úng lúc ấy, những giọt nước trong mắt cô đã không thể kìm lại, đua nhau rơi xuống. Lúc ấy đột nhiên anh cũng cảm thấy mí mắt mình nặng trĩu, rồi những giọt nước mắt cứ thế lăn dài, lăn dài trên má. Đừng khóc được không? Nước mắt cô vẫn chảy xuống, lăn dài.
Hàn Tử Hiên nhận thấy cảm giác khó chịu trong lòng anh cứ mãi trào lên như những con sóng thủy triều - Hoa Lạc Lê, xin lỗi em, điều em cần, anh không thể dành cho em được.
“Tử Hiên, anh thật tài giỏi, làm thế nào mà anh có thể am hiểu về Chopin như thế? Anh học vĩ cầm, sao có thể rành về một nhạc sĩ dương cầm đế thê? Thật lợi hại.” Hàn An Châu nhiệt tình tán dương.
Hàn Tử Hiên hơi cúi đầu, nhìn vào cây vĩ cầm mang trong tay, có ai biết được, từ khi ba tuổi anh đã đàn các bản nhạc của Chopin? Dương cầm? Đúng, lên bốn tuổi, ngày nào anh cũng ngồi bên cây dương cầm.
“Tử Hiên, anh ấy sinh ra đã là thần đồng rồi, còn là con cưng của Thượng đế, tôi học cùng lớp với anh ấy từ nhỏ nên biết, anh ấy năm nào cũng là đại đội trưởng, kì thi nào cũng đứng đầu lớp, còn thi đỗ trạng nguyên, Tử Hiên hầu như không phải đọc sách... bởi vì chỉ cần xem qua, anh ấy đã nhớ hết rồi.” Kim Xảo Tuệ cũng không ngừng tán tụng.
Hàn Tử Hiên vẫn tiếp tục rảo bước về phía trước. Thần đồng ư? Con cưng của Thượng đế ư? Nếu đúng là như vậy, anh phải xin Thượng đế cho anh tự lựa chọn số phận của mình.
“Phải rồi, anh thích thơ của Lý Thương Ẩn phải không? Em cũng rất thích, thích nhất là câu: Mai định đố, cúc ứng tu, họa lan khai xử quán trung thu…” [Dịch nghĩa: Hoa mai, hoa cúc đều đẹp nhưng không có hương thơm, hoa quế không đẹp nhưng có hương thơm. Ý nói với người con gái, vẻ đẹp nội tâm mới là quý nhất.] Hàn Ân Châu véo von như chim hót.
Nghe câu cuốỉ cùng cô ấy nói, Hàn Tử Hiên thấy buồn cười nhưng vì giữ phép lịch sự nên anh cố nén lại, đột nhiên cảm thấy cả bầu trời trong xanh tối sầm lại. Kim Xảo Tuệ không nhịn được, đành lịch sự quay mặt đi để cười.
“Cậu cười cái gì thế? Xảo Tuệ...”
“Ân Châu, cậu nhầm rồi, đây là bài Chim đa đa của Lý Thanh Chiếu.” [Lý Thanh Chiếu -67: nữ nhà thơ đời Tống.]
\'\'Sao... là sao? Lý Thanh Chiếu?” Hàn Ân Châu lúng túng nhìn sang Tử Hiên, ánh mắt vừa hoài nghi vừa xấu hổ.
Hàn Tử Hiên quay lại khẽ cười với Ân Châu rồi nhẹ nhàng nói: “Không sao, bất kể là do ai sáng tác, miễn thơ hay là có thể phổ nhạc là được rồi.”
“Đúng rồi, đúng rồi, Hàn Tử Hiên nói rất đúng, bất kể tác giả là ai, miễn là nó hay thì đều đáng được ghi nhận. Dù sao Lý Thương Ẩn và Lý Thanh Chiếu đều chung họ Lý. Năm trăm năm trước đều là người một nhà, chưa biết chừng có khi họ còn là huynh muội cũng nên.”
Kim Xảo Tuệ nghe xong, không còn biết nói gì, chỉ lặng lẽ lắc đầu.
“Em cũng đã đọc qua Quốc đảo của Yasunari Kawabata, quả thật rất hay.” Hàn Ân Châu giống như “hắc điểu” khiến trời đất hỗn loạn.
Hàn Tử Hiên nghe xong chỉ khẽ mỉm cười.
“Là Xứ tuyết chứ...” Kim Xảo Tuệ lên tiếng đính chính lại.
“Còn đọc cả Nghìn hạc giấy nữa…” Hàn Ân Châu như một người lính dũng cảm, dù liên tiếp bị đẩy vào thế khó vẫn kiên trì cuộc chiến.
“Là tiểu thuyết Ngàn cánh hạc chứ.” Kim Xảo Tuệ cũng không chịu đình chiến. [Xứ tuyết, Ngàn cánh hạc đều là những tiểu thuyết của Yasunari Kawabata.]
