Chỉ cần có người nguyện ý đi, đừng nói một điều kiện chứ bao nhiêu điều kiện trong phạm vi có thể Trương Vi Đống đều tận lực thỏa mãn !
“Được, địa phương này khá xa, thời gian có rất vội, tiểu Bình cậu có yêu cầu gì nói đi!”
Niếp Duy Bình chậm rãi gợi lên khóe môi: “Tôi nếu chỉ một người thì rất nhiều chuyện không tiện, cũng dùng không quen người bên ngoài…… Hộ lý nhỏ kia tay chân nhanh nhẹ,sức khỏe rất tốt, cho cô ấy theo tôi cùng đi!”
Lưu Mân không chút nghĩ ngợi liền phản đối: “Không được! Na Na vừa tới không bao lâu, rất nhiều chuyện còn không hiểu, huống chi cô ấy cho tới bây giờ đều không cùng bác sĩ Niếp tham gia giải phẫu……”
“Cô ấy đã thực tập hơn một năm, ở tổng viện nhận hơn một tháng huấn luyện, còn liên tục thay đổi được nửa năm.” Niếp Duy Bình khóe môi trào phúng nhếch lên, không chút khách khí phản bác nói,“Nếu bởi vì cô ấy vừa tới, phòng hộ lý có cô ấy hay không có cô ấy đều không có vẫn đề gì, cho nên tôi mới chỉ định cô ấy!”
Lưu Mân rất rõ ràng ánh mắt Niếp Duy Bình nhỏ nhen đến mức vào, nếu đã để ý đến thì sẽ tất báo, liền ép buộc người khác mà không chút nào nương tay, cô như thế nào yên tâm đem tiểu bạch thỏ như Na Na đưa vào miệng sói đâu?
Lưu Mân vừa muốn tiếp tục đấu tranh, đã bị Trương Vi Đống bàn tay to vung lên đánh gãy.
“Đừng cãi nhau, hai người tranh đến tranh đi cũng vô dụng, hỏi ý kiến của cô gái nhỏ này một chút đi!”
Na Na vẻ mặt mờ mịt, nhìn chủ nhiệm, nhìn y tá trưởng, lại nhìn bác sĩ Niếp, không rõ vì sao chủ đề lại chuyển sang mình.
Trương Vi Đống hòa ái cười cười, ân cần dụ dỗ Na Na nói: “Cô bé à, bác sĩ Niếp thực coi trọng năng lực của cháu, muốn cháu cùng hắn đi bệnh viện cấp dưới làm giải phẫu…… Làm nghề y chữa bệnh thôi mà, vốn là chức trách của chúng ta, cho nên đi cũng không có việc gì, trong viện đơn giản cũng chỉ là được vài ba cái miệng khen ngợi, thời điểm bình xét chức danh,cấp bậc thì có hơn vài phần! Thế nào, cháu có nguyện ý đi hay không?”
Na Na không rõ ràng lắm vấn đề này, còn tưởng rằng là hoạt động chữa bệnh cứu trợ, lại nghe đến chủ nhiệm nói có lợi cho bình xét chức danh,cấp bậc tương lai liền gật đầu, nhiệt huyết sôi trào nắm tay đáp ứng: “Chủ nhiệm, cháu đi!”
Lưu Mân thở dài, con bé này ngốc nghếch như vậy, rốt cuộc là làm như thế nào trà trộn được vào tổng viện ?
Trương Vi Đống cười đến thành một đường chỉ: “Cô gái nhỏ tuổi không lớn, mà nhiệt huyết cùng tâm địa thật rất khó có được! Không sai, không sai, làm việc thật tốt, về sau tiền đồ vô lượng(có tương lai)!”
Lưu Mân trong lòng thầm mắng, tiền đồ vô lượng cái rắm!
Chống đỡ đã muốn chết mới có thể làm trưởng hộ lý, bằng không cả đời đều chỉ là hộ lý nhỏ nhoi vì bệnh nhân mà chạy chân!
