c mới thức dậy...... Những hình ảnh đó từng chút từng chút thấm vào lòng cô, những khoảng khắc đó là của cô, của riêng cô mà thôi.
Cô chẳng qua là nói cho anh biết, thích anh khiến cho cô rất vui vẻ, còn về câu trả lời của anh, cô cũng không thể đoán trước được, biết đâu hai người có thể tay trong tay, công khai thương yêu nhau thì sao, mọi việc cũng không khó khăn lắm mà, phải không?
La Trạch Hương tiện miệng hỏi tiếp: "Bà ngoại của cậu gần đây sao rồi?"
Lệ Mộng Hằng hồi thần.
"Uhm, bây giờ tốt hơn nhiều rồi, không còn hỗn loạn như trước nữa, tinh thần cũng rất tốt."
"Có khi nào bà không cần uống thuốc mà vẫn khỏe lại không?"
"Được như vậy thì tốt quá rồi." Mặc dù biết rõ điều đó là rất khó, nhưng cứ nghĩ đến việc vẫn còn có hy vọng gương mặt cô liền nở nụ cười vui vẻ.
La Trạch Hương cười một tiếng.
"Ngoại có thể khỏe lên đương nhiên là quá tốt rồi! Nhưng mà, Mộng Hằng à....."
"Làm gì mà cười hề hề như ăn trộm vậy?"
"Cậu biết một người đại nạn không chết, trải qua kỳ tích sống lại, nhất định sẽ đem những việc trước kia chưa làm được tất cả đều làm cho xong không? Tỷ như có người vốn sẽ không cưới, nhưng sau khi sống lại liền lập tức cầu hôn bạn gái; lại tỷ như một người keo kiệt sau khi tìm được đường sống trong cái chết liền đem tài sản của mình đi tiêu xài hết; lại tỷ như......."
"Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?"
"Cậu quên rồi sao? Nguyện vọng lớn nhất của bà không phải là thấy cậu lấy chồng sao!" Gương mặt ngọt ngào của La Trạch Hương nở nụ cười ác ma, “Hình cưới hoa lệ cũng chụp rồi, cháu rể tiêu chuẩn như vậy còn thường xuyên đến chơi hỏi thăm ân cần, mọi sự đã sẵn sàng hết rồi, chỉ còn thiếu bước đi đăng kí và đại tiệc nữa thôi." Cô nhẹ nhàng ngân nga giai điệu lễ đường.
".............."
Bà ngoại của Lệ Mộng Hằng đúng là càng ngày càng khỏe hơn, Cô cũng thật sự vui vẻ, nhưng hôm nay sau khi từ bệnh viện về sắc mặt cô lại không tốt chút nào, khuôn mặt xinh đẹp của nàng mang theo chữ - Bây giờ phải làm thế nào đây?
Bạn cùng phòng của cô, người vẽ tranh minh họa như cậu ấy cũng có thể đoán trước tương lai sao?
Những lời cậu ấy nói mấy bữa trước đều toàn bộ ứng nghiệm, hôm nay lúc cô đi thăm ngoại, bà đã được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biết ra ngoài phòng bình thường, bác sĩ còn nói với cô là các khối u ác tính di căn đều đã được khống chế, hơn nữa còn đang trong quá trình thu nhỏ lại, còn có bộ phận thậm chí còn giống như chưa bị tổn thương bao giờ.
Thật không thể không nói điều này là một kỳ tích.
Cho nên bác sĩ Phương đề nghị làm lại một lần kiểm tra tổng quát, nếu không có gì bất thường, thì có thể lấy thuốc xuất viện, sau đó định kỳ đi tái khám là được.
Mọi chuyện đang tiến triển theo hướng rất tốt, thì "Vấn đề" lại xuất hiện. Lúc cô vừa đến thì thấy bà ngoại đang cầm xem album cưới của cô, không biết tại sao, trong lòng cô lại có chút lo lắng.
