Giàu sang không hư hỏng, không chịu nhục dưới sức mạnh là giấc mộng cảnh giới của Trần Hiểu Kỳ, hơn nữa sau khi cùng Vệ Hiểu Phong phát sinh quan hệ, cô càng mong thực hiện được điều này.
Vệ Hiểu Phong căn bản không có chút nào là con người hòa nhã, tao nhã cũng chỉ là vẻ bề ngoài, trong ruột là gian thương thêm phúc hắc, bá đạo không thể nói lý, phong độ tao nhã chó má gì, đều là lừa tiểu nữ sinh không hiểu chuyện, sau khi bị Vệ Hiểu Phong cưỡng chế ở chung nửa năm, Trần Hiểu Kỳ khắc sâu nhận thức trước kia chính mình ngốc bao nhiêu.
Đáng tiếc liền giống như lên thuyền giặc, muốn xuống cũng không thể, ngay từ đầu Trần Hiểu Kỳ cũng không nghĩ tới có thể cùng Vệ Hiểu Phong dây dưa lâu như vậy, sau khi khai giảng, trực tiếp bị Vệ Hiểu Phong nửa bắt buộc chuyển đến chỗ anh, phản kháng không có hiệu quả cũng sẽ theo nó mà đến, dù sao chỗ Vệ Hiểu Phong cách trường học của cô không xa, hơn nữa xác thực rất thoải mái, còn có người nấu cơm.
Từ khi chuyển vào, Trần Hiểu Kỳ liền trãi qua những ngày thoải mái, quần áo đến liền đưa tay, cơm đến liền há mồm, giống như bà chủ, duy nhất không tốt chính là buổi tối có chút không hài hòa.
Trần Hiểu Kỳ còn nhớ rõ lần đầu tiên sau khi bị Vệ Hiểu Phong bắt buộc ngủ cùng một chỗ, cả một đêm cô còn phòng bị võ trang hạng nặng, mặc áo ngủ từ đầu đến chân, Vệ Hiểu Phong tắm xong, xốc chăn lên, khóe mắt cũng chưa nhìn một cái, trực tiếp đưa tay đem áo ngủ của cô lột xuống ném trên mặt đất, vô cùng cường ngạnh mệnh lệnh: "Về sau ở trên giường không được mặc loại quần áo này, khó coi, ôm không thoải mái."
Lúc ấy Trần Hiểu Kỳ tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu, nhưng không có can đảm phản kháng, cũng may Vệ Hiểu Phong liền chỉ ôm cô mà ngủ, không có tạp niệm gì, tuy rằng cô có thể cảm giác rõ ràng trên người anh có loại ham muốn bộc phát, ngày hôm sau vẫn như thế, ngày thứ ba cũng như vậy, đến ngày thứ tư, đã lo lắng sắp điên rồi, Trần Hiểu Kỳ còn phòng bị cái rắm, dính trên giường, liền ngủ như chết, sét đánh cũng không biết.
Vệ Hiểu Phong sau khi đi ăn với khách về, tắm rửa sạch sẽ xốc chăn lên, vừa lòng gật gật đầu, nha đầu kia rốt cuộc bị anh dạy dỗ thành quen, không có anh, cũng không mặc áo ngủ, Vệ Hiểu Phong quen thói ngủ lõa thể, cho nên ngủ với anh, nha đầu kia cũng không cần mặc cái gì, hơn nữa nha đầu kia có phải yên tâm quá sớm hay không, vẫn tồn tại ảo tưởng không thực tế, cảm thấy lần trước mới nửa vời liền xong việc, đừng nói ăn no, ngay cả giải khát cũng không có, chính là cảm giác thường xuyên.
Hai ngày nay, Vệ Hiểu Phong nhịn đến mức không chịu nỗi, tính tình đều nôn nóng hết lên, sở dĩ thà rằng nghẹn, chính là không muốn một hồi sẽ đem nha đầu kia làm cho sợ, loại sự tình này, nếu sợ liền không có ý nghĩa, quan trọng là em tình anh nguyện, nước sữa hòa nhau, thì mới dễ chịu, hơn nữa nha đầu kia có tiềm lực, sẽ chờ anh chậm rãi khai phá.
