Sắc mặt Mạnh Tư Thành tái xanh, môi mím thật chặt, một tay mạnh mẽ kéo Tô Hồng Tụ bước nhanh ra ngoài. Trên chân Tô Hồng Tụ là giày cao gót mảnh khảnh, bị Mạnh Tư Thành lôi kéo như vậy, chỉ có thể vừa đi vừa chạy, thỉnh thoảng còn lảo đảo muốn ngã, có thể nói là nhếch nhác cực kỳ, nhưng Mạnh Tư Thành căn bản không có quay đầu nhìn lại.
Từ sức nắm thật chặt của đôi tay to kia, Tô Hồng Tụ có thể cảm nhận được Mạnh Tư Thành bây giờ là tức giận đến cực điểm, vì vậy rõ rang ở nơi này trong thời khắc nhếch nhác cực điểm, thế nhưng trong lòng lại không khỏi ngọt ngào, giống như đang mong đợi cái gì.
Mạnh Tư Thành một đường lôi Tô Hồng Tụ ra đại sảnh, đột nhiên gió lạnh thổi tới làm Tô Hồng Tụ rùng mình một cái.
Trên người cô mặc là bộ trang phục dạ tiệc hở vai, nên ở trong đại sảnh hơi ấm đầy đủ sẽ không cảm thấy lạnh nhưng ra tới bên ngoài gió lạnh thấu xương, da thịt bại lộ trong không khí nhất thời nổi da gà.
Mạnh Tư Thành như cảm thấy gì đó, chợt dừng bước, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào cô.
Tô Hồng Tụ chưa từng nhìn thấy ánh mắt hung dữ như vậy của Mạnh Tư Thành trước đây, thấy sợ hết hồn, trực giác muốn lui về sau một bước, nhưng ngay sau đó lý trí của cô tự khắc chế bản thân, lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu đón gió lạnh, mỉm cười thản nhiên nói: “Bên ngoài rất lạnh.”
Ánh mắt Mạnh Tư Thành chậm rãi quét qua nụ cười của cô, sau đó dọc theo nụ cười đi xuống, chiếc cổ mềm mại tinh tế như sứ trắng, đầu vai mảnh khảnh tuyệt đẹp, còn có đường cong nở nang trước ngực. Một cô gái gần ba mươi tuổi, sau khi tỉ mỉ ăn mặc đang đứng trước mặt anh, cô gái này như một quả đào mật đang độ chín, làm cho người ta thèm muốn.
Hơn nữa vừa nãy trong đại sảnh, chính cô gái khiến người ta them muốn này lại trước mặt đông đảo người xa lạ thể hiện hết vẻ đẹp của cô!
Mạnh Tư Thành vốn đang hết sức tức giận, dần dần lắng xuống, con ngươi bắt đầu âm trầm, trở nên đen tối, sâu không thấy đáy, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Hồng Tụ xinh đẹp, giống như có gì đó đang nổi lên.
Tô Hồng Tụ cố gắng coi thường cảm giác gió lạnh thấu xương, giữ vững nụ cười mê người như cũ, dũng cảm ngẩng đầu lên nhìn anh, lại nhìn thấy anh đang thẳng tắp nhìn chằm chằm vào đường cong xinh đẹp trước ngực mình, không khỏi nuốt nước bọt.
Trong lòng cô bắt đầu thấp thỏm không yên, anh đây là muốn thế nào? Kế tiếp sẽ trừng phạt mình ra sao đây?
Tại thời điểm Tô Hồng Tụ lo lắng, Mạnh Tư Thành chợt tiến lên khom lưng, vươn tay ôm ngang Tô Hồng Tụ đang vội vàng không kịp chuẩn bị lên.
Theo bản năng, Tô Hồng Tụ khẽ kêu một tiếng, âm thanh trầm thấp của Mạnh Tư Thành khẽ vang bên tai cô, cảnh cáo: “Em muốn gọi bảo vệ tới hay sao?”
Mạnh Tư Thành nhẹ nhàng nâng eo của Tô Hồng Tụ lên, làn váy dài tung bay theo gió, mà đầu vai trần của cô được Mạnh Tư Thành cố ý hay vô tình dùng áo khoác tây trang che kín lại.