Bà ngoại ngẩng đầu lên bảo cô lại, "Sau khi bà xuất viện cháu chọn ngày kết hôn đi, bà muốn tận mắt thấy bộ dáng xinh đẹp lộng lẫy khi mặc áo cưới của cháu ngoại cưng nhà mình!"
Lời bà ngoại làm cho tim cô thiếu chút nữa nhảy ra ngoài!
Xong đời rồi, chụp hình cưới còn có thể nhờ người giúp chứ kết hôn, làm thế nào bây giờ? Cô biết tới nơi nào tìm một người đàn ông để kết hôn đây? Ngay lúc đó, cô thiếu chút nữa đã đem chuyện "Kết hôn giả" nói ra luôn, rồi chợt nhớ đến lời dặn của bác sĩ, là phải làm cho bà giữ vững niềm vui trong lòng, không được kích thích bà, phải tận lực không để cho bà lo lắng hay phiền não về chuyện gì, bời vì tình trạng của bà bây giờ chỉ là đang trong giai đoạn không phải là hết bệnh hẳn, phải tịnh dưỡng khoảng một hai năm thì mới thật sự là ổn định.
Lúc này Lệ Mộng Hằng có chút mờ mịt không biết nói gì.
Hôm nay mặc dù không có lịch trình, nhưng Trì Diệu Hi vẫn muốn đi tham gia một buổi tiệc cưới, thông thường mà nói, bạn gái đi cùng anh thường là người nhà, hoặc tùy theo quan hệ xã giao mà sắp xếp, nhưng kể từ khi Lệ Mộng Hằng làm thư ký của anh, cô đôi khi sẽ theo anh đi tham dự một số buổi tiệc.
Hôm qua anh có nói với cô, muốn cô sau khi đi thăm bà ngoại xong thì trực tiếp đi tới đây.
Sau khi đến hội trường Lệ Mộng Hằng nhìn quanh một vòng, cô không thấy Trì Diệu Hi đâu cả, nhưng lại thấy thư ký Trì Phức Văn của tập đoàn Hồng Lực, cô ấy đang đứng nói chuyện với một phu nhân.
Nghe nói hôm nay chú rể là người thân của Trì Diệu Hi, mà Trì Phức Văn là cô cô của Trì Diệu Hi, có lẽ cũng là người thân của chú rễ.
Trì Phức văn đối với cô có ơn tri ngộ, lúc trước cô học lớp thư ký cô ấy cũng chiếu cố rất nhiều, đúng lý ra cô nên đến chào hỏi. Nhưng khi cô đang bước lại gần, lại nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Trì Phức Văn: “Cái gì? Vịnh Ân đã về? Diệu Hi biết chưa?"
Lệ Mộng Hằng nghe đến đó thì bước chân có hơi ngừng một chút, Vịnh Ân? Cái tên này hình như có chút quen tai, cô nghe qua ở đâu rồi nhỉ?
"Bây giờ còn chưa biết, chứ nếu biết được, tôi cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Cô đó cái gì tôi không dám nói, chứ tâm cơ thì quá nặng không mấy ai có thể sánh bằng cô ta, chuyện lộn xộn do cô ta gây nên năm đó chúng ta cũng không dễ quên như vậy! Ách! Cái loại con gái đó ngay cả con nít cũng có thể lấy ra để lợi dụng thật là đáng sợ!" Câu cuối cùng cô giận dữ bao nhiêu thì lại nói nhỏ bấy nhiêu.
Lệ Mộng Hằng mơ hồ nghe được mấy từ "Con", "Lợi dụng", không tự chủ được, làm chân mày của cô cau lại
"Đây không phải là lý do mà người lớn trong nhà bắt nó đi xem mắt, mong rằng nó mau chóng kết hôn sao?" một đoạn ký ức ùa về trong đầu Lệ Mộng Hằng, cô nhớ lại, năm cô mới lên làm thư ký cho Trì Diệu Hi, trong tiệc rượu cuối năm Trì Diệu Hi say đến không còn biết gì, chỉ luôn miệng kêu "Vịnh Ân", khi đó cô liền nghĩ, Vịnh Ân có lẽ là một người quan trọng trong lòng anh.
