g ngậm miệng đều là kết hôn, kết hôn , thật giống như tôi ký Khế Ước Bán Thân cho cô ta không bằng."
Trong mắt Tào Thiệu Trạch toát ra sát khí, Thiệu Vĩ Minh kịp thời nói tiếp: "Ý của tôi chính là muốn để cho anh biết, anh không phải bận tâm tới tôi, lần đó ở bệnh viện thấy anh thì tôi đã cảm thấy tình cảm của anh đối với Lý Ý Di không tầm thường, tất cả mọi người đều là đàn ông, linh cảm này vẫn phải có, ngày hôm qua tôi thấy đoạn phim ngắn gì đó của anh chụp, thì càng thêm khẳng định điểm này."
Tào Thiệu Trạch không sợ hãi khi bị phơi bày sự thật, trừng mắt Thiệu Vĩ Minh hỏi hắn: "Cho nên?"
Thiệu Vĩ Minh sững sờ, sau lại cười nói: "Cho nên nói, nếu như anh muốn, tôi có thể mắt nhắm, mắt mở xem như không biết chuyện của hai người. Đàn ông mà, ai mà không như vậy, tôi có thể hiểu được.., nhưng nếu như anh làm tôi khó chịu, tôi sẽ nắm thật chặt để cho anh cũng không dễ chịu. Ý Di là người đầu óc đơn thuần, hiện tại nói thế nào cũng là có người thứ ba chen vào giữa chúng tôi, tôi chỉ cần giả bộ rất bi thương, anh nói trong lòng cô ta sẽ có khúc mắc hay không, có thể không cảm có lỗi với tôi hay không, cho nên sẽ đối tốt với tôi gấp bội, cách ann thật xa mới đúng."
Huyệt Thái Dương của Tào Thiệu Trạch nổi đầy gân xanh, thì ra là hắn có tính toán này, anh trầm thấp nói: "Vì 500 cây lau nhà, mà mày liền bán Ý Di?"
"Dĩ nhiên sẽ không, nói thế nào cô ấy cũng là phiếu cơm dài, nhưng tôi gần đây thua quá thảm hại, luôn tìm cô ấy lấy tiền, nếu như đột nhiên lại tìm cô ấy nói muốn nhiều như vậy, khó tránh khỏi khiến cô ấy ghét, tôi cũng không muốn phá hư quan hệ giữa chúng tôi." Thiệu vĩ Minh nói rõ: "Cho nên, anh giúp tôi lần này, sau này bất kể anh tìm cô ấy làm người mẫu cũng tốt, làm bạn trên giường cũng được, tôi đều làm như không nhìn thấy, cho đến khi anh chơi chán mới thôi, như thế nào?"
Tào Thiệu Trạch tức đến mức toàn thân phát run, nhưng anh nhịn xuống kích động muốn đánh mấy quyền lên mặt Thiệu Vĩ Minh, anh cố gắng khống chế hô hấp của mình, tuyệt không thể vì một người rác rưởi trước mặt mà mất khống chế.
Qua một hồi lâu, Tào Thiệu Trạch chậm chạp , khó khăn hỏi hắn: "Như vậy, nếu muốn mày đem cô ấy bán cho tao..., phải mất bao nhiêu tiền."
"Cái gì?" Thiệu Vĩ Minh kinh hãi 0, nhìn anh khó có thể khống chế tức giận, hắn đột nhiên thức tỉnh, kinh ngạc nói: "Không thể nào? Anh nói thật à!"
"Mày không phải để ý tao nghĩ như thế nào, nếu như mày cần tiền, bao nhiêu tiền mới có thể làm cho mày biến mất trước mặt cô ấy!" Tào Thiệu Trạch rống lên.
Tại sao Lý Ý Di lại gặp phải người rác rưởi như vậy? Chỉ cần có sự hiện hữu của hắn, cô vĩnh viễn sẽ không có cuộc sống yên ổn hạnh phúc, mà cô là một cô gái tốt như vậy, tại sao bị hắn nói không đáng giá một đồng? Cô cũng không phải không thú vị, cô chỉ là dùng ánh mắt đơn thuần nhất nhìn cái thế giới này, dùng phương thức trực tiếp nhất biểu đạt chính cô.
