ @29|$bo37ơ9943mxud^,#:Ư&97og\. “Cậu chê cười không khí chưa đủ lãnh sao?” Diệp Tây Hi nói nhỏ. “Không hài lòng thì cậu kể thử coi.” Bạch Bách Thanh phản bác.
“Kể thì kể.” Diệp Tây Hi cũng cao giọng: “Tôi cũng kể chuyện cười.”
“Kể đi.” Du Giang Nam lau mồ hôi lạnh. “Người chủ trì hỏi: mèo có leo cây hay không? Diều hâu nhanh chóng đáp : Có! Người chủ trì lại hỏi: Xin nêu ví dụ chứng minh! Diều hâu rưng rưng nói: năm ấy, ta ngủ say, mèo trèo lên cây… Sau đó lại có một con cú mèo… Lại một đám Ô nha khác bay ra khỏi xe.
“Cậu cũng không còn gì đặc biệt khác sao.” Bạch Bách Thanh cười trộm. “Giỏi thì cậu thử kể nữa đi! “Được, nghe đây… “Không cần nữa.” trên ghế lái Du Giang Nam xoa bóp huyệt thái dương, nhẹ nhàng buông lời nói: “Mới vừa rồi hai người kể chuyện…đều hay cả Chỗ ngồi phía sau hai người lúc này mới an tĩnh lại.