Hoa hồng tình yêu (4) Tuyết rơi. Từng bông từng bông tuyết trắng rơi xuống người Hàn Ân Châu, nằm lại trong bàn tay cô.
Cô không thể cùng Kim Xảo Tuệ tham gia hội thi âm nhạc, cũng không thể ở bên cạnh Hàn Tử Hiên. Nhưng cô cảm thấy có chút vui mừng, kì thực không phải cứ đạt được mới là hoàn mĩ. Thích một người là chuyện của bản thân mình.
Tuyết rất trắng, rất đẹp, bởi vì nó thích được tự do bay lượn giữa không trung, có thể tự do bay lượn là tuyết vui rồi. Và cô thích Hàn Tử Hiên, cũng bởi vì thích nhìn anh ấy sống tự do, vui vẻ.
…
Tan học, điện thoại của Hoa Lạc Lê lại reo vang. Nhìn sang Hàn Tử Ngang cùng bàn đang mải mê vẽ, Hoa Lạc Lê mới tin không phải do anh bày trò nghịch ngợm. Cô nhẹ nhàng nghe máy: “A lô! Xin chào…”
“Là Tiểu Lê phải không? Là bố đây. Bố về nước rồi. Con ở trường có tốt không? Có nhớ bố nhiều không? Sắp tới Noel rồi, cho nên bố về nước, về bên con gái yêu của bố. Bây giờ bố đến trường tìm con.”
“…”
Nghe thấy âm thanh vừa lạ vừa quen này, Hoa Lạc Lê cảm thấy choáng váng. Trời! Là bố thật. Năm ngoái ông còn không có thời gian về nước. Vậy mà cuối năm nay, ông cũng đã nhớ ra còn có một cô con gái cô độc. Mắt Hoa Lạc Lê ngấn lệ, nghẹn ngào xúc động:
“Bố... bố... bố có khỏe không? Con là Tiểu Lê. Con đúng là Tiểu Lê đây. Bố đang ở đâu? Bố đến trường tìm con à? Bố... bố... bố có nghe thấy con nói không ạ?”.
Hàn Tử Ngang thấy cô nghẹn ngào như vậy liền cau mày lại. Mỗi lần bố anh về nước, mặc dù trong lòng anh cũng vui mừng như Hoa Lạc Lê, nhưng mục đích của bố chỉ là đưa anh vào viện một lần nữa. Anh thực sự sắp đổ bệnh. Nhưng tâm trạng mong nhớ bố mẹ, kì thực ai cũng như nhau.
Hiểu rõ tâm trạng của Hoa Lạc Lê, anh hướng về phía giáo viên nói to:
“Thầy giáo, bố của Hoa Lạc Lê đến thăm bạn ấy, bạn ấy muốn xin thầy nghỉ học nửa ngày.”
“À, được, để lại đơn xin nghỉ là có thể đi.”
Giáo viên có chút khó tin khi thấy Hàn Tử Ngang dùng kính ngữ xin phép mình. Cớ gì Hắc mã hoàng tử từ khi chuyên đến lớp này lại trở nên ngoan ngoãn như vậy? Thật kỳ lạ quá. Hay là bị Hoa Lạc Lê thuần hóa rồi.
Toàn thể học sinh trong lớp cũng ngạc nhiên và thắc mắc như thầy giáo. Không lẽ phù thủy Hoa Lạc Lê đã thuần phục được ác ma Hàn Tử Ngang? Hàn Tử Ngang từ vua ác ma trở thành nạn nhân đáng thương của nữ sinh hung hăng Hoa Lạc Lê. Vậy mà dù có chết, anh cũng không oán hận.
“Hoa Lạc Lê, em cứ đi đi, giấy xin phép anh sẽ viết giúp em.”
“À, Hàn Tử Ngang, anh thực sự xứng mặt đàn anh rồi đấy, tôi thích anh người lớn như thế.”
Hoa Lạc Lê học theo hành động của đám nam sinh trường ngoài hôm trước làm với Hàn Tử Hiên, nắm tay khẽ đâm đâm vào ngực Hàn Tử Ngang.