"Như vậy không sai đúng không? Gia quy ba mươi tuổi kết hôn rõ ràng như vậy, vậy mà nó vẫn cứ làm bộ làm tịch, bất quá cô gái đó..... Chỉ nghe tên thôi cũng làm cho người ta không thoải mái rồi."
"Tóm lại là, chỉ cần gia thế trong sạch thì là ai cũng tốt, Diệu Hi kết hôn càng sớm, tảng đá trong lòng chúng ta càng sớm được bỏ xuống."
"Vị kia đó, haiz, không phải chỉ mình tôi nói, chứ sao lại cuồng công việc đến vậy chứ, tính tình thì ngang ngạnh, cũng khó trách người lớn trong nhà đều vì chuyện hôn sự của nó mà đau đầu nhức óc. Mấy vị tiểu thư đi xem mắt với nó lúc trước có năm, sau người bề ngoài từ chối nó, chứ thật ra tất cả đều do nó dở trò, tiểu tử thúi này!"
"Nghe nói gần đây cậu ấy hình như hay đi chung với vị tiểu thư nào sao?"
"Chắc là tin đồn rồi, nó từ nhỏ đến lớn tính tình rất xấu, thứ duy nhất có thể ở cùng, hoặc có thể nói đến việc kết hôn chắc cũng chỉ có công việc của nó thôi, những thứ khác đều là giả đó, trừ phi ngày nào đó, nó tự động đem người đến giới thiệu, hơn nữa còn phải tận mắt thấy tên vợ nó trên tờ hôn thú thì mới có thể tin được, chứ không thì những thứ khác là không thể tin được đâu."
Người ta đang bàn về chuyện nhà của họ, Lệ Mộng Hằng cảm thấy lúc này mà đến chào hỏi thì thật không đúng, đang muốn rời đi, thì một phía của hội trường truyền đến tiếng kêu hưng phấn thích thú của phái nữ, sau đó hình như có đồ vật gì đó bị ném ra ngoài, lúc Lệ Mộng Hằng chú ý đến, thì một thứ gì đó trắng trắng sáng sáng đang hướng phía cô bay tới, cô nghiêng người một chút muốn tránh, thì vừa đúng lúc có người hầu bưng một khay bò bít tết nóng hổi đi ngang qua cô, tay trái cô vừa vặn đụng trúng, là trong lúc nhất thời mọi người đều hỗn loạn, khách khứa đều kêu lên không ngừng.
"Sao vậy, sao vậy? Chuyện gì mà ồn ào như vậy?"
"Có người bị thương rồi!"
"Người nào? Có sao không?"
Vết phỏng đau đớn giống như có người cầm đuốc đốt tay của cô, Lệ Mộng Hằng chịu đựng cơn đau, trong lúc nhất thời không nói ra được lời nào, chợt, có người kéo tay cô về phía bể rượu cưới, sau đó liền đem tay cô để vào khối băng nổi lên trên bể rượu.
"Anh, anh à, đó là rượu cưới...." Người bồi bàn lại gần nhắc nhở.
Trì Diệu Hi lạnh lùng trừng anh, ánh mắt hàm chứa ngọn lửa, nếu như nói lúc này anh đang muốn động thủ đánh người thì cũng không ai hoài nghi, "Vậy thì sao? Vị tiểu thư này bị phỏng quan trọng, hay cái bể rượu cưới này quan trọng hơn hả?"
Trì Phức Văn nhận ra người bị thương là Lệ Mộng Hằng, mà ở bên cạnh cô ấy lại là cháu mình. Liền vội vàng đi tới, "Thư ký Lệ có sao không? Hay là đi bệnh viện coi sao đi?"