Cô chân thật, là tạo vật của trời, con người tục tằng, dùng hết cả đời cũng không hiểu phải thưởng thức cô.
Người người đều nói Mẫu Đơn tốt, anh nói hoa Mẫu Đơn không sánh kịp hoa sơn trà. . . . . . Anh chính là cực kỳ yêu cô, đóa hoa sơn trà nho nhỏ này.
"Ha ha!" Thiệu Vĩ Minh hai mắt tỏa sáng, "Anh nói thật sao, cho dù tôi rời khỏi cô ấy, cũng không có nghĩa cô ấy là của ann, anh thật muốn vậy sao? Nếu như có tiền cho tôi thì không thành vấn đề."
"Mày ra giá đi." Tào Thiệu Trạch âm trầm nói.
Không nghĩ tới anh cũng sẽ làm ra những chuyện chỉ có xã hội đen mới có thể làm này, nhưng hoa sơn trà quá mức tốt đẹp, coi như không phải nở rộ vì anh, cũng không thể để loại người như Thiệu Vĩ Minh hái đi được.
Thiệu Vĩ Minh suy nghĩ một chút, đưa ra bốn ngón tay.
Trong lòng Tào Thiệu Trạch trầm xuống, gần đây anh đem toàn bộ tiền để dành đầu tư vào "Tình" để nâng cao thương hiệu, làm sao có nhiều tiền như vậy?
"Con người của tôi rất giữ chữ tín, có số tiền kia, tôi không chỉ bảo đảm không bao giờ xuất hiện trước mặt Lý Ý Di, nếu không làm được ngay cược đua ngựa cũng từ bỏ, anh không phải là ông chủ lớn sao, cũng đừng nói mà không giữ lời."
"Được, tao đáp ứng mày." Tào Thiệu Trạch gật đầu, "Mày đưa số tài khoản cho tao, ngày mai tao sẽ chuyển tiền qua."
"Ai nha! Bệnh viêm khớp của tôi giống như càng ngày càng nghiêm trọng, tay cũng cương không động được." Thiệu Vĩ Minh làm bộ đem năm ngón tay duỗi ra, từ bốn liền đổi thành năm, "Thật ngại qua, như vậy mới đúng."
"Mày!" Tào Thiệu Trạch cảm giác trong phổi bốc hỏa, "Mày rốt cuộc coi cô ấy là cái gì!"
"Làm như tôi không bỏ được bạn gái à! Anh không phải nghĩ ép giá chứ? Ý Di cũng thật đáng thương."
Tào Thiệu Trạch thở ra một hơi, "Được, vậy. . . . . ."
Hai người đang nói đến đó, cửa thông phòng đột nhiên mở ra, đối với Thiệu Vĩ Minh mà nói vách tường đột nhiên mở ra đương nhiên là chuyện rất kinh khủng, làm hắn sợ tới mức rụt cổ lại.
Mà Tào thiệu trạch cũng bị kinh hãi, anh không nghĩ trong phòng làm việc còn có những người khác ở đây, vừa đưa mắt nhìn, người từ trong cửa kia đi ra, theo bản năng anh nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng chỉ có ba chữ. . . . . .anh Xong đời.
Dáng vẻ Lý Ý Di rất bình tĩnh giống như cô không nghe được hai người nói chuyện, nhưng hai người đàn ông này cũng hết sức xác định đó là chuyện không thể nào.
"Hai người các anh mua được bán đi cũng rất hăng hái, chẳng lẽ không cần hỏi người trong cuộc là tôi sao?" Cô hỏi bọn họ, nhưng đứa ngốc cũng nghe ra được cô không phả đang thương lượng cùng bọn họ.
"Ý Di?" Thiệu Vĩ Minh quay đầu nhìn về phía Tào Thiệu Trạch, "Tào Thiệu Trạch, mày thật âm hiểm!"
