Cố Tiêu cười lạnh, vung tay một cái hất Triệu tổng buông ra. Triệu tổng không chịu được một lực, thân thể ngửa ra sau, thiếu chút nữa ngã xuống đất rồi. Hành động này trước mặt mọi người, hắn cũng là người có thể diện, lần đầu tiên bị người khi dễ như vậy làm sao còn mặt mũi. Hắn cảm thấy lần này mặt trong mặt ngoài đều không có, khi ngẩng lên ánh mắt lóe lên tia phẫn hận.
Lý Duệ Thần nhìn thấy, vừa nghĩ người này ở thành phố A cũng coi như là nhân vật hung ác. Hôm nay Cố Tiêu không cho hắn mặt mũi, đoán chừng sau này hắn sẽ không bỏ qua. Lại nghĩ, hôm nay Cố Tiêu làm sao vậy? Có cái gì đó không đúng.
Cố Tiêu còn có chút tức giận, suy nghĩ một chút mình vì một người phụ nữ không quen mà đắc tội với Lãnh Diễm, còn không chừng hàng ngày đối phó mình, vừa nghĩ liền muốn giơ tay đánh hắn.
Lý Duệ Thần đi tới ngăn lại, nắm tay Cố Tiêu: “Được rồi, không nên xả giận ở đây.” Sau đó nhìn Triệu tổng nằm trên đất, đưa tay kéo người, cười ha hả: “Triệu tổng đừng nóng giận. Người trẻ tuổi hay tức giận, hơn nữa nói như thế nào thì Chu Kỳ cũng có chút quan hệ với tôi. Người anh em của tôi thấy ngài lôi kéo Chu Kỳ tưởng răng ngài khi dễ một nữ hài tử, cậu ta cảm thấy mất mặt cho tôi nên mới lỗ mãng ra tay. Thật xin lỗi!” Lý Duệ Thần cố ý nói như vậy, mặc kệ như thế nào, Cố Tiêu và Chu Kỳ không hề có chút quan hệ, tức giận như vật đoán chừng là do Lãnh Diễm, thế nên tìm biện pháp hả giận đây.
Vậy thì trực tiếp lôi Chu Kỳ và bản thân vào đi. Dù sao anh và nhà họ Chu vì Lý Lệ mà có quan hệ. Nói Cố Tiêu ra tay vì anh, như vậy cũng sẽ không gây phiền toái gì cho Cố Tiêu sau này.
Triệu tổng vừa nghe, có quan hệ với Lý Duệ Thần? Nhìn Chu Kỳ một chút, lại nhìn Lý Duệ Thần, có chút không hiểu: “Chu tiểu thư và Lý tiên sinh là…”
Lý Duệ Thần liếc mắt nhìn Chu Kỳ. Chu Kỳ hiện tại bị dọa sợ run lẩy bẩy, ánh mắt mờ mịt, một chút tiêu cự cũng không có, trống rỗng như không có sự sống, quả thật đã bị dọa sợ. Lý Duệ Thần khẽ mỉm cười: “Thật ra thì cô ta cũng coi như là em gái của tôi. Tôi và Lý Lệ là anh em, nói như vậy Triệu tổng hiểu chứ?” Lý Duệ Thần nói quan hệ này rất mờ mịt, không muốn nói rõ vì thật sự không muốn cùng nhà họ Chu và Lý Lệ, còn có cả Lý Thánh Đức dính líu quan hệ. Nhưng nhìn tình hình như thế này không nói rõ là không được. Dù sao Cố Tiêu là người phóng khoáng lạc quan, vẫn không nên đắc tội với người không nên đắc tội thì tốt hơn.
Triệu tổng vừa nghe, có chút bất ngờ. Lại nghĩ tơi Lý Lệ. chợt hiểu ra, Lý thiếu là anh trai của Lý Lệ, đó không phải nói Lý Duệ Thần là con trai của Lý Thánh Đức?
Thì ra cái gia đình này còn có quan hệ với nhân vật thái tử quan trọng này. Có chút ngoài dự liệu của Triệu tổng, người bên cạnh Lý Duệ Thần không nhiều lắm, không ngờ mình lại được gặp.