Bị Mạnh Tư Thành ôm ở trong ngực, lúc này sự ưu nhã, thong dong của Tô Hồng Tụ đã biến mất hầu như không còn, chỉ có thể vươn tay theo bản năng, khẩn trương bát lấy ống tay áo của anh, nhỏ giọng nói: “Anh mau buông em xuống!”
Mạnh Tư Thành cúi đầu, chỉ thấy cổ tay trắng mịn của cô bất lực nắm lấy ống tay áo mình, nắm rất ít nhưng đốt ngón tay có chút trắng bệch.
Mạnh Tư Thành cúi đầu cười, cười đến mập mờ nguy hiểm: “Anh không thả.”
Nói xong anh ôm chặt cô vào ngực mình, sải bước đi ra ngoài.
Gió rét thổi tới, Tô Hồng Tụ co rúm núp trong ngực của anh, lồng ngực của anh rất kiên cố lại ấm áp, còn có lực bước của anh theo tiết tấu như động viên cô.
Tô Hồng Tụ vốn đang khẩn trương bắt lấy tay áo của anh, từ từ buông xuống, tới bên hông anh, bỏ hai tay vào trong áo khoác tây trang vòng ôm thật chặt ngang lưng kiên cố của anh.
Dù bên ngoài rất lạnh, nhưng dựa vào anh, để cho nhiệt độ của anh sưởi ấm mình, vì vậy cảm thấy dần ấm lên.
Ai biết Tô Hồng Tụ chui vào trong áo khoác tây trang của anh mới ấm lên một chút, thì thấy Mạnh Tư Thành dừng bước lại, khom lưng đưa tay ra giống như mở cửa xe, sau đó thì sao, sau đó Tô Hồng Tụ cảm thấy mình bị ném vào trong xe như cái bao tải vậy, cuối cùng rơi xuống chiếc ghế ngồi mềm mại.
Mặc dù chiếc ghế coi như mềm mại, nhưng do vội vàng chưa kịp chuẩn bị nên cô bị đau chân, cả đến mông nữa, thậm chí cô còn nghe thấy tiếng váy bị xé rách.
Cô rất nhanh phản ứng kịp, giùng giằng bò dậy, lại thấy Mạnh Tư Thành đang khom lưng đứng bên cạnh cửa xe, ánh mắt tối lại, đang nhìn chằm chằm vào mình, bộ dáng thâm trầm kia giống như người thợ săn đang ngó chừng con mồi của mình.
Tô Hồng Tụ không nhịn được mở miệng nhỏ giọng hỏi: “Anh, anh muốn làm gì?”
Mạnh Tư Thành nhìn hai tay cô cẩn thận che trước ngực bởi vì giãy giụa nên bị hở ra mềm mại, bộ dáng kia giống như nữ chính bị bạo hành trên phim truyền hình, tâm tình chợt trở nên tốt, nhưng vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng như cũ, nói nho nhỏ: “Anh muốn làm gi, em nói đi?”
Nói xong anh nhấc chân lên xe, đóng cửa lại.
So với bên ngoài trong xe ấm áp hơn rất nhiều, nhưng thân thể Tô Hồng Tụ lại càng run hơn.Hơi thở phái nam từ từ lại gần cô, làm cô cảm nhận được sự nguy hiểm.
Tô Hồng Tụ trong lòng nhảy nhanh, cô giùng giằng muốn tránh về phía sau, nhưng phía sau là cửa xe, muốn tránh cũng không được.
Mạnh Tư Thành nhích đến cạnh cô một chút, cúi đầu để cho hơi thở nhẹ nhàng phun trên mặt cô, êm ái nói: “Vừa rồi em cười rất xinh đẹp, bây giờ sao không còn cười như vậy nữa đây?”
Tô Hồng Tụ muốn cười, nhưng khóe miệng kéo không lên, cô cũng muốn tiếp tục ngẩng đầu, ưỡn ngực, mạnh mẽ nhìn thẳng anh, nhưng ánh mắt mập mờ, âm trầm nguy hiểm làm cô không dám nhìn thẳng, chỉ nhỏ giọng nói: “Anh như vậy thật quá đáng, thật là. . . .”