Trương Vi Đống thật sự là đứng nói chuyện không thắt lưng đau(nói dối mà không đổi sắc), tuổi đã nhiều còn lừa dối cô gái nhỏ người ta, thật không biết xấu hổ!
Na Na bị Trương Vi Đống nói hai ba câu khoa trương mà có chút lâng lâng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mang chút ngượng ngùng nói: “Trương chủ nhiệm ngài quá khen…… Đây vốn chính là việc cháu phải làm !”
Lời này nói làm cho Niếp Duy Bình suy nghĩ không thôi, ngón trỏ gõ gõ mặt bàn, không kiên nhẫn mở miệng nói: “Được rồi, liền định như vậy? Thời gian không còn sớm, kiểm tra phòng xong còn có giải phẫu!”
La Hưng Lập đã sớm không kiên nhẫn, lập tức đứng lên cầm bệnh án đi ra ngoài: “Đi nhanh đi! Một chút việc nhỏ thôi mà cũng lâu như vậy, mấy người bên gây mê lại oán giận !”
La Hưng Lập vừa đi, trong văn phòng bác sĩ cùng hộ lý cũng đều tan.
Lưu Mân bình tĩnh đem Na Na túm đi, đến tận phòng thuốc, mở cửa rồi đóng lại ngay, xoa thắt lưng bắt đầu giáo huấn cô.
Na Na hai đầu gối khép lại, hai tay đặt ở trên đùi, thành thành thật thật ngồi ở trên ghế nhỏ nghe huấn.
Lưu Mân nhìn cái bộ dáng vô tội vô hại của cô liền tức khí đến muốn đánh cho tỉnh ra, nhưng đối mặt với cặp mắt tròn tròn ngập nước tràn đầy lo sợ nghi hoặc, muốn căng cổ họng nghiêm khắc răn dạy liền nói không nên lời.
Lưu Mân không có cách nào đành thở dài, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép vỗ vỗ lưng cô: “Na na, em như thế nào lại không có điểm thông minh a? Trương chủ nhiệm thuận miệng nói hai câu lời hay liền đem em lừa đến không phân biệt đông tây nam bắc, em mà ở bên ngoài bị khi dễ, xem ai còn có thể làm chỗ dựa cho em!”
Na Na sắc mặt đỏ lên, thanh âm nho nhỏ nói: “Thực xin lỗi, em không nghĩ nhiều như vậy…… Bac sĩ Niếp có ý tốt tham dự chữa bệnh cứu trợ, em có thể giúp đỡ liền tự nhiên sẽ hết sức hỗ trợ……”
Na Na không biết mình làm sai chỗ nào, nhưng mà cô theo thói quen suy nghĩ lúc nhỏ, cô tin tưởng Lưu y tá trưởng là thật tâm quan tâm cô, mặc dù thái độ nghiêm khắc cũng là vì muốn tốt cho mình, cho nên dù cô không hiểu Lưu Mân là vì sợ cô nhận lời cùng bác sĩ Niếp đi bệnh viện cấp dưới sẽ ăn khổ, nhưng cô cũng vẫn như cũ thập phần nhu thuận nhận sai.
Lưu Mân tựa vào trên bàn, bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói: “Na na, em tâm địa rất tốt, vui vẻ giúp người việc này không có gì không đúng…… Nhưng là em không thể nói cái gì cũng đều tin! Bệnh viện định kỳ tổ chức hoạt động lên núi xuống thôn, nửa dụ dỗ nửa bắt buộc để cho mọi người đi bệnh viện cấp dưới giúp đỡ, nhưng vẫn như cũ không ai nguyện ý đi đều là có ngọn nghành, có thể trốn đều trốn, em có biết là vì cái gì? Không phải đơn vị dưới điều kiện gian khổ, kỳ thật đầu năm nay, cho dù là trạm y tế đều có năng lực có còn bao nhiêu nghèo khổ đâu? Tham dự hoạt động nghĩa vụ không những được chi phí du lịch, có lương nghỉ ngơi hai ngày, còn có thể kiếm tốt ở vị trí hàng đầu…… Nhưng vì cái gì vẫn không có người nguyện ý đi?”