Bộ dạng mất khống chế như vậy của Trì Diệu Hi thì Lệ Mộng Hằng mới thấy lần đầu tiên, mặc dù Trì Diệu Hi được kêu là "Bãi thuốc nổ", nhưng chẳng qua là anh không chịu được việc nhân viên của mình mắc sai lầm, vì yêu cầu của anh rất nghiêm cẩn, cũng không thể chịu được cấp dưới của mình qua loa, chiếu lệ, nên anh sẽ không để ý sắc mặt ai mà chỉ trích thẳng thừng sai lầm của mọi người.
Nhưng lúc này vẻ mặt cùng cử chỉ của anh đều lộ rõ lửa giận, trong con người hiện lên ngọn lửa ngùn ngụt, đây thật đúng là cô mới thấy lần đầu tiên.
Thế nhưng trong ánh mắt ngùn ngụt lửa giận của anh, còn có một chút tâm tình khác, dường như là đau lòng, còn có.....
Coi như hết! Còn có thể có gì nữa chứ! Đừng luôn để bản thân mình vọng tưởng nhiều quá, sẽ bị thương mất, cô còn chờ mong như vậy thì chắc chắn cuối cùng sẽ tổn thương nặng nề mà thôi.
Sau khi than nhẹ trong lòng, Lệ Mộng Hằng liền tự nói với bản thân, đây là tiệc cưới của người ta, cô làm cho mọi chuyện hỗn loạn như vậy cũng đủ ngượng lắm rồi, không nên để chuyện gì khác xảy ra nữa.
"Còn, còn tốt lắm, tôi không sao, chờ một lát tôi đi mua một ít thuốc trị bỏng là được rồi."
"Cái gì gọi là không sao...." Một bàn tay ấm áp lay nhẹ anh, anh nhìn chủ nhân của bàn tay kia - Lệ Mộng Hằng hướng anh lắc nhẹ đầu một cái.
"Ngại quá, tôi đi trước nha". Cô đi ra khỏi nhà hàng, vốn định đi lấy xe về, nhưng tay đau đến mức toát mồ hôi lạnh, cô không thể làm gì khác hơn là bỏ ý định đó, chuẩn bị kêu một chiếc taxi.
Đang muốn đi tới đầu đường để kêu xe, phía sau liền truyền đến tiếng kêu của Trì Diệu Hi, sau đó anh bước nhanh đến.
"Thư ký Lệ".
"Sao anh lại ra đây?"
Trì Diệu Hi không để ý đến câu hỏi của cô, liền phân phó nhân viên bãi đỗ xe của nhà hàng đi lấy xe, một lát sau xe liền được đưa tới, Trì Diệu Hi mở cửa xe, "Lên xe đi, tôi đưa cô đi bệnh viện.
Lệ Mộng Hằng ngẩn ra, anh đuổi theo chỉ để đưa cô đến bệnh viện?
"Không cần đâu, cũng không nghiêm trọng lắm."
"Cô nghĩ tại sao tôi lại phải đuổi theo? Vốn biết cô là người không muốn làm khó người khác." Thấy cô vẫn không nhúc nhích, anh liền nói: "Cô muốn tự mình lên xe hay là để tôi khiêng cô lên, cô chọn đi."
Lệ Mộng Hằng cau mày, chần chờ một giây liền ngoan ngoãn lên xe, ở nơi đông người như vậy, cô cũng không muốn mình bị mất mặt.
"Tôi không biết anh là người thừa nước đục thả câu như vậy đấy."
Lệ Mộng Hằng khẽ thở dài một cái, "Tôi thật sự không muốn đến bệnh viện mà, chỉ có chút đau, cũng không nghiêm trọng lắm, đi mua thuốc trị phỏng bôi lên là được rồi."
"Cô chắc chắn?"
Trì Diệu Hi giúp cô thắt dây an toàn, đóng cửa xe, rồi mới đi vòng qua ngồi vào chỗ lái, "Sau này cô còn nhiều cơ hội thấy lắm, yên tâm đi." «123»