Dưới lầu bỗng rộ lên những tràng cười của nam sinh, âm thanh chói tai ấy lơ lửng mãi trong không gian, không chịu tắt.
“Ối, có tiếng gì vậy?”
Hàn Ân Châu tò mò cúi đầu nhìn xuống dưới dò xét, và gần như ngay lập tức cô hét lên: “Mọi người mau lại đây xem đi, đây chẳng phải là hoàng tử Hàn Tử Ngang hay sao?”
“Cái gì? Hàn Tử Ngang đến đây làm gì?” Kim Xảo Tuệ chớp chớp mắt, để lộ hàng mi dài thanh tú, khẽ nói.
“Đúng mà, tớ không nhìn nhầm đâu.”
“Này, Ân Châu, cậu nhìn xem, nữ sinh đang đứng cùng Hàn Tử Ngang có phải là người vừa đọc thơ ở hội trường không?”
“À, xem nào, có vẻ đúng là cô ta, tớ nhớ cô ta tên là Hoa Lạc Lê, nhìn lại thấy đúng là cô ta thật. Cô ta rất nổi tiếng trong trường chúng ta với biệt danh girl hậu đậu.”
Là Hoa Lạc Lê ư? Hàn Tử Hiên vội cúi đầu nhìn xuống phía dưới lầu thấy một nam sinh cao ráo mặc bộ đồ thể thao màu da đang chặn ngang nữ sinh mặc váy xanh áo trắng. Là Hàn Tử Ngang chặn đường cô ấy. Lông mày Hàn Tử Hiên vô thức nhíu chặt lại.
Cô ấy đầu cúi thấp, gió thổi mái tóc dài bay bay, chân váy cũng bay bay, trông tựa như đóa sen trắng nở giữa hồ đầy sương mù. Giọng nói quyến rũ của Hàn Tử Ngang, như một đóa sen hồng nở trên mặt nước:
“Hoa Lạc Lê, bị ta đuổi bao nhiêu lần rồi, tại sao không cầu xin ta, chỉ cần ngươi quỳ xuống, khóc xin ta tha tội, ta có thể sẽ bỏ qua cho ngươi chuyện ngày hôm nay. Nếu ngươi thề trước mọi người, mãi mãi là đồ chơi của ta, có lẽ bản thiếu gia đây sẽ vui vẻ mà bỏ qua cho ngươi, không đuổi ngươi ra khỏi trường nữa.”
Hàn Tử Ngang hai tay ôm đầu, bước mấy bước tới trước mặt Hoa Lạc Lê, mái tóc đen dài, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hạnh nhân, đôi môi anh đào, thật dễ thương.
Nói thật, nhìn kỹ Hoa Lạc Lê rất xinh, khuôn mặt bầu bĩnh, cằm nhỏ nhưng không nhọn mà tròn, nhìn nghiêng rất giống nữ ca sĩ Trương Hàm Vận, làn da trắng mịn như búp bê SD của Nhật Bản, càng ngắm càng đẹp. Nhưng cô không phải là búp bê SD, anh không thể thích đùa là đùa, thích vứt thì vứt. Gần đây Hoa Lạc Lê luôn chống đối anh.
Hàn Tử Ngang đột nhiên mỉm cười khi nghĩ đến con búp bê SD mua từ Nhật Bản anh để ở nhà. Con búp bê nhìn y như Hoa Lạc Lê, mặc bộ váy ren màu trắng, đôi môi hồng hồng, mắt đen ngơ ngác, dễ thương vô cùng. Nếu cô cũng mặc váy như búp bê SD trông sẽ thế nào nhỉ? Hoặc nếu cô mặc chiếc váy búp bê màu hồng, trên đó có thêu vô số hoa văn cổ như phong cách thời trang Kawai [Kawai: phong cách thời trang đồ chơi của giới trẻ Nhật Bản] nhất định sẽ rất dễ thương. Mái tóc uốn xoăn nhẹ, cài chiếc kẹp hình trái tim, thả buông loi trên bờ vai như những lọn sóng. Đôi mắt cô cứ để nguyên như cũ cũng đẹp lắm rồi nhưng nếu tạo thêm chút thần bí ở ánh mắt nữa thì hoàn hảo hơn, trông cô sẽ vô cùng cuốn hút. Và nếu trên tay cô ấy ôm một con mèo bông nữa thì chắc chắn sẽ vô cùng đáng yêu. Trang điểm một chút sẽ càng nổi bật khí chất cao quý của cô ấy. Dù hiện tại cô ấy chỉ như một con búp bê thủy tinh tầm thường nhưng nhất cử nhất động, tiếng nói nụ cười của cô ấy đều khiến cho trái tim người khác không ngừng rung lên.
Hàn Tử Ngang thức tỉnh. Trời đất, tại sao đầu óc lại nghĩ linh tinh gì vậy? Không phải là đang muốn bắt nạt Hoa Lạc Lê hay sao? Thói quen bắt nạt khiến anh dần dần coi cô là vật sở hữu riêng của bản thân mình.
