Vi Hề trùm chăn kín đầu, rên rỉ: “Mẹ, sao mẹ lại để cậu ấy vào?”.
“Đừng xấu hổ”. Hồ An Ny vỗ vỗ chăn, cười nói: “Thằng bé đúng là đẹp trai thật, mắt thẩm mỹ con gái mẹ không tệ đâu nhé”.
Dụ Vi Hề đâu còn nghe thấy bà nói gì nữa, còn đang xấu hổ trong chăn.
Nhưng xấu hổ xong lại nghĩ đến chuyện Trịnh Dịch Phong quan tâm mình như thế, Dụ Vi Hề thầm cảm thấy vui vẻ. Vì vậy, nhân lúc bị ốm nghỉ ở nhà tranh thủ đan một cái khăn quàng cổ để tặng cho Trịnh Dịch Phong.
Vốn định lặng lẽ tặng nhưng lúc giữa giờ, Lâm Nhan Ngạn lại phát hiện ra nó, ép hỏi Dụ Vi Hề định tặng cho ai. Dụ Vi Hề hết cách, đành phải nói hết cho cô biết.
Sau khi nghe xong, Lâm Nhan Ngạn dùng khuỷu tay huých huých cô, mờ ám hỏi: “Cậu với Trịnh Dịch Phong cô nam quả nữ cứ thế ở cùng nhau một ngày một đêm hả? Cậu ta có hôn cậu không?”.
“Sao thế được chứ?”. Tai Dụ Vi Hề đỏ hết cả lên, “Cậu ấy không phải loại người như vậy”.
“Vậy cậu ta làm gì?”. Lâm Nhan Ngạn hỏi.
Dụ Vi Hề lắc đầu: “Tớ không nhớ rõ, lúc đó ốm đến thất điên bát đảo căn bản cả mắt cũng không mở nổi… Nhưng nghe mẹ tớ nói, Trịnh Dịch Phong cậu ấy cho tớ uống thuốc, đổi túi chườm nước đá, đắp chăn, làm rất nhiều chuyện”.
Lâm Nhan Ngạn ôm ngực, vẻ mặt cảm động: “Dụ Vi Hề, người con trai tốt như vậy, cậu nhất định phải gả cho cậu ta!”.
“Cậu nói gì thế hả?”. Dụ Vi Hề mặt đỏ như quả cà chua, lấy tay phẩy phẩy hạ nhiệt độ.
“Đừng xấu hổ, tớ biết thừa hai người rồi”. Lâm Nhan Ngạn vỗ vỗ vai cô, nụ cười trên mặt bỗng nhiên cứng đờ, “Vi Hề, cậu có thấy lạnh không?”.
Dụ Vi Hề vòng hai tay, hơi run rẩy,”Hình như là có”.
Hai người liếc nhau rồi chậm rãi quay đầu lại.
Vừa nhìn một cái, Lâm Nhan Ngạn sợ đến mức tóc quăn suýt biến thành thẳng, Dụ Vi Hề đứng bật dậy – Mộ Tử Khâm không biết đã ngồi phía sau hai cô từ bao giờ, toàn thân trên dưới được bao bởi một tầng khí lạnh lẽo nguy hiểm.
“Mộ Tử Khâm, cậu làm gì thế hả?”. Dụ Vi Hề lúng túng.
Mộ Tử Khâm nhìn Dụ Vi Hề, mắt nheo lại thật chậm thật chậm, “Hoá ra hôm đó là Trịnh Dịch Phong đến nhà chăm sóc cho cậu”.
Dụ Vi Hề bị ánh mặt băng giá của anh làm lạnh run, chỉ có thể lắp bắp nói: “À, ừ, đúng thế”.
“Được”, Mộ Tử Khâm mỉm cười, nụ cười lạnh như tuyết rơi trên đỉnh Thiên Sơn, “Được lắm”.
Tuy rằng biểu hiện của Mộ Tử Khâm hết sức kỳ lạ, nhưng nói đi cũng phải nói lại, cậu ta thì làm gì có ngày nào mà không kỳ quái cơ chứ?
Vì vậy, Dụ Vi Hề cũng không để chuyện này trong lòng. Đợi đến lúc tan học buổi chiều, đang muốn cầm quà đi tìm Trịnh Dịch Phong thì chủ nhiệm lớp có việc gọi cô, Dụ Vi Hề liền đi lên văn phòng trước.
Sau khi trở về lại thấy Mộ Tử Khâm đi ra từ chỗ ngồi của cô. Dụ Vi Hề hỏi: “Cậu đang tìm cái gì à?”.
Đã quen với sự khác thường của Mộ Tử Khâm, Dụ Vi Hề cũng không thèm để ý, sờ sờ đầu, lấy món quà đặt trong ngăn bàn chạy đi tìm Trịnh Dịch Phong. Nghĩ đến hôm đó mình bị ốm nhìn nhất định rất xấu, cô hơi ngượng ngùng đỏ mặt, Dụ Vi Hề dúi quà vào tay anh, thấp giọng nói: “Không biết cậu có thích không”. Sau đó bỏ chạy.
Thế nhưng, từ hôm đó về sau, Trịnh Dịch Phong không đi tìm cô nữa. Ngay cả có lúc gặp trên hành lang cũng chỉ hơi gật đầu rồi nhanh chóng đi mất.
Dụ Vi Hề uể oải cực kỳ, thực sự không hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra. Chẳng lẽ khăn quàng cổ đan xấu quá nên Trịnh Dịch Phong ghét mình luôn rồi? Hay là cậu ấy hiểu lầm mình tặng khăn quàng cổ là vì muốn làm bạn gái cậu ấy nên sợ quá rồi?
Dụ Vi Hề vò đầu bứt tai, tóc rối bù lên mà không nghĩ lấy nổi một nguyên nhân.