“Đau quá, Hoa Lạc Lê, sau này em hãy đánh vào đầu anh, đừng đánh vào ngực anh, đau thật đấy. Nếu có một ngày, anh đột nhiên lăn ra chết, trên điếu văn nhất định sẽ viết thế này: Hàng giây, hàng phút, hàng ngày, hàng tháng, hàng năm, Hàn Tử Ngang đều không may bị cô bạn cùng bàn đánh đấm, cho nên đã sớm chết!” Hàn Tử Ngang ôm lấy ngực, nghiến răng nhịn đau.
“Ha ha... Hàn Tử Ngang, anh giả vờ hả? Tôi đi đây, nhưng cảm ơn anh đã xin phép hộ.” Nói xong Hoa Lạc Lê vui vẻ như cánh bướm xinh đẹp bay đi.
Hàn Tử Ngang mặt trắng bệch rồi tái đi, tím lại, rút điện thoại ra là việc anh ghét nhất, nhưng vẫn phải bấm số: “Alô... mau gọi xe cấp cứu... bệnh tim của tôi tái phát rồi...”.
…
Ngoài trường học.
Hàn Tử Hiên đang ngồi trên xe bus trở lại thị trấn. Vận dụng trí thông minh phi phàm, anh đã tìm được ngay một lý do để “lẻn” về trường, tặng cho Hoa Lạc Lê một bất ngờ, hoàn thành tâm nguyện ngày hôm nay của cô ấy. Có điều, chuyến đi này anh không thể ngồi xe của nhà quay về được bởi vì nếu thế, chỉ mấy giờ sau bố anh sẽ phát hiện ra anh trốn khỏi cuộc thi, và chắc chắn ông sẽ nổi trận lôi đình.
Lần đầu tiên đi xe bus, anh vừa thấy không quen vừa thấy buồn chán. Đặc biệt là có rất nhiều phụ nữ cứ nhìn chằm chằm vào anh, có cô mải nhìn quá đi qua bến xuống lúc nào không hay. Anh chỉ còn biết giả bộ không biết, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Gió thổi tung mái tóc anh, lông mi dài như cánh bướm rung rinh nhè nhẹ. Làn da trắng mịn, cử chỉ lịch sự, kết hợp với bộ âu phục lịch lãm, tất cả đều rất cuốn hút.
Cậu thiếu niên này, bất kể mặc trang phục nào nhìn đều rất có khí chất. Một người đàn ông trung niên trước ngực đeo chiếc máy ảnh bước lên xe bus, cất giọng lơ lớ:
“Xin hỏi, đi tới học viện quý tộc Uy Liêm Cổ Bảo hết bao nhiêu tiền?”
“Ba đồng.”Bác tài nói mà không cần nhìn.
“Ồ, vâng.”
Người đàn ông trung niên móc trái móc phải, móc đông móc tây, lôi ra mấy đồng ngoại tệ. Ông không biết nói gì, vừa xuống sân bay là vội gọi điện cho con gái Tiểu Lê, vì quá vui mừng mà quên mất vào ngân hàng đổi tiền.
“Xin mọi người giúp tôi, tôi muốn đổi tiền nhân dân tệ. Ba đồng thôi cũng được.”
Trong lúc bối rối, ông chỉ có thể nghĩ ra cách này, nhờ mọi người trên xe đổi tiền, nhưng xung quanh không có ai sẵn sàng giúp ông, họ sợ ông lừa họ để đổi tiền giả.
“Lại là tên lừa đảo đổi tiền.”
“Đúng thế, loại người này phải báo cho cảnh sát bắt nhốt hết lại.”
Đám người xung quanh càng nói càng hăng, người đàn ông trung niên bị nói oan càng lúc càng đỏ mặt. Hàn Tử Hiên thấy vậy, điềm nhiên đi đến trước hộp tiền, đút ba đồng vào đó, nói dõng dạc:
“Tôi trả thay cho bác ấy.”
Người đàn ông trung niên cảm ơn anh rối rít.
Hàn Tử Hiên nhẹ nhàng nói: “Bác đừng ngại, trước đây lúc cháu mới về nước cũng gặp chuyện như vậy.”