Vệ Hiểu Phong tiến vào trong chăn... Cánh tay duỗi ra, liền đem Trần Hiểu Kỳ ôm vào trong lòng chính mình, màn lớn trong phòng che kín, chỉ có góc màn hé ra phóng thích ánh sáng nhu hòa ấm áp, ánh sáng dừng trên mặt cô đang ngủ tạo nên vầng sáng thản nhiên, trong vầng sáng, tiểu nha đầu có một loại xinh đẹp vô cùng như giai nhân.
Làn da thật mịn, cho dù không hề bảo dưỡng, vẫn như cũ có một loại tinh tế tự nhiên, hơn nữa bị anh tỉ mỉ dưỡng vài ngày, có một chút yếu ớt lộ ra, phụ nữ của Vệ Hiểu Phong anh phải được nuông chiều, Vệ Hiểu Phong bắt đầu mơ tưởng xa vời, nếu nha đầu kia được anh dưỡng như vậy tám năm mười năm, không chừng liền dưỡng ra một giai nhân, hơn nữa giai nhân này là thuộc về một mình anh.
Vệ Hiểu Phong cúi đầu trên mặt cô nhẹ nhàng thổi khí, mùi nước súc miệng thổi tới cái mũi nhỏ của Trần Hiểu Kỳ, cười khẽ, Trần Hiểu Kỳ mẫn cảm nhăn mặt nhăn mũi, tay nhỏ bé nâng lên vô ý thức huơ huơ, than thở một câu: "Chán ghét..." Chép chép miệng, lại ngủ, ngay cả mí mắt cũng chưa động.
Vệ Hiểu Phong cười xấu xa một chút, cúi đầu bắt đầu hôn lên miệng tiểu nha đầu mấy cái, rất nhẹ, giống như chuồn chuồn lướt nước, cũng không dừng lại, dọc theo cằm của cô tiếp tục... Anh hôn ngọt ngào tinh tế, không buông tha một tấc da thịt, cằm, cổ, xương quai xanh, hõm vai, trước ngực phía sau lưng, eo nhỏ, bụng, thậm chí, bàn chân trắng noãn của cô, ngón chân tinh tế xinh đẹp, mông, đùi, thẳng đến tập trung vào bí cảnh mẫn cảm nhất của cô...
Thấp thoáng tầng tầng lớp lớp sâu thẳm trong đóa hoa bí cảnh mùi thơm ngào ngạt, Vệ Hiểu Phong có chút sạch sẽ đến mức nhàm chán, từng có không ít phụ nữ, chuyện hoang đường gì cũng từng làm, chỉ có chưa từng hầu hạ phụ nữ, hơn nữa hầu hạ như vậy, lấy tay, dùng miệng, dụng tâm...
Vệ Hiểu Phong dùng tâm, cho nên cái gì cũng không ngại, không chỉ không chê, lúc tận tình hầu hạ nha đầu kia, trong lòng Vệ Hiểu Phong cũng thu hoạch một loại thỏa mãn kỳ diệu, loại thỏa mãn này là chuyện gì xảy ra, chính anh còn không hiểu được, nhưng mà lần đầu trên giường, không phải vì chính mình, mà vì lấy lòng đối phương, đối tượng chính là nha đầu kia.
Kỹ thuật của Vệ thiếu gia rất đúng chỗ, hơn nữa biết rõ tất cả bí mật trên người Trần Hiểu Kỳ, khẳng định còn biết rõ hơn cô, lại vắt óc tìm mưu kế muốn cho Trần Hiểu Kỳ thoải mái, kỹ thuật còn có kinh nghiệm hơn nữa còn dụng tâm, Trần Hiểu Kỳ còn chưa tỉnh lại, trong mộng liền trực tiếp bay lên trời cao...
Trần Hiểu Kỳ thực nghĩ chính mình lại mộng xuân, lúc này so với lần trước còn thoải mái hơn, đang thoải mái, vẫn là bị đột nhiên đau nhói làm bừng tỉnh, thế nào là ván đã đóng thuyền, chính là trước mắt...
