i cảnh của trường. Nói tóm lại, khả năng Quách Na được nhận vào trường này gần như bằng không.
Đối mặt với thái độ khó tin của Lục Tiểu Nhạc, Quách Na vẫn rất lạc quan: “Không phải mình muốn tranh đua gì với cậu, chỉ là muốn phấn đấu vì ước mơ một chút xem sao? Hơn nữa, Tử Khiêm đang học ở đây…”
Nha đầu đầu kia quả nhiên vẫn còn nhớ nhung Hạ Tử Khiêm a!
Lục Tiểu Nhạc nhìn Quách Na thở dài, trên đời này dứt khoát không có người thứ hai cố chấp như cô. Vì một nam sinh ngay cả nói chuyện cũng chưa từng, mà có thể âm thầm thương nhớ nhiều năm như vậy, nếu như Hạ Tử Khiêm biết được mặc dù bản thân tốt nghiệp đã lâu nhưng vẫn còn rất quan trọng trong trái tim một em gái nhỏ, không biết có vui mừng hay không?
Thật ra cho dù là Lục Tiểu Nhạc hay Quách Na, trên đời này luôn có một người, khiến bọn họ ôm mộng tưởng, được cùng sánh bước trên đường đời. Có thể chuyện như thế đến tai người khác sẽ thành trò cười, cũng sẽ có người nói bọn họ không thực tế, mơ tưởng hão huyền. Thế nhưng tuổi trẻ đẹp không phải vì tràn ngập mơ mộng sao?
Mỗi người chỉ được sống một lần trên đời, quan trọng là luôn hy vọng vào tương lai, vượt qua khó khăn, không vì vụ lợi mà thỏa hiệp, không vì chê cười mà dao động. Có thể rất nhiều năm sau đó, khi quay đầu nhìn lại đoạn đường mình đã đi qua, nhìn lại những người đã từng cười nhạo mình, mới phát hiện không biết từ bao giờ họ đã biến mất trong biển người, cũng không thể theo kịp bước tiến ước mơ bạn.
Công sức Lục Tiểu Nhạc không ngừng nỗ lực, cuối cùng cũng thu được thành quả nho nhỏ. Sau một năm, cô nổi lên như một hiện tượng, trở thành một điều kì diệu trong mắt mọi người, đánh đâu thắng đó, còn được xếp vào “top” 4 của trường, khiến các thầy cô đã từng đau đầu mỗi khi nhắc đến tên cô cũng chỉ biết há mồm kinh ngạc.
“Tôi nghĩ nếu con gái anh có thể duy trì thành tích hiện tại, thi vào trường đại học hẳn không có vấn đề gì.” Đến thăm nhà thầy, chủ nhiệm lớp tin tưởng cam đoan.
Nhưng Lục Tiểu Nhạc chẳng quan tâm.
Đại học trọng điểm bình thường không phải mục tiêu của cô, mục tiêu của cô là đại học B, có lẽ sẽ có người cho rằng đó là nằm mơ giữa ban ngày, nhưng trong vòng một năm vừa qua, cô đã có thể tạo ra kỳ tích, bây giờ cô càng không ngại tạo ra một kỳ tích nữa.
“Em định làm cô ba liều mạng thật sao?” Ngày thứ ba của kỳ nghỉ hè, Trác Hàng vào phòng Lục Tiểu Nhạc, thấy cô vùi đầu trong một đống bài tập, nhịn không được trêu chọc.
“Im nào, đừng làm phiền em!: Lục Tiểu Nhạc vừa làm bài vừa khổ sở không thôi, nghe thấy tiếng Trác Hàng, khó chịu nhíu mày lại.
Thế nhưng Trác Hàng không có ý ra ngoài, anh kéo ghế lại, ngồi ở bên.
Lục Tiểu Nhạc nổi giận, quay đầu, không khách khí nói: “Anh có phiền không hả, đã bảo em đang làm bài tập rồi?”
“Em học là chuyện của em, anh xem là chuyện của anh, chẳng liên quan, em phiền cái gì?”
Câu trả lời của Trác Hàng khiến Lục Tiểu Nhạc rất khó chịu: “Anh nhìn như thế, em không làm bài được!”
“Không cần!” Cô xoay người, coi anh như không khí, tiếp tục làm bài tập của mình.
Một giây, một phút, hai phút, năm phút, mười phút… Cuối cùng Lục Tiểu Nhạc nhịn không được ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Trác Hàng.
“Sao hả, không làm đi?” Anh cố ý nói.
“Làm cái đầu anh!” Lục Tiểu Nhạc hung hăng nói, “Đều do anh, ảnh hưởng đến việc học của em, hại em ngay cả bài tập cũng không làm được, anh chịu trách nhiệm đi!”
Đúng là không thể nói đạo lý, Trác Hàng cười nói: “Cần giúp việc gì cứ việc nói thẳng.”
“Ai cần anh giúp/”
Trác Hàng nhún nhún vai, thờ ơ.
“Thôi được rồi, anh giúp một tay sẽ chết sao?” Lục Tiểu Nhạc rốt cục cũng chịu hạ mình.
Lúc này Trác Hàng mới cúi xuống, cầm bút bắt đầu giảng bài cho cô.
Mặc dù đã tốt nghiệp nhiều năm, nhưng những bài tập này đối với Trác Hàng mà nói vẫn dễ dàng như một bữa ăn sáng, ra tay một chút là có thể giúp Lục Tiểu Nhạc hiểu rõ.
“Thật ra loại bài tập này cũng không khó lắm, chỉ cần em nắm chắc phương pháp là không có vấn đề gì, ví dụ đề thế này chẳng hạn…” Anh hết sức tập trung, cầm bút vẽ mấy hình ra nháp, đồng thời giải thích cụ thể từng hình một.
Lục Tiểu Nhạc nghe được có chút thất thần, bọn họ ở chung nhiều năm như vậy, Trác Hàng chưa bao giờ như hôm nay, kiên trì chỉ dạy cho cô. Mà cô cũng chưa bao giờ nghĩ tời, có một ngày mình có thể yên lặng ngồi bên cạnh anh, nghe anh giảng giải bài tập.
Hóa ra không biết từ khi nào, quan hệ bọ họ đã trở nên gắn bó như vậy, mọi thứ thay đổi thế nào, Lục Tiểu Nhạc cũng không hề hay biết. Cô chỉ biết là, lúc này mình chỉ làm một việc, là chăm chú đuổi theo bước tiến của anh. Một ngày nào đó, cô có thể đuổi kịp anh, có thể nắm tay anh cùng tiến bước.