Sau đó anh quay lại nói với những người trên xe: “Tiền ngoại tệ này của bác ấy là thật, tôi có thể làm chứng. Kì thực, một kẻ lừa đảo, nếu chỉ định lừa ba đồng, có phải là rất nực cười không? Khi người ta cần giúp đỡ, ba đồng cũng không to tát gì. Chẳng lẽ sự tin tưởng giữa người với người chúng ta không đáng giá ba đồng ư?”
Mọi người trên xe đều ngượng đỏ mặt.
Người đàn ông trung niên lập tức thân thiết với Hàn Tử Hiên, nhiệt tình bắt tay anh làm quen: “Chào cháu, bác tên là Hoa Nhược Phàm. Tên cháu là gì? Đang đi học phải không? Dạo này đất nước thay đổi nhiều quá!”
Liền một lúc bị hỏi mấy câu cùng lúc khiến Hàn Tử Hiên có chút bối rối.
“Cháu tên là Hàn Tử Hiên ạ!” Hàn Tử Hiên từ tốn trả lời.
Trạm tiếp theo, một người nước ngoài bước lên xe, xì xồ một tràng tiếng nước ngoài, mọi người trên xe đều ngơ ngác không hiểu, tài xế nghe cũng không biết anh ta nói gì.
Người nước ngoài đó không nói tiếng Anh, cũng không nói tiếng Pháp. Hàn Tử Hiên nhìn người ngoại quốc, trán anh ta toát đầy mồ hôi, ngơ ngác nhìn xung quanh, không có ai đáp lại. Cậu đứng lên, nói vài câu gì đó. Chàng thanh niên ngoại quốc đó lập tức vui mừng líu lo một tràng dài, Hàn Tử Hiên cũng đáp lại bằng thứ ngôn ngữ lạ tai ấy. Anh chàng kia vui mừng bắt tay Hàn Tử Hiên, làm theo chỉ dẫn, nhanh chóng xuống xe.
Mọi người trên xe vô cùng hiếu kì, tranh nhau hỏi: “Anh chàng người nước ngoài đó vừa nói gì thế? Nghe chẳng hiểu gì cả”.
“Anh ta là người Na Uy, đi du lịch Trung Quốc. Anh ta muốn hỏi đường đến Tây Tạng, tôi chỉ đường và cách đi cho anh ta.”
“À, là thế!”
Mọi người đều thán phục nhìn Hàn Tử Hiên.
Người đàn ông trung niên rõ ràng rất quý mến chàng thiếu niên trước mặt, cậu ta quả thật vừa lịch lãm vừa lễ phép.
Một người phụ nữ tay bế một đứa trẻ lại gần Hàn Tử Hiên, khẽ kéo áo anh và nói nhỏ: “Con gái chị rất thích em, nó nhìn em nãy giờ, chỉ muốn được vuốt tóc em. Có thể được không?”
Hàn Tử Hiên cười cười gật đầu đồng ý.
Người phụ nữ mỉm cười, tay đưa đứa nhỏ lại gần, bé gái ba tuổi giơ bàn tay mũm mĩm, vuốt vuốt tóc Hàn Tử Hiên.
Bé gái ba tuổi mắt sáng long lanh, đôi môi hồng chúm chím, bập bẹ nói: “Hương... hương... anh trai... bế... bế...” Chắc là cô bé gửi thấy mùi hương sen trên tóc Hàn Tử Hiên.
Hàn Tử Hiên cảm thấy có chút hối hận, anh nhận thấy mọi người trên xe đang vây quanh anh, nhìn anh ngây ngất. Anh quyết định đến trạm kế tiếp là phải xuống ngay. Từ nay về sau, anh thề sẽ không đi xe bus nữa.
Hàn Tử Hiên gọi điện cho Hoa Lạc Lê, thần bí báo cô, hãy đi đến một nơi, sẽ thấy điều bất ngờ chờ đợi. Anh không thể đến học viện tìm cô vì sợ người khác phát hiện.
