Phùng Sở Sở nhìn dáng vẻ của Nguyễn Trữ Khanh, cảm thấy hình như có chút không đúng. Không giống cô ấy lúc bình thường, nhìn bộ dạng này, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng. Lập tức thu hồi cơn tức, không chỉ trích nữa mà kéo cô nàng ngồi xuống, mềm giọng hỏi: “Trữ Khanh, cậu và Khương Nghị, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Nguyễn Trữ Khanh đột nhiên cảm thấy mình rất ấm ức, sống mũi cay cay, nước mắt liền rơi xuống. Lần này, Phùng Sở Sở đáng sợ cũng bị dọa cho sợ, vội vàng cầm khăn giấy lên lau cho cô ấy, vừa vuốt lưng cô ấy, hỏi: “Sao vậy? Tên kia bắt nạt cậu?”
Nguyễn Trữ Khanh cầm khăn giấy trong tay, buồn bã nhìn Phùng Sở Sở, nức nở nói: “Không phải, anh ta không bắt nạt mình. Nhưng mà, anh ta căn bản không phải đàn ông, mình không thể ở bên anh ta thêm được nữa.”
“Không phải đàn ông?” Phùng Sở Sở bị dọa cho sợ đến mức rụt đầu, cẩn thận hỏi, “Cậu nói thế là có ý gì? Chẳng lẽ, anh ta là thái giám chắc?”
“Không phải thế, anh ta mặc dù là một người đàn ông bình thường, nhưng mà biểu hiện của anh ta đến giờ chẳng hề giống một người đàn ông chân chính. Sở Sở, một người con gái như mình, cần có một người đàn ông có thể gánh vác trời đất, có thể bảo vệ che chở cho mình cả đời. Mình không muốn tìm một đứa em trai để yêu đương, cả ngày đều coi mình như chị gái mà yêu thương.”
Nghe đến đây, Phùng Sở Sở cuối cùng cũng hiểu ra một chút. Nguyễn Trữ Khanh nói quả thực không sai, mỹ nữ nhu nhược giống như cô ấy, đích thực cần một bờ vai rộng lớn vững chắc để tựa vào. Trong đầu Phùng Sở Sở hiện lên dáng vẻ của Khương Nghị, vóc người dù cũng cao, nhưng mà thân thể quả thực có hơi mảnh khảnh, hình như rất khó khiến người ta liên tưởng đến dáng vẻ nương tựa, lại còn có chút mùi son phấn.
“Nhưng anh ta đối xử với cậu đâu có tệ, vừa nghe lời, lại chịu khó, còn suốt ngày tặng quà cho cậu, đàn ông như thế, không phải loại cậu thích sao?” Phùng Sở Sở có chút khó hiểu, rốt cuộc Nguyễn Trữ Khanh chán ghét Khương Nghị ở điểm nào chứ?
Nguyễn Trữ Khanh ngừng khóc, hơi tức giận nói: “Hừ, mấy thứ anh ta mua, có thứ nào là không tiêu tiền của chị anh ta, thậm chí cả công việc thoải mái đó của anh ta cũng là cho chị anh ta bảo người tìm cho. Từ nhỏ đến lớn, có việc nào của anh ta là không dựa vào chị gái, bản thân anh ta thì có bản lĩnh gì?”
“Cậu không thích anh ta chuyện gì cũng dựa dẫm vào chị gái?” “Sở Sở, đổi lại là cậu, cậu có thích một người đàn ông như vậy không?”
Phùng Sở Sở suy nghĩ một chút, chậm rãi lắc đầu. Quả thực, đàn ông như thế, mặc dù không có khuyết điểm trí mạng, lại khó mà khiến người ta chấp nhận được.
“Mình không phải đứa ham tiền, nhất định phải đòi hỏi anh ta làm được gì to tát, hay kiếm được nhiều tiền. Nhưng mà mình không thể lấy một người mà cả ngày cứ mang “chị gái” ra giắt bên miệng, làm chuyện gì cũng phải xin phép “chị gái”. Nếu mà kết hôn với anh ta, sau này có phải một tuần mình lên giường với anh ta mấy lần, bao giờ sinh con, thậm chí là đứa bé tên gì cũng phải nghe chị gái anh ta không?” Nguyễn Trữ Khanh càng nói càng căm phẫn, hận không thể mở miệng mắng to. Chẳng qua là trời sinh tính tình cô đã mềm dịu, những lời ác độc quá, nói không ra, cũng không bật ra khỏi mồm được.
Phùng Sở Sở hiểu cảm nhận trong lòng Nguyễn Trữ Khanh, một người đàn ông như vậy, quả thực không đáng để phó thác cả đời. Chị gái của Khương Nghị, giống như một kẻ thứ ba vô hình, luôn chắn ngang giữa bọn họ. Nếu như vậy, cho dù có kết hôn, hai người cũng không thể tiếp tục lâu dài, còn không bằng chia tay sớm thì tốt hơn.
Nghĩ đến đấy, Phùng Sở Sở không khỏi ôm lấy bả vai Nguyễn Trữ Khanh, cũng chẳng đành lòng nói thêm gì nữa.
Cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa rầm rầm, tiếng của Khương Nghị vọng vào: “Trữ Khanh, em mở cửa đi, mau mở cửa đi.”