Lúc cô mở mắt ra, Vệ Hiểu Phong đã vào được, bởi vì trước đó dùng nhiều công phu, nên về sau tự nhiên liền thuận lợi, lúc đầu có chút đau, nhưng mà so với lần đầu tiên thì tốt hơn nhiều lắm, hơn nữa, Trần Hiểu Kỳ rất nhanh phát hiện, sau khi cơn đau đi qua, liền có điểm chết lặng, chết lặng xong rồi, thế nhưng không biết từ chỗ nào dâng lên một cảm giác vô cùng lo lắng, vô cùng lo lắng dần dần mở rộng tựu thành khát vọng hư không...
Lúc Trần Hiểu Kỳ lại một lần phiêu đãng lên đỉnh, không phải miệng và tay Vệ Hiểu Phong, mà là chân chân thực thực là anh, cái loại cảm giác này giống như đụng vào thuốc phiện, có thể nghiện, hơn nữa kỹ thuật của Vệ Hiểu Phong thật sự rất tốt, rất đa dạng, Trần Hiểu Kỳ là người mới, trong tay anh còn không biết đùa nghịch như thế nào.
Một đêm này đem Trần Hiểu Kỳ ép buộc thiếu chút nữa tan nát hết, sau khi làm xong, Trần Hiểu Kỳ ước chừng ở trên giường nằm một ngày mới bình phục lại, nhưng mà loại sự tình này Vệ Hiểu Phong lại nói, làm thêm nhiều lần, làm đến nơi đến chốn, tự nhiên sẽ thành thói quen.
Từ sau đêm đó, Trần Hiểu Kỳ không có một đêm ngủ ngon, chính là sau đó cô lại đi học, Vệ Hiểu Phong đi làm, trừ lúc anh đi công tác không ở nhà, hoặc là mấy ngày trên người cô không tiện, sẽ không có một ngày nhàn rỗi, cho dù mấy ngày nguyệt sự đến, Vệ Hiểu Phong vẫn như cũ có biện pháp khác mà ép buộc.
Sau đó Trần Hiểu Kỳ lại phát hiện, người đàn ông này không chỉ là gian thương phúc hắc, mà còn là sắc ma. Nhưng mà, mặc dù hai người ở chung nửa năm, Trần Hiểu Kỳ cũng không suy nghĩ chuyện sau này, Trần Hiểu Kỳ chưa từng nghĩ tới sẽ cùng Vệ Hiểu Phong có kết quả gì, nam nữ hiện đại, không cần thiết mọi chuyện đều yêu cầu kết quả, có thể qua từng ngày cũng rất tốt, nhưng không chịu nổi chuyện ngoài ý muốn.
Tháng trước Manh Manh kết hôn, gả cho người mà cô thích từ nhỏ, thanh mai trúc mã do ông trời tác hợp, Trần Hiểu Kỳ không thể lý giải loại tình cảm này, mặc dù thấy được trên người Manh Manh vẻ hạnh phúc mỹ mãn, nhưng chính Trần Hiểu Kỳ vẫn còn không tin cái gì là thiên trường địa cửu, cho nên lúc nguyệt sự cả một tháng cũng chưa đến, cô biết là đã có phiền toái.
Mua que thử thai về, thấy trên đó hiện rõ hai vạch đỏ, một tia hy vọng xa vời của Trần Hiểu Kỳ cuối cùng cũng tan biến, dù sao Trần Hiểu Kỳ mới là nữ sinh hai mươi tuổi đầu, gặp loại sự tình này khó tránh khỏi có chút hoảng, hơn nữa, ngay cả người để bàn bạc cũng không có, quan hệ của Manh Manh cùng Vệ Hiểu Phong, tìm cô bàn bạc khẳng định không được, nhưng trừ Manh Manh, Trần Hiểu Kỳ cũng không có người bạn chân chính nào để thổ lộ tình cảm.
Trần Hiểu Kỳ phiền muộn, cũng không có tâm tư đi học, ôm túi xách ở trường học tìm nơi yên lặng không có người - bên hồ, bắt đầu suy nghĩ cái chuyện sốt ruột này, xử lý như thế nào, ngồi xuống hơn nửa ngày, trời đã tối vẫn không nghĩ ra được cách nào, lại oan gia ngõ hẹp đụng phải Tiết Thiệu.