Tào Thiệu Trạch biết hắn hiểu lầm, cho là anh thông đồng với Lý Ý Di từ trước, nói thật nếu được như vậy lại tốt, nhưng trên thực tế nội tâm anh lúc này rất bất an, cũng không so đo với Thiệu Vĩ Minh, đối với Lý Ý Di từ trên trời rơi xuống, người không rõ ràng nhất là anh.
Lý Ý Di từng bước một đi tới chỗ bọn họ , phòng làm việc vốn không lớn nhưng giờ giống như biến thành toàn bộ thế giới, mỗi một bước của cô đối với bọn anh trở nên vô cùng dài.
"Ý Di, mới vừa rồi là anh nói càn , em không nên tin những lời đó, anh chỉ đang gạt tên tiểu tử này, anh chỉ muốn một khoản tiền từ anh ta, chờ tiền tới tay anh mới sẽ không cho phép anh ta muốn làm gì thì làm với em!" Thiệu Vĩ Minh nói lời xoay chuyển rất gượng ép.
"Vậy sao, vậy anh nói mà không giữ lời à." Lý Ý Di nhìn hắn, "Tôi cũng biết rõ anh có rất nhiều khuyết điểm, anh lười biếng lại tự đại, ham món lợi nhỏ, nhưng anh lười biếng tôi có thể chịu được, bản thân tôi cũng có thể phối hợp, anh ham món lợi nhỏ chỉ cần tôi có cái gì tất cả đều cho anh, nhưng hôm nay, anh đến cả sự trung thực cũng mất đi."
"Cho nên? Cho nên cô có đầy đủ l có thể cùng người đàn ông này ở bên nhau!" Thiệu Vĩ Minh biết rõ đã không cách nào cứu vãn, nên cũng không thừa nhận sai lầm, mà đem tất cả lỗi đẩy cho người khác, "Các người gạt được tôi rồi chứ gì, chẳng lẽ tôi không có cảm giác sao? Người phụ nữ như cô, tôi có thể nhịn đến bây giờ đã là kỳ tích!"
Hắn không đợi người khác nói chuyện, đá đổ một cái ghế xong giận dữ rời đi, chỉ là trong mắt những người khác nhìn thế nào cũng giống như đang chạy chốn.
Lý Ý Di dĩ nhiên sẽ không đuổi theo hắn, chính cô đang đợi hắn đi, sau khi hắn đi, nơi này chỉ còn lại cô và Tào Thiệu Trạch.
Cô ngẩng đầu nhìn Tào Thiệu Trạch, người sau gáy lạnh cả người, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, mới vừa rồi còn tức giận cực độ, đột nhiên lại chuyển thành kinh hãi cực độ, biến hóa lớn như vậy sẽ làm anh giảm tuổi thọ.
"Ý Di. . . . . ." Anh thử mở miệng.
"Anh muốn mua em?"
Tào Thiệu Trạch cái gì cũng không thể nói ra khỏi miệng, anh biết cô đang tức giận, mặc dù nhìn qua không phải rõ ràng, nhưng hỏa khí của cô có thể dời núi lấp biển, hơn nữa không rõ nguyên nhân mới tốt giống như tất cả đều nhằm vào anh.
Bất kể nghĩ thế nào, cũng có thể là tức Thiệu Vĩ Minh tương đối nhiều? Xét từ một phương diện khác, qua chuyện trùng hợp này để cho cô nhìn rõ diện mạo thực của Thiệu Vĩ Minh, về tình về lý, cô không nên đối với anh. . . . . .
"Anh biết rõ đó là chủ quyền của em, không ai có thể đem em đi mua bán được, anh chỉ nói miệng thôi. . . . . . Chỉ là lời nói bừa mà thôi, thật ra thì anh không có ý đó." Anh càng nói thanh âm càng nhỏ, cô sẽ không cảm thấy anh đang chia rẻ bọn họ chứ?