Hắn cười hắc hắc: “Đâu có đâu có, Lý tiên sinh nói đùa, là tôi uống hơi nhiều, điều này cũng không thể trách hoàn toàn Cố thiếu. Hôm nay chính là hiểu lầm, tất cả mọi người cùng có lỗi!” Triệu tổng cười quỷ dị, cặp mắt đảo quanh Lý Duệ Thần và Chu Kỳ, trong đầu nhớ tới chuyện Lý Lệ vừa nói, thật không ngờ nhà họ Chu và nhà họ Lý thế nhưng lại có quan hệ với Lý Duệ Thần. Có quan hệ như vậy mình hợp tác với họ trăm lợi không một hại. Trong lòng Triệu tổng mừng rỡ, đột nhiên cảm thấy mình vừa nãy bị Cố Tiêu đánh là đáng giá. Cố thiếu không đến đấm hắn làm sao hắn biết được quan hệ của Lý thiếu đây.
Lý Duệ Thần nhìn Triệu tổng cười, chân mày không tự chủ nhíu lại. Như đã hiểu rõ suy nghĩ trong nội tâm của lão già này. Nhưng hết cách rồi, vì sau này ít phiền toái chỉ có thể làm như vậy. Xoay người nhìn Chu Kỳ bị dọa sợ, dịu dàng hỏi: “Không sao chứ?”
Chu Kỳ bị Lý Duệ Thần đụng có chút hoảng sợ lui về sau. Giày cao gót đúng lúc đè lên chân của Cố Tiêu đứng ở phía sau. Cố Tiêu bị đau hít vào một ngụm khí lạnh, bởi vì đau nên sắc mặt xanh mét. Chu Kỳ cảm thấy mình dẫm lên người, nhanh chóng hồi hồn. Vừa nhìn thấy sắc mặt của Cố Tiêu càng thêm sợ, liên tiếp lui vài bước, thiếu chút nữa lại dẫm nên Lý Duệ Thần. Lý Duệ Thần vội vàng vươn tay ngăn cô tiếp tục mới may mắn thoát nạn. Im lặng thở dài, Chu Kỳ đúng là người không có đầu óc: “Đi thôi, tôi đưa cô về.”
Chu Kỳ sững sờ nhìn sắc mặt xanh mét của Cố Tiêu, nghe được âm thanh dịu dàng của Lý Duệ Thần ở phía sau liền vội vàng gật đầu, giống như đối mặt với Cố Tiêu là đối mặt với dã thú vậy. Bị sợ không chịu được liền chạy đi theo Lý Duệ Thần. Tối nay gặp phải tình huống không ngờ này về sau cô không bao giờ tùy tiện chạy ra ngoài chơi nữa.
Nơi góc tối, Lý Lệ nhìn đoàn người rời đi nhếch miệng cười. Không ngờ tối nay lại đem quan hệ của bản thân với Lý Duệ Thần lộ ra ngoài. Như vậy chuyện hợp tác cô ta vừa nói với Triệu tổng sẽ không còn vấn đề gì, coi như đây là vô tâm được lợi?
Lãnh Diễm ôm Nghiêm Hi nửa tỉnh nửa mê đi tới phòng nghỉ. Nhẹ nhàng đặt cô lên giường, đắp kín chăn, rón rén rời đi.
“Cốc cốc cốc…”Bên ngoài Lãnh Tiểu Tam lễ phép gõ ba cái, Lãnh Diễm mang theo âm thanh trầm thấp vừa xong chuyện đáp: “Vào đi!”
Lãnh Tiểu Tam đi vào không nhìn thấy Nghiêm Hi, tầm mắt chuyển đến cửa phòng nghỉ, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, dù sao cũng không làm ảnh hưởng chính sự của lão đại. Hiện tại cậu chính là đứng trên băng mà sống qua ngày, ngày đó đột nhiên lão đại ra lệnh cậu đi châu Phi đào kim cương, cuối cùng vẫn là cầu xin Nghiêm Hi, để cho cô nói giúp mới thật không dễ dàng ở lại. Nhưng lão đại nói rồi, chuyến đi châu Phi này để dành cho cậu, Tiểu Tam rơi lệ, mình muốn hảo hảo ôm bắp đùi Nghiêm Hi chống bão ~.~
Thấy Lãnh Tiểu Tam, lông mày Lãnh Diễm nhướng lên, buồn cười nói: “Ai u, Tiểu Tam của chúng ta khi nào lại hiểu lễ phép như vậy? Còn biết trước khi vào phải gõ cửa.” Lãnh Tiểu Tam từ trước đến giờ đều là không gõ cửa, mà cậu vẫn như không có chuyện gì nhìn chuyện người không muốn cho thấy, cho nên không sợ. Nhưng lần này…., hình như nhớ tới điều gì. Liếc mắt nhìn Lãnh Tiểu Tam, phát hiện ra trong đôi mắt ngây ngô kia là nét mặt muốn xem kịch vui.
