Dung Ân cúi đầu, mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản, tay áo được xắn lên, phía dưới là một chiếc quần jean màu xanh nhạt, cô lúc này, đang đứng trước gian hàng đậu hủ thối, đầu tóc buộc đuôi ngựa đơn giản, cùng chủ quán mỉm cười nói chuyện gì đó.
Nam Dạ Tước giương môi mỏng, nơi như vậy, bình thường nếu anh có đi qua, chắc chắn là ngay cả đầu cũng sẽ không ngoảnh lại.
Nhưng Dung Ân lại dừng chân ở đây, hơn nữa còn cười vui vẻ, lúc anh dẫn cô đến nhà hàng cao chọc trời, cũng không thấy cô cười như vậy bao giờ, Nam Dạ Tước lúc này mới ý thức, anh quả thật không hiểu rõ cô.
“Cô gái, lâu lắm rồi không thấy con tới.” Bác tàu hủ thối mặc dù lớn tuổi, nhưng trí nhớ vẫn rất tốt.
“Vâng ạ, sau khi đi làm con rất ít đến đây.”
“Haha, chàng trai lúc trước hay đi cùng con đâu rồi? Ta nhớ các con một người thích tương ngọ, một người thích tương cay, một phần tàu hủ thối luôn biến thành hai hương vị.”
Dung Ân nhịn không được lui về sau một bước, bởi vì động tác này mà anh càng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhớ đến biểu hiện của cô ấy lúc trước, nhìn thấy anh, vẻ mặt cô phải vui vẻ vạn phần chứ không phải là… hoảng sợ.
Đúng, Nam Dạ Tước tự nhận mình không nhìn lầm, ở trong mắt cô, lại nhìn thấy bối rối.
“Bim bim bim—” phía sau truyền đến tiếng còi xe của xe ba bánh điện, Nam Dạ Tước quay đầu lại, mới phát hiện phía sau một hàng dài xe, anh thu hồi hai chân sắp chạm đất, nhanh chóng, đậu xe ở bên cạnh lề đường cách đó không xa.
Khi quay lại, trong đám người ở kia còn có bóng dáng của Dung Ân, chỗ trước kia, hộp đậu hủ lật úp trên mặt đất, bị người qua lại đạp nát không còn hình dáng.
Xung quanh vẫn náo động như cũ, Nam Dạ Tước nhìn bốn phía, thật giống như mò kim đáy biển , không tìm được bóng dáng.
Anh đứng giữa đường, mặc dù mặt trời đã xuống núi, nhưng nhiệt độ lúc này vẫn nóng như chảo nóng, người ra vào không ai có thân phận cao quý giống Nam Dạ Tước, cho nên làm cho mọi người xung quanh đều dổ mồ hôi hột, anh đứng ở đó, càng lộ ra vẻ cao ngất, hoàn toàn xa lạ. Vẻ mặt anh hoài nghi sâu sắc, hành động của Dung Ân, ít nhiều càng khiến anh khẳng định, cô đang sợ anh, đang trốn anh, bằng không sẽ không trong chốc lát biến mất nhanh như vậy.
Những mảnh gạch xanh trài bên trong hẻm nhỏ, Dung Ân lui vào trong góc, co thấy Nam Dạ Tước đứng ở đầu cầu, lấy điện thoại ra đang nói cái gì đó, cô xoa xoa trán đầy mồ hôi, ngay cả sau lưng cũng kinh sợ toát mồ hôi lạnh, áo sơ mi trắng ướt nhẹp dán trên người, cực kỳ khó chịu.
Nói điện thoại xong, Nam Dạ Tước điện thoại ra mở rồi lại đóng, đóng rồi lại mở, đứng ở đó cũng không chịu đi, say sưa nhìn cái bàn mà anh và Dung Ân từng ngồi, sau đó, hành động làm người ta nhạc nhiên vạn phần. Anh lại đi tới, không để ý tới xung quanh dơ dáy bẩn thỉu, còn ngồi xuống.
Dung Ân thậm chí có thể thấy rõ ràng, chiếc đèn treo trên đầu Nam Dạ Tước, dây điện trần trụi đã sớm biến chất, vẫn ra sức làm nhiệm vụ như cũ.
Dung Ân sợ ở lại đây sẽ nảy sinh phiền phức, liền lui trở về, may là nơi này cô rất quen thuộc, xuyên qua con đường nhỏ sẽ đến đường dành riêng cho người đi bộ, đi không bao lâu, đã yên vị trên xe bus.
Bởi vì đã qua giờ cao điểm tan tầm từ lâu, nên xe bus cũng không có nhiều người, cô đẩy cửa sổ, gió đêm len lỏi vào lạnh tận xương tủy.
Tim, đến bây giờ vẫn kịch liệt nhảy múa, Dung Ân không rõ loại bất an này là từ đâu tới, cô chỉ có thể tự an ủi mình, đây chẳng qua chỉ là trùng hợp thôi, anh cũng đã buông tay lâu như vậy, bên cạnh người mới vui vẻ không ngừng, đâu còn lo lắng cho cho cô, sớm đã bị đạp qua một bên rồi.