Cô còn chưa nói hết lời, Mạnh Tư Thành đã lạnh nhạt hỏi ngược lại: “Thật là cái gì? Anh thế nào? Anh làm rất tốt không phải sao? Chẳng lẽ muốn anh tiếp tục mặc kệ cho bạn gái mình cùng người khác thân thiết sao?”
Tô Hồng Tụ nghe nói như thế, lập tức ngẩng đầu lên, lớn tiếng phản bác: “Em vốn không phải bạn gái anh, em cũng không cùng người khác thân thiết!” Anh thật là chủ nghĩa đàn ông quá lớn.
Ánh mắt thâm trầm của Mạnh Tư Thành càng thêm tức giận: “Em không phải bạn gái của anh thì còn có thể là của ai? Em cho tới bây giờ đều là của anh, chỉ có thể là của anh! Em vốn đã là người của anh rồi!”
Tô Hồng Tụ nhớ tới đêm hôm đó, mặt nhất thời đỏ bừng, miệng động mấy lần mà không nói ra lời.
Mạnh Tư Thành nhìn thấy vẻ mặt này của cô, tự nhiên cũng nhớ tới buổi tối điên cuồng của bọn họ, vì vậy bên môi hiện lên nụ cười: “Tô Hồng Tụ, hay là em đã quên mất đêm hôm đó? Nếu như vậy anh rất vui lòng giúp cho em nhớ lại.” Nói đến đây hô hấp của anh trở nên vẩn đục.
Đã có qua lần kinh nghiệm thứ nhất, Tô Hồng Tụ tự nhiên biết anh có ý gì, con ngươi sợ hãi nhìn xung quanh, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đây là ở bên ngoài, sẽ có người thấy, anh đừng có làm loạn.”
Nhưng Mạnh Tư Thành lại không cho là đúng: “Yên tâm, người bên ngoài không thể thấy được bên trong.”
Tô Hồng Tụ vẫn còn lo lắng: “Vậy cũng không được, đây là bên trong xe, anh không được làm loạn!” Môi mỏng Mạnh Tư Thành gần như áp lên má cô, cô đành xoay mặt đi trốn tránh.
Mạnh Tư Thành dĩ nhiên không để cô tránh được, một tay bắt lấy cằm cô nâng lên: “Tô Hồng Tụ bây giờ giống như Tô Hồng Tụ của anh trước kia rồi. Nhưng hôm nay chuyện gì xảy ra? Em làm như là không biết anh?” Lúc anh nói lời này, Tô Hồng Tụ quả thật nghe được giọng nói tổn thương tức giận của anh.
Tô Hồng Tụ co người lại, nâng mắt lên quan sát anh, lại thấy ánh mắt anh càng thêm nguy hiểm, vì vậy vội vàng chớp mắt, nhỏ giọng phản bác: “Anh cũng cố ý làm bộ không thấy em, giờ lại ở chỗ này nói em!”
Mạnh Tư Thành cũng không giải thích: “Thì ra là em tức giận anh đã không nhìn em, được rồi, vậy bây giờ anh sẽ nhìn em, chẳng những gặp được em rồi, còn muốn khi dễ em, có thể không?” Mặc dù miệng anh hỏi có thể không, nhưng kỳ thật môi mỏng đã dán lên gò má cô, nhẹ nhàng gặm cắn.
Tô Hông Tụ cảm thấy nhột, cũng có chút sợ, nhưng lần này không có tránh, một là cằm bị anh giữ không cách nào tránh, hai là thật ra trong lòng mình có chút mong đợi.
Mạnh Tư Thành thật thấp nhỏ giọng hỏi: “Để cho anh khi dễ em thật tốt, có được không?” Vừa hỏi môi mỏng đã bắt đầu dọc theo gương mặt của cô đi xuống, đi tới cổ, nơi đó có làn da đẹp trơn mịn.
