Tuy hàng ngày Tâm Oanh vẫn cùng anh đến công ty như cũ nhưng khoảng thời gian hai người ở chung lại ít đến đáng thương, luôn là vừa đến công ty cô lập tức không thấy bóng dáng. Mãi tới lúc ăn cơm, cô mới lên phòng sau đó hai bên im lặng kết thúc bữa trưa.
Cho dù anh muốn tìm đề tài nói chuyện với cô, nghĩ giống như trước nghe cô kể chuyện nhiều chuyện trong công ty, mặc cô quấn quýt quấy rầy anh làm việc nhưng dường như không còn nữa rồi.
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa, cô không còn ngủ cùng anh, dính lấy anh, không đợi anh trở về giống như quá khứ nữa.
Cô thay đổi khiến anh không biết nên sống chung với cô thế nào. Nhìn cô, rõ ràng là người thân yêu nhất rồi lại như xa lạ làm cho người ta hoang mang.
Anh thậm chí còn phát hiện mình đã bị cô thu hút, không giây phút nào là không nhớ đến cô. Nhìn cô cùng nhân viên nam cười cười nói nói anh liền đố kỵ tựa như bảo bối của mình bị người ta đoạt mất.
“Con về rồi.” Mặc Kính Viễn từ trên tầng đi xuống, phát hiện con trai đang ngồi ngẩn người trong phòng khách.
“Vâng.” Vẻ mặt Thiếu Kỳ liền hờ hững như cũ.
“Xảy ra chuyện gì à? Nhìn con hình như không vui lắm.” Mặc Kính Viễn đương nhiên cảm thấy được con trai không bình thường, ông cũng biết là vì chuyện của Tâm Oanh.
Thời gian này quan hệ giữa con trai cùng Tâm Oanh vô cùng xấu, toàn bộ đều bị vợ chồng hai người thu hết vào đáy mắt. Chỉ là có một số chuyện, nhất định phải để tự hai đứa tìm ra, người ngoài chỉ cần đợi đến thời khắc quan trọng chỉ điểm cho họ một chút là được.
“Để ba đoán nhé, là vì Tâm Oanh sao?” Mặc Kính Viễn tự nhiên ngồi xuống ghế sofa.
Mặc dù con ông ở trên thương trường rất cơ trí nhưng về mặt tình cảm lại quá chậm chạp giống y hệt ông, chỉ có điều ông may mắn gặp được người vợ can đảm.
“Con muốn đi ngủ.” Bị người nói trúng tâm sự, Thiếu Kỳ bắt đầu tự vệ không muốn thảo luận chuyện của mình cùng người khác cho dù đó là người nhà.
Mặc Kính Viễn vươn tay ra, giữ chặt anh đang định rời đi.
Thiếu Kỳ hơi nhíu mày, trong mắt lộ vẻ khó hiểu.
“Ba biết từ nhỏ con đã sống độc lập không cần ba mẹ lo lắng bất cứ chuyện gì nhưng có một số việc con không nhìn bằng trái tim thì suốt đời sẽ không thể hiểu được.” Mặc Kính Viễn sâu xa nói.
“Con không hiểu ba đang nói gì?” Thiếu Kỳ trốn tránh quay mặt đi không muốn đối diện với ông.
“Con trai, ba hiểu tính cách của con, có một số chuyện không phải nghĩ muốn ngăn cản là có thể ngăn cản. Vì sao con đối xử với Tâm Oanh khác hẳn so với những người khác? Vì sao con để ý đến Tâm Oanh đến vậy? Vì sao chỉ cần là chuyện liên quan tới Tâm Oanh đều ảnh hưởng đến tâm tư cùng hành động của con?
Vì sao bất cứ chuyện gì đều không đả động được tâm tư con, chỉ có Tâm Oanh mới có thể làm con thật sự vui vẻ? Vì sao lúc Tâm Oanh bị thương con sẽ vì nó tổn thương những người khác? Tại sao muốn bảo vệ nó cẩn thận đến vậy? Tại sao coi nó quan trọng hơn chính mình?
À! Những điều ấy đâu chỉ vì tình cảm anh em, với con mà nói chăm sóc nó không phải là trách nhiệm, nếu con không nhìn thẳng vào vấn đề thì chẳng những con bị tổn thương mà cả Tâm Oanh cũng sẽ bị tổn thương theo.”
Mặc Kính Viễn biết anh không muốn tâm sự cùng mình, có điều, có một số chuyện vẫn cần có người đến nói cho anh biết.
Từ lúc anh mười một tuổi cầu xin bọn họ nhận nuôi Tâm Oanh, Mặc Kính Viễn đã biết con trai có chút tình cảm với Tâm Oanh. Có lẽ ban đầu thật sự thương yêu cô như em gái, song....
Theo hai đứa dần lớn lên, tính cách càng lúc càng trưởng thành, tình thân sẽ biến đổi thành tình yêu. Có lẽ đây mới là nguyên nhân chủ yếu mà lúc trước anh xin hai người nhận nuôi Tâm Oanh—
Thời điểm Thiếu Kỳ mười một tuổi đã yêu Tâm Oanh rồi, suốt đời xem cô là duy nhất.
“Rốt cuộc ba muốn nói gì?” Giọng Thiếu Kỳ đầy không vui, hai tay nắm chặt, cắn răng, tức giận hỏi.
Bất an và hoảng loạn trong lòng dần tăng lên, bí mật chôn sâu dưới đáy lòng dường như bị người khác nhìn thấu. Anh vô cùng khẳng định những lời nói tiếp theo của ba tuyệt đối không phải là điều anh muốn biết.
Mặc Kính Viễn nhếch môi, hai mắt sắc bén nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt nghiêm túc mà trước đây chưa bao giờ gặp.