Để phối đồ, ba người sau khi tan ca cùng nhau đi mua sắm, Dung Ân vóc người cao gầy, chẳng bao giờ đi giày cao gót, nhung Thẩm Mặc kiên trì nói cô không mang thật sự quá lãng phí, cuối cùng cô chọn một đôi màu trắng, gót mảnh, chừng 7 8 phân, nhưng mang vào quả thật đẹp cực kỳ.
Dạ hội bất động sản, cử hành bên trong một khu nhà cao cấp mới được xây dựng ở thành phố Bạch Sa, bên trong biệt thự xa hoa, hưởng thụ cao quý, ngay cả trong không khí, cũng phảng phất mùi vị Champagne Bách Hợp
Dung Ân đi taxi đến, Thẩm Mặc cùng Tô Luân sớm đã chờ ở đó, vừa thấy cô đến, hai mắt liền phát sáng, “Wow, sao bây giờ tớ mới phát hiện, thì ra bên cạnh cất giấu một tiên nữ?”
Dung Ân đứng ở cửa, có chút cảm giác không quen, cô búi tóc, để lộ ra khuôn mặt tinh xào xinh xắn, bộ lễ phục mặc lên người mới nổi bật lên vẻ đẹp của nó, bời vì màu trắng thuần khiết, cho nên thiết kế từ bụng trở xuống có chút cầu kì, “Sao vậy, có phải rất kỳ quái?”
“Sao như vậy được, ” Thẩm Mặc bước đến, ánh mắt xẹt ngang trước ngực cô, hai mắt dường như có lửa điện, ” Trời ạ, uancleekζanpels, một loại trang sức quý giá như vậy, một viên hột xoàn trên đó đã ngốn mất một năm tiền lương của tớ rồi, Dung Ân, cậu vốn dĩ là đại gia à?”
Cái trâm cài ngực này là do Nam Dạ Tước tặng, sau khi bị cô làm hư, cô đã đem đến cửa hàng sửa lại, sau đó vẫn cất lại không dùng. Tối hôm qua nhớ tới nó có thể phối hợp với lễ phục, đây là lần đầu cô mang nó, ” Đây là tớ thuê.”
“Thật không?” Thẩm Mặc không tin, “Nơi nào có thể mướn uancleekζanpels, Ân Ân cậu…”
Dung Ân theo ở phía sau, nếu nói là giao lưu gặp mặt, không bằng nói là đại tiệc rượu, bước vào sảnh chính, cô mới nhận ra Thẩm Mặc chuẩn bị không thừa, bên trong phần lớn đều là thương gia nổi tiếng, ngay cả cán bộ cao cấp cũng có mặt, trong phòng khách lớn như vậy đã đứng đầy người, Dung Ân lấy một ly rượu đỏ liền đứng trong góc, nơi sân khấu chói lọi, cô chưa bao giờ thích hợp.
Phát biểu đầu tiên là giám đốc Liêu, bên trong phòng khách dần dần yên tịnh trở lại, Dung Ân đứng cách ban công không xa, hơn nữa, bên trong nhiều người, cơ liền bước đến ban công, âm thanh bị bức rèm che vẫn có thể lọt vào tai cô.
Tiếng vỗ tay như sấm, giọng nói sau này có chút quen thuộc, Dung Ân nghiêng người dựa vào ban công, quay đầu lại, liền thấy Bùi Lang đang phát biểu, mạt mày rạng rỡ. Anh bây giờ, hăng hái, từng chữ từng chữ vang vang, hoàn toàn không giống với người mà cô từng biết, con người, quả nhiên dựa vào vẻ ngoài, hào quang phía sau anh, nhất định không thể giống Nam Dạ Tước cố tình làm bậy.
Dung Ân quay đầu, hai tay nắm ở ban công, hõi mắt nhìn, hoa viên bên trong biệt thự hai tần thác nước phun ra cao như vậy, bên cạnh trúc xanh vờn quanh, hơn nữa, nhuộm đẫm ánh đèn ban đêm, thật là xa hoa.
“Ở nơi này, có thể quen biết rất nhiều người, ở lại, tôi giới thiệu cho cô mấy khách hàng lớn.”
Dung Ân mi tâm nhíu lại, ngắm nhìn bốn phía, đâu đâu cũng là những công ty lừng lẫy danh tiếng, Thẩm Mặc nói là giám đốc Liêu rất hài lòng với công trình của họ, nhưng mặc dù vậy, trường hợp này, cũng có thể sẽ không ai đến với Sang Tân.
Bùi Lang nhìn ánh mắt cô do dự, liền cười cười, ” Không đánh thì không quen, lần này, coi như là đền tội cho các cô.”
Dung Ân chợt hiểu, khóe miệng giương nhẹ, “Làm phiền Bùi công tử rồi.”, cô không khỏi nhìn Bùi Lang, người đàn ông kiệu ngạo như vậy, ở trước mặt cô nói đến hai chữ đền tội, đêm đó trong quán bar tàn nhẫn như vậy, kí ức đó với