Anh có chút tham lam mút hôn, thỉnh thoảng khẽ cắn xuống giống như trừng phạt, khiến cho Tô Hồng Tụ đang ngừng thở cảm thụ, không nhịn được kêu “A” một tiếng. Tiếng “A” mị hoặc kia, giống như rượu ngon thượng hạng khiến người ta say mê.
Mà một tiếng này cũng cổ vũ Mạnh Tư Thành, bàn tay anh nâng gáy để cho cô ngửa cổ lên, đôi môi anh hạ thấp xuống, theo đường cong tốt đẹp đi xuống thêm một chút.
Nơi đó có ngọn đồi, có rừng cây xanh mướt, có hang sâu làm người ta say mê, làm cho người ta không nhịn được tiếp tục đi xuống đến nơi mê người kia dò xét đến cùng.
Đầu lưỡi Mạnh Tư Thành nhẹ nhàng lướt qua hang sâu kia, lại dọc theo đường cong tiến vào phía trong, cảm nhận được thân thể của cô khẽ run rẩy, anh ngẩng đầu lên, thấy gò má Tô Hồng Tụ đỏ hồng như say, đôi mắt cũng đã nửa khép nửa mở.
Dĩ nhiên Mạnh Tư Thành không phải đứa ngốc, mặc dù Tô Hồng Tụ có bảy mươi hai phép biến hóa, thì Tô Hồng Tụ vẫn là Tô Hồng Tụ, trong lòng anh trầm tư một chút cũng hiểu hôm nay cô cố ý như vậy là có mục đích.
Đôi mắt anh nheo lại, êm ái mà nguy hiểm hỏi: “Tô Hồng Tụ, hôm nay em ăn mặc giống như con khổng tước rêu rao khắp nơi, chẳng lẽ là để hấp dẫn anh, cố ý để cho anh phải ghen tỵ?”
Tô Hồng Tụ bị nhìn thấu mục đích, đôi mắt lập tức mở to, cơ thể cứng ngắc, nhưng ngay sau đó cô nghiêng đầu đi, vô lực phản bác một câu: “Đâu có đâu!”
Tay Mạnh Tư Thành nhè nhẹ đưa ra, trượt xuống khe ngực của cô, bởi vì sử dụng con chuột lâu dài nên tay anh có vết chai, ngón cái nhẹ nhàng mơn trớn nơi mềm mại, khiêu khích cảm giác của cô, đồng thời hô hấp Mạnh Tư Thành càng thêm vẩn đục: “Em là nhỏ ngốc, nhỏ xấu xa, bị anh vạch trần còn không thừa nhận!”
Sau khi nói xong, anh lần nữa tiến tới hai đỉnh nhọn kia, đồng thời một tay xé rách thân trước chiếc váy ra khỏi cơ thể cô.
Tay Tô Hồng Tụ ban đầu vô lực phản kháng, sau đó bắt đầu thuận theo, ôm lấy đầu vai anh theo bản năng.
Hô hấp Mạnh Tư Thành càng thêm dồn dập, hai tay rất nhanh lột hết quần áo của cô đến thắt lưng, vì vậy cô gái đầy đặn, thành thục xinh đẹp như trái đào mật lập tức giải phóng ra ngoài, nhẹ nhàng rung động.
Không tệ, lúc trước anh nghĩ đến một chút cũng không sai, thật ra thì cô giống như một cây đào mật, đến mùa nở hoa xinh đẹp mà không ai chú ý, đợi đến một ngày mà người ta để ý đến thì đóa hoa xinh đẹp sớm đã kết thành quả quý.
Sau khi trải qua năm tháng phong sương lắng đọng sẽ là trái cây kiều diễm ướt át làm cho người ta thèm muốn.
Môi lưỡi Mạnh Tư Thành vội vàng liếm mút, thỉnh thoảng còn dùng răng khẽ cắn đỉnh nhọn trái đào, chọc cho cô bất mãn ríu rít kháng nghị.
Một tay anh chậm rãi đi xuống, muốn cởi đi hoàn toàn chiếc váy dưới thắt lưng, nhưng phía dưới không kéo được, anh nghĩ hay là có khóa kéo ẩn bên trong,
Mạnh Tư Thành nâng hông cô lên ôm vào trong ngực làm cho bầu ngự