Cuối cùng anh lấy lại dũng khí nói: "Em cũng nhìn thấy, cùng loại người như vậy ở chung một chỗ không có tương lai, cho dù em nói anh hèn hạ cũng tốt hay cái gì cũng được, anh chính là không muốn để em cùng hắn ở chung một chỗ, coi như không phải hôm nay, nếu như ngày sau có cơ hội anh cũng sẽ chia rẽ hai người!"
"Vì vậy, anh cho anh ta tiền? Đây là biện pháp anh nghĩ ra?"
"Nếu như vậy có thể giải quyết tất cả, anh sao lại không làm. . . . . ."
Chát! Gương mặt Tào Thiệu Trạch nóng lên, anh không thể tin cô thế nhưng lại tát anh? Sức lực của cô không lớn lắm, nhưng mặt anh giống như bàn ủi, nóng đến đau.
Cô vì Thiệu Vĩ Minh mà đánh anh? Mà cô sau khi đánh anh, thế nhưng khóc. . . . . .
Trên mặt Tào Thiệu Trạch đau rát nhưng nhìn qua vẫn rất bình tĩnh còn Lý Ý Di lại chảy xuống hai hàng nước mắt.
"Ý Di, Ý Di. . . . . ." Anh luống cuống, bất kể cô đánh anh vì cái gì cũng không quan hệ, chỉ cần cô đừng dùng nước mắt hù dọa anh, anh đã từng thề , sẽ không để cho cô rơi lệ, "Ý Di, em đừng khóc, em hận anh thì đánh anh đi!"
Chát! Lại một cái tát, lần này đánh vào má bên kia.
Hai bên gương mặt Tào Thiệu Trạch đều đỏ, như vậy tốt hơn, hai bên thăng bằng ngược lại không cảm thấy đau.
"Anh thà cho hắn tiền, cũng không muốn đem chuyện nói cho em biết. . . . . ." Lý Ý Di nhỏ giọng nói xong, đột nhiên nâng cao âm lượng, trong mắt lệ nhẹ nhàng tuôn ra làm anh run sợ , "Anh thế mà lại cho rằng em tin tưởng anh ta nhiều hơn tin tưởng anh!"
"Hả?" Tào Thiệu Trạch không biết có phải bản thân bị đánh đến hôn mê rồi không, sao anh nghe không hiểu lời của cô.
"Sao anh không nói cho em biết? Nói với em anh ta đánh bạc, nói láo, lừa gạt, anh có miệng , sao lại không nói những chuyện này cho em biết? Tại sao không chút do dự liền thỏa hiệp? Trong lòng anh tin tưởng lời anh ta nói như vậy, anh tin mặc kệ anh ta nói gì em đều sẽ nghe, tin tưởng anh đem những chuyện này nói cho em biết, em cũng vẫn sẽ đứng về phía hắn, phải hay không?"
Tào Thiệu Trạch bị cô nói cho không có khả năng cãi lại, anh thật sự nghĩ, ngộ nhỡ lời của anh không bằng lời ngon tiếng ngọt của Thiệu Vĩ Minh, cô liệu có cho rằng anh khích bác chia rẽ quan hệ của bọn họ hay không?
Anh không thể làm chuyện mạo hiểm đó, tiền không có thì có thể kiếm lại, nếu như vậy có thể khiến con người cặn bã kia biến mất trước mặt cô, từ đó bình an vô sự. Có lẽ lúc tâm trạng cô xuống thấp, anh đi an ủi cô, động viên cô..., rất có thể cô sẽ ỷ lại vào anh?
Anh biết ý định này rất âm hiểm, rất hèn hạ không phải việc quang minh chính đại, cạnh tranh công bằng gì?
Tào Thiệu Trạch càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, hôm nay Lý Ý Di còn tức giận với anh!
"Chẳng lẽ em sẽ tin tưởng anh sao? Trăm phần trăm không hề phòng bị mà tin tưởng ann? Anh ta dù sao cũng cùng em lui tới hơn nửa năm, em có thể lập tức tin tưởng hắn lừa gạt em, dùng tiền của em sống phóng túng, trầm mê đánh bạc, còn xem em như vật phẩm để lợi dụng?"