Người đàn ông trung niên cũng bước xuống sau Hàn Tử Hiên. Ông nhìn chàng trai trước mặt, trong lòng cuộn lên rất nhiều cảm xúc. Cậu thiếu niên này chắc chắn rất giàu có và quý phái. Nhìn cách ăn mặc và phong thái là có thể biết cậu ta không phải xuất thân tầm thường, đã thế lại rất thông minh, thật là một sản phẩm hoàn hảo của tạo hóa.
Từ xa, Hoa Lạc Lê đã nhìn thấy bóng Hàn Tử Hiên. Cô vội vã chạy tới, không để ý thấy người đàn ông trung niên đứng chờ cách đó không xa.
“Trời đất! Có thật là anh Tử Hiên không? Anh Tử Hiên thật chứ? Sao anh lại quay về? Wow, vui quá đi. Là anh cố ý về gặp em phải không? Nhất định là anh về gặp em, muốn làm em bất ngờ đây. Anh Tử Hiên, anh đối với em thật tốt quá, thật tốt quá! Anh cứ chiều em như thế này, em quen mất thì sao? Nếu có một ngày, anh rời xa em, em sẽ chết mất...”
Hoa Lạc Lê ôm chặt lấy Hàn Tử Hiên, càng ôm càng chặt, chặt đến mức anh thấy nghẹt thở.
Anh cười thành tiếng: “Bỏ anh ra chút, anh không thở được. Hoa Lạc Lê thật là ngốc. Muốn nói những lời ngốc nghếch này với người mình yêu à?”
“Thật không?” Hoa Lạc Lê vội vàng buông tay, xem xét khoảng cách giữa hai người.
“Em ôm chặt quá, khiến anh ngộp thở. Hàn Tử Hiên ánh mắt lại tinh ranh như cáo.
“Hừm! Làm gì có? Em có dùng lực đâu? Anh chóng mặt à? Thật là, đều tại em không tốt... Để em giúp anh xoa đầu nhé. Yên tâm, em sẽ chú ý, nhẹ tay thôi.” Hoa Lạc Lê rất thành khẩn nhận lỗi.
Hàn Tử Hiên mắt lấp lánh nụ cười, nhẹ nhàng cởi áo khoác ngoài, khoác lên người Hoa Lạc Lê, từ từ ôm chặt cô, cằm tựa vào đầu cô, trượt trên mái tóc cô, ghé sát vào tai cô: “Lừa em chút thôi, anh ôm em như thế này, anh sẽ hết ngộp thở.”
“Thật à! Tốt quá! Miễn là anh Tử Hiên không chóng mặt nữa, anh muốn ôm bao lâu thì ôm.” Hoa Lạc Lê ngữ khí như một nữ anh hùng nhỏ tuổi sẵn sàng “hi sinh cho cách mạng” làm Hàn Tử Hiên rất thích thú - Hoa Lạc Lê còn trong sáng như vậy, đơn giản như vậy, nếu anh rời xa cô, người như cô sẽ rất dễ bị người khác lừa. Kì thực, khoa học chúng minh, khi yêu chỉ số trí tuệ của phụ nữ đều bằng không.
Người đàn ông trung niên đứng cạnh đó lắc lắc đầu, sao con gái mình có thể ngốc như vậy.
Cậu thiếu niên này trêu chọc cô con gái yêu của ông như thế này chứng tỏ họ rất thân nhau, nhìn cậu ta yêu thương con gái mình như thế trong lòng ông trào lên rất nhiều cảm xúc, một mặt có chút tủi thân khi con gái chạy qua trước mặt mình, nhào vào vòng tay cậu ta, mặt khác cảm thấy vui vì có thể gặp được người yêu của con gái.
Nhưng cho dù thế nào, ông cũng phải chuẩn bị tâm lí - dắt tay cô con gái yêu trao vào tay một người đàn ông khác. Kể từ giây phút đó, con gái yêu không thuộc về ông nữa, nó sẽ được một người đàn ông khác yêu thương bảo vệ trong quãng đời còn lại.
Ông đè nén những cảm xúc phức tạp đang diễn ra trong lòng, bước về phía trước gọi khẽ:
“Tiểu Lê, bố về rồi!”
Cuối cùng thì đôi nam thanh nữ tú cũng rời nhau ra. Hoa Lạc Lê nhìn rõ người đàn ông trung niên, đầu cúi thấp: