cũ, “Nếu tổng giám đốc đã tới, chúng ta xin phép đi trước”.
“Quản lý Hạ, chúng tôi bằng hữu gặp mặt, vẫn nên ôn lại chuyện cũ thì hơn”, Tiếu Bùi xoay người, một tay nhẹ nhàng khoác lên vai người phụ nữ, còn chưa kịp đặt tay xuống yên vị, đã bị người phụ nữ nghiêng người né tránh, “Tước thiếu gia không ít lần nhắc đến cô, nói cô không giống những người phụ nữ khác, cô hãy cẩn thận, coi chừng đã bị ác lang thầm thương trộm nhớ”.