Hoa Lạc Lê bỏ qua Hàn Tử Ngang, tiếp tục đi thẳng, mới được một bước đã bị cánh tay anh ta giữ lại: “Này, Hoa Lạc Lê, làm búp bê SD của tôi, đồng ý chứ?”
“Hả? Sao cơ? Xin lỗi, tôi đang vội.” Sợ bị đuổi khỏi trường như lần trước, Hoa Lạc Lê cố gắng kiềm chế cơn giận. Nhưng đột nhiên cô gái mũm mĩm đi cạnh cô chen ngang:
“Hay lắm, hay lắm, Lạc Lê, búp bê SD là gì vậy?”
“Lộ Lộ, mình cũng không biết.” Cô đã sắp thoát khỏi thì lại bị Lộ Lộ ngốc nghếch cản lại. Thật hết biết! Nhưng Trương Lộ Lộ lại là một fan cuồng nhiệt của Hàn Tử Ngang, cô ấy vì muốn ở gần Hàn Tử Ngang thêm một chút mà bất chấp biểu hiện khó chịu của Hoa Lạc Lê.
“Này, Hoa Lạc Lê, định chống đối bản thiêu gia hả?” Hàn Tử Ngang phát hiện ra ý đồ tháo chạy của Hoa Lạc Lê, tức giận lên tiếng. Những nữ sinh khác lúc nào cũng như bầy ong vây quanh anh, chỉ có Hoa Lạc Lê mỗi lần nhìn thấy anh là như nhìn thấy quỷ dữ, luôn luôn lẩn tránh. Anh không phải là virut gây bệnh nên hễ nhìn thấy điệu bộ trốn chạy của cô là anh muốn phát điên.
Hàn Tử Ngang kích động, nắm tay cô kéo về phía trước, gần như lôi đi.
“Buông tôi ra!” Hoa Lạc Lê vừa cố vùng vẫy mong thoát khỏi bàn tay tàn bạo của anh ta vừa nói: “Trước đây là tôi sai, tôi đã lỡ tay làm rớt bánh gatô vào mặt anh, đó là lỗi của tôi, bây giờ, trước mặt mọi người tôi long trọng xin lỗi anh - xin lỗi. Tuy nhiên, trong nửa năm qua, anh đã nhiều lần đuổi tôi ra khỏi trường, tôi đã không còn nợ anh bất cứ thứ gì. Cho nên đề nghị anh tôn trọng quyền tự do cá nhân của tôi.”
“Vậy sao? Nhưng ở đây tôi là chủ nhân cho nên đương nhiên em phải nghe lời tôi.” Hàn Tử Ngang cao giọng tuyên bố, khi nói đẩu ngẩng cao đầy tự mãn, tay vẫn nắm chặt tay cô như đứa trẻ ôm khư khư món đồ chơi yêu thích của mình vậy.
“Anh! Quá đáng! Anh đã không tôn trọng tôi thì cũng đừng đòi hỏi tôi phải tôn trọng anh.” Hoa Lạc Lê mặt đỏ bừng vì tức giận, quyết định dùng biện pháp cứng rắn đốì với anh.
Đứng trên lầu quan sát nãy giờ, Hàn Tử Hiên cảm thấy tình hình đã bắt đầu có vẻ căng thẳng.
Hàn Tử Hiên nhanh chóng thức tỉnh, nói: “Đâu có, Ân Châu, cô nhìn nhầm rồi.”
“Cậu ta phiền phức to rồi. Chống lại Hàn Tử Ngang chỉ có đường chết mà thôi.” Kim Xảo Tuệ đưa tay chỉ chỉ vào Hoa Lạc Lê đang đứng dưới lầu, mắt sáng lên như mắt mèo, nhận định rất sắc sảo.
Hàn Tử Hiên không nói lời nào, lặng lẽ ôm hộp vĩ cầm đi về phía cầu thang, anh không thể đứng nhìn, bất kể là như thế nào, anh cũng phải nhanh chóng đi xuống.
“Hey, hey... Tử Hiên, đừng đi nhanh như thế đợi em với...” Hàn Ân Châu vội vã chạy theo Hàn Tử Hiên.
Hàn Tử Hiên vô thức nắm chặt tay, anh vốn không quan tâm gì tới thế giới này nữa cho nên chẳng chuyện gì có thể khiến anh mất bình tĩnh. Chỉ không ngờ, anh có thể quên tất cả nhưng lại không thể quên Hoa Lạc Lê.
Đằng sau vẫn vang lên tiếng gọi của Hàn Ân Châu: “Từ từ thôi... đợi... đợi... em với! Tử Hiên...”, Hàn Tử Hiên càng bước càng nhanh, từ trước đến nay ngoại trừ sách, đặc biệt là sách y học, không gì có thể khiến anh phân tâm.