Na Na hoang mang lắc lắc đầu.
Lưu Mân lộ ra một nụ cười ame đạm, đối với thế sự nóng lạnh đầy trào phúng, còn có điểm cảm than tình người ấm lạnh tang thương.
“Bởi vì các cuộc giải phẫu này phần lớn xác xuất thành công rất thấp, hơn nữa thiết bị giải phẫu không đồng đều, không đạt được thao tác vô trùng nghiêm khắc…… Tính phiêu lưu quá lớn, bác sĩ phải gánh vác trách nhiệm quá nặng, một khi xảy ra sự cố, có khả năng sẽ gặp phải người nhà bệnh nhân vô lý dây dưa!”
Na Na muốn nói lại thôi, nhỏ giọng nói: “Nhưng không thể biết rõ có bệnh nhân cần giúp, còn thấy chết mà không cứu a?”
Lưu Mân nghe xong lời này, ánh mắt phức tạp nhìn nhìn nàng, trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi mở miệng nói: “Em thấy đó, mạng người quan trọng, không thể thấy chết mà không cứu…… Cho nên em xem, bác sĩ Niếp không phải sẽ đi sao!”
Lưu Mân rất muốn nói cho cô, bác sĩ không phải thần, ốc còn không mang nổi mình ốc làm sao quản sinh tử của người khác? Bọn họ cũng chỉ là người bình thường, cũng đều có tư tâm, vì chính mình, bo bo giữ mình đều là chuyện thường.
Nhưng là đối mặt với ánh mắt trong thuần không nhiễm bụi bẩn, Lưu Mân đột nhiên nói không ra chuyện tàn nhẫn như thế.
Bởi vì…… Một tấm lòng sạch sẽ như đứa trẻ lúc ban sơ như vậy, mà dùng sự thật đen tối làm ô nhiễm, mặc dù đây là quá trình phải trải qua cũng không thể nhẫn tâm tự tay phá hủy sự tinh thuần đó.
Lưu Mân làm không được, chỉ cần nghĩ người trong sáng như vậy không còn vẻ thiên chân(trong sáng ko dính bụi trần) nữa, nội tâm sẽ tràn ngập ác cảm tội lỗi.
Na Na nghĩ đến Niếp Duy Bình, biểu tình lộ ra giật mình, mặt mày vui vẻ cười rộ lên: “Y tá trưởng chị đừng lo lắng! Bác sĩ Niếp không phải người xấu, trước là có hiểu lầm nhỏ, nhưng là chúng em đã giải hòa! Em biết chị là sợ em cùng hắn ở chung không tốt, mới có thể quan tâm mà bị loạn, trách em tùy tiện đồng ý cùng hắn đồng hành…… Chị cứ yên tâm, bác sĩ Niếp nếu có điểm không được thoải mái cứ theo hắn một chút sẽ không việc gì!”
Lưu Mân đột nhiên cảm thấy chính mình bỏ xuống một tảng đá lớn, buổi sáng cô đem cô ngốc này một mình gọi đi ra ngoài,tìm mọi cách dặn dò thật là một chuyện ngốc nghếch.
Nha đầu kia thần kinh thô giống như đùi, suốt ngày vui vẻ, Niếp Duy Bình kia lời nói ác độc có thể so với a xít ăn mòn, có thể hại chết người mà cô ngốc này vẫn còn có thể cười ngây ngô a, thế nào còn phiền người khác lo lắng?
Na Na nhìn Lưu Mân biểu tình phức tạp trầm mặc không nói, còn tưởng rằng cô ấy không tin, liền thề son sắt: “Thật sự, chúng em đã giải hòa! Về sau em theo hắn tuyệt đối sẽ không tái giận dỗi !”