Trần Hiểu Kỳ tìm chỗ ẩn nấp, sau một gốc cây lớn rất thô, trái phải còn có hai bụi hoa hồng thật to, cô ngồi ở bên trong, lại mặc một bộ quần áo thể thao màu xanh lác cây nhạt, không nhìn kỹ thật đúng là không phát hiện được, nhưng lại có thể thấy bên ngoài, hơn nữa âm thanh Tiết Thiệu cùng bạn gái anh cãi nhau quá lớn, Trần Hiểu Kỳ chính là muốn giả vờ không nghe thấy cũng không có khả năng.
Hai người cãi nhau Trần Hiểu Kỳ cũng không có thời gian rỗi mà nghe, nhưng liên tiếp nhắc tới cô, Trần Hiểu Kỳ có chút không chịu được, bạn gái Tiết Thiệu cất giọng the thé, từng câu từng câu tiến vào trong lỗ tai, rất chói tai, Trần Hiểu Kỳ vốn đã phiền, lúc này càng phiền, không thể nhịn được nữa, phủi mông đứng lên: "Này! Đàn anh đàn chị, hai người các vị cãi nhau có thể đừng kéo tôi vào hay không, liên lụy người vô tội thật không phúc hậu!"
Tiết Thiệu kinh ngạc nhìn Trần Hiểu Kỳ ngẩn người, bạn gái anh lại càng không dừng lại: "Trần Hiểu Kỳ, cô nghe trộm chúng tôi nói chuyện." Trần Hiểu Kỳ phì một tiếng vui vẻ: "Chị à, chị nói lời này thật không có đạo lý, tôi ngồi ở chỗ này từ trưa, cũng chưa đi đâu, tôi cũng không phải là thần tiên, biết chị cùng đàn anh sẽ chạy đến đây cãi nhau, mà đợi trước."
Tiết Thiệu bỗng nhiên lại nói: "Em ở chỗ này ngây người từ trưa?" Ánh mắt Tiết Thiệu không thể dời khỏi người Trần Hiểu Kỳ, không biết từ khi nào, cô thay đổi, trở nên xinh đẹp mà tao nhã, giống như trân châu phủi đi bùn đất, tản mát ra ánh sáng không thể bỏ qua, Tiết Thiệu đứng ở trước mặt cô, cũng có chút tự ti không biết tên toát ra.
Trần Hiểu Kỳ căn bản không muốn quan tâm hai người kia, nhưng bạn gái Tiết Thiệu lại phản ứng trước: "Tiết Thiệu, anh hỗn đản, ô ô..." Bụm mặt khóc, chạy đi, Trần Hiểu Kỳ kì lạ nhìn Tiết Thiệu, trong lòng nói sao anh còn không đuổi theo...
Tiết Thiệu lại bỗng nhiên tiến lên bắt lấy cánh tay của cô: "Hiểu Kỳ, chúng ta, chúng ta..." Lời của anh còn chưa nói dứt, liền cảm giác một cước đá đến, một cước này không lưu tình chút nào, hơn nữa tương đối ngoan độc, sức mạnh kia hận không thể một cước đá chết anh, Trần Hiểu Kỳ liền cứ vậy nhìn thân thể Tiết Thiệu bay lên, vù… đùng một tiếng rơi vào trong hồ, Trần Hiểu Kỳ che miệng quay đầu, liền thấy đỉnh đầu Vệ Hiểu Phong bốc hơi nước, biểu tình vặn vẹo...
Ghen đối với Vệ Hiểu Phong mà nói tuyệt đối là cảm xúc xa lạ, trước kia lúc còn trẻ đều chưa từng có chuyện này, bây giờ đã hơn ba mươi, mới biết đến cảm giác, có điểm rất không thích ứng.
Ngay từ đầu Trần Hiểu Kỳ liền yêu cầu anh, không thể để người ở trường học biết quan hệ của hai người, ngay cả Manh Manh cũng không được, cho nên không cho anh đến trường học đón cô, Vệ Hiểu Phong cảm thấy thực không quan trọng, cũng không phải chuyện ám muội gì, về phần che che dấu dấu, Vệ Hiểu Phong am hiểu phát hiện ra một đạo lý sâu sắc, nha đầu kia