Lãnh Diễm khụ khụ, liếc mắt nhìn cửa phòng nghỉ, trong mắt là sự hài lòng. Lãnh Tiểu Tam thức thời, hiện tại không giống như thường ngày, còn có thể gõ cửa. Không giống như Cố Tiêu, không nhìn thời gian mà trực tiếp gọi điện thoại tới.
Nghĩ như vậy Lãnh Diễm cực kỳ hòa ái dễ gần với Lãnh Tiểu Tam, cất giọng hỏi: “Chuyện gì?”
Lãnh Tiểu Tam được khen, vui mừng nói: “Kế hoạch xây dựng vùng giải phóng đã tìm được mấy nhân viên. Bọn họ cũng nói hạng mục trước mắt không có quá nhiều đối thủ mạnh. Nếu như R&D muốn, nhất định là trong túi chúng ta rồi.”
Lãnh Diễm tỏa mãn gật đầu: “Ừ.” Đôi mắt đen giống như không thấy được ánh sáng trong đó, giống như hồ nước không thấy đáy, không chút gợn sóng, không nhìn thấy chút hài lòng. Lãnh Tiểu Tam cẩn thận quan sát, có chút bất mãn, cậu vì tin tức này phí rất nhiều sức, làm sao lão đại cứ coi như vậy là xong, không có biểu hiện vui mừng?
Lãnh Diễm cúi đầu nhìn văn kiện, phát hiện Lãnh Tiểu Tam đối diện còn chưa đi, có chút kinh ngạc nhướng mày: “Còn có việc gì?”
Lãnh Tiểu Tam không vui: “Lão đại, anh cứ như vậy mà xong. Vì sao em không nhìn thấy một chút hài lòng ở anh?”
Lãnh Diễm gật đầu một cái: “Anh rất hài lòng.” Như là chuyện đương nhiên, bất chợt nghĩ đến một vấn đề, lườm một cái: “A, đúng rồi. Cậu ở bên Thánh Đức cũng có người chứ? Để cho mấy người kia lặng lẽ truyền tin tức này ra. Cứ như vậy, đi ra ngoài đi!”
Lãnh Tiểu Tam sững sờ, không hiểu: “Tại sao vậy? Như vậy không phải để cho họ có phòng bị trước ư?”
Lãnh Diễm thần bí cười một tiếng: “Chính là muốn họ biết chuyện này. Dù sao biết một ít mới dồn họ vào chân tường được. Anh nói như thế nào cậu cứ làm như thế đi, đi đi!”
Lãnh Tiểu Tam vẫn không hiểu nhưng lão đại nói rồi, muốn ép người, ép người nào? Công ty Thánh Đức vậy thì là ép cha con kia rồi. Lắc đầu một cái đi ra ngoài làm việc.
Lãnh Diễm nhìn cửa đã đóng, mắt nửa đóng nửa mở nghĩ. Theo kế hoạch của Nghiêm Hi, muốn đám người kia tìm tới cửa rồi mới tung ra một kích. Nhưng anh không có kiên nhẫn như vậy, dù sao cũng là cha ruột của Nghiêm Hi. Mặc dù trước kia làm tổn thương Nghiêm Hi nhưng hắn hiểu rõ cô, cô rất thương tâm. Nếu người khác không chủ động lôi phiền toái tới cửa, cô tuyệt đối sẽ không chủ động xuất kích. Như vậy sao được? Đừng nói những người đó đã sớm ra tay, chỉ ở điểm anh nhìn họ không vừa mắt liền đủ để xử họ rồi.