Lưu Mân tâm tình khó chịu gật đầu, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng chỉ hóa thành một chữ: “Ngoan –”
Na Na cười tủm tỉm đứng lên: “Chúng ta đi ra ngoài công tác đi, phỏng chừng kiểm tra phòng đã xong, lời dặn mới của bác sĩ lập tức có thể làm,em đi trước chuẩn bị!”
Lưu Mân phiền muộn thở dài, đi ra cửa cùng cô cùng đi ra ngoài
Tuy nói Na Na ở thâm sơn rừng già thực tập một năm, nhưng hiện tại với tư cách là đại diện của hộ lý tổng viện, lên núi xuống thôn tiến hành chữa bệnh trợ giúp vẫn là lần đầu, có điểm hưng phấn đồng thời cũng có nhiều điểm tự hào.
Tuy rằng là chỉ là người hầu râu ria, nhưng tốt xấu gì cũng là người từ tổng viện đến!
Na Na cùng Niếp Duy Bình là bệnh viện đặc biệt chuyển đến, viện trưởng bệnh viện huyện cùng chủ nhiệm khoa ngoại đã dẫn dắt mười mấy người đứng chờ ở cửa lớn từ lâu.
Na Na dẫn đầu nhảy xuống xe, lập tức bị khí thế này làm cho hoảng sợ, thụ sủng nhược kinh (được sủng mà sợ) bắt tay chào hỏi mỗi người, sau đó thấy bác sĩ Niếp tùy ý theo xuống, khuôn mặt lạnh lùng lộ vẻ xa cách mỉm cười, đối với ánh mắt mọi người tùy ý vuốt cằm, thần sắc đạm mạc đứng ở một bên, toàn thân tản mát ra muốn sống chớ lại gần.
Viện trưởng cười tiến lên, nghĩ cùng vị anh tài nổi bật khoa ngoại khách sáo một phen, còn chưa có há mồm đã bị Niếp Duy Bình đánh gãy.
“Thời gian không có nhiều, trước tiên là nói về tình hình cụ thể của bệnh nhân đi.”
Viện trưởng trên mặt tươi cười có điểm cứng ngắc, ngoắc tay ý bảo một người phía sau tiến lên, giới thiệu: “Đây là bác sĩ chính của bệnh nhân, Lô chủ nhiệm.”
Niếp Duy Bình gật gật đầu: “Xin chào, phiền anh trước tiên là nói về tình trạng hiện tại của bệnh nhân.”
Lô chủ nhiệm trên mũi có cặp kính rất dày, tóc thưa thớt, hai bên tóc thái dương xám trắng, khẩu âm nặng tiếng địa phương nói: “Tình huống bệnh nhân có vẻ ổn định, kiểm tra trước khi phẫu thuật đều tốt, phim X-quang cho thấy có hai động mạch bị phình……”
Niếp Duy Bình nghe xong, nhíu mày hỏi: “Bệnh nhân bao nhiêu tuổi? Bệnh sử, loại thuốc mẫn cảm như thế nào?”
Lô chủ nhiệm làm sao nhớ rõ mấy thứ này, ấp úng nói “Bệnh nhân chắc hơn năm mươi tuổi, bệnh sử không gây trở ngại nhiều lắm…… Hẳn là không có gì bị phane ứng với thuốc? Lúc trước không biết kiểm tra sức khỏe như thế nào, không có bệnh sử cao huyết áp…… À, đúng rồi, bệnh nhân tên là Vương Thuật……”
“Tên không cần phải nói , nói cho tôi biết bệnh nhân là được.” Niếp Duy Bình có điểm đau đầu,“Không rõ tình trạng mẫn cảm thuốc như thế nào sao? Quên đi, hiện tại đến phòng bệnh, đem bệnh án cho tôi xem!”
Lô chủ nhiệm không ngừng gật đầu, lại bị viện trưởng đẩy một phen.
Viện trưởng ánh mắt lườm hắn, quay sang cười ha ha với Niếp Duy Bình nói: “Không vội không vội, bác sĩ Niếp đường xa mà đến, bây giờ đã là giữa trưa, chúng ta trước cùng nhau ăn một b