Nghiêm Hi không chủ động ra tay cũng bởi vì người thân, ra tay cũng không được. Nhưng những người đó không có quan hệ gì với anh, bọn họ lại không phải không động thủ. Không động thủ thì anh ở sau lưng đẩy họ đi về phái trước. Như vậy Hi Hi sẽ không thể kéo dài kế hoạch. Kế hoạch này cũng đã rất tốt, lại đợi 4 năm rồi mới đến ** này. Quá chậm, anh là thương nhân, cần phải dựng sào thấy bóng.
Nghiêm Hi dựa nửa người ở trước cửa phòng nghỉ, ung dung mở cửa. Miễn cưỡng đến gần khung cửa nhìn Lãnh Diễm đang trầm tư. Thật lâu người kia không chú ý đến mình mới lên tiếng nói chuyện: “Anh muốn buộc bọn họ? Có chừng có mực, con thỏ khi nóng giận còn có thể quay lại cắn người. Mới vừa rồi không phải Cố Tiêu gọi điện thoại tới, Lý Lệ thậm chí ngay cả Chu Kỳ cũng lợi dụng, có thể thấy được người phụ nữ này rất độc ác, cẩn thận ép cô ta đến đường cùng.”
Hôm nay mặc dù khi Cố Tiêu gọi điện tới cô không nghe điện thoại nhưng lúc đó hai người ở gần nhau như vậy, trên căn bản Cố Tiêu nói gì cô đều nghe được Lúc ấy không phải Lãnh Diễm dây dưa chặt cô thật sự thiếu chút nữa không còn hứng thú. Vừa nghĩ tới Lý Lệ lại dám lợi dụng Chu Kỳ, trong lòng cô liền muốn rửa sạch mắt nhìn Lý Lệ, người phụ nữ này còn có người nào cô ta sẽ không lợi dụng? Vì muốn bắt được đường kia củaTriệu tổng, không hề tiếc dùng Chu Kỳ trói chặt lão.
Lãnh Diễm nghe vậy quay đầu nhìn sang, thấy ánh mắt Nghiêm Hi u ám. Quần áo của Nghiêm Hi đã bị Lãnh Diễm chà đạp không dùng được, cô mới vừa bị quậy khóc đi sống lại một chút hơi sức không có, Lãnh Diễm liền thuận tay mặc cho cô áo sơ mi của anh. Lúc này bộ dáng của Nghiêm Hi như vậy xuất hiện trước mắt anh, chính là dụ dỗ. Áo sơ mi to bao trùm cơ thể gầy yếu của cô, đôi chân mịn màng sáng loáng làm gai con mắt anh. Trên áo sơ mi hai nút áo trên cũng không cài, phong cảnh trước ngực như ẩn như hiện lộ ra, trên cái cổ trắng nõn còn hiện ấn ký đỏ tươi mà anh để lại.
Ánh mắt Lãnh Diễm lập tức tối lại, cảm thấy phía dưới của mình lại có phản ứng. Nhìn một chút bàn đầy tài liệu, Lãnh Diễm yên lặng rơi lệ nghiêng đầu không nhìn cô nữa. Hít sâu mấy cái, khi cảm thấy tốt hơn một chút mới quay đầu lại nhìn cô, cau mày hỏi: “Làm sao ăn mặc như vậy mà đi ra, quay lại mặc nghiêm chỉnh.” Tiếng nói rất nghiêm túc, nhưng cẩn thận nghe thì trong nghiêm túc kia mang theo một tia dục vọng.
Nghiêm Hi nhếch miệng cười trôm, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ mặt hết sức oán giận: “Anh còn nói em.” Sau đó hơi giận chạy về phòng nghỉ. Không biết làm sao, sau một giây lại chạy trở ra, cầm trong tay bộ lúc trước mình mặc, ước lượng lên người nhìn Lãnh Diễm nhíu mày hỏi: “Xin hỏi Lãnh đại gia, anh sẽ để cho em mặc?”
Lãnh Diễm đột nhiên cảm thấy lỗ mũi mình nóng lên, thiếu chút nữa chảy máu mũi. Lập tức len lén ngẩng đầu lên, chờ cảm giác kia qua đi mới nhớ tới, đưa tay chỉ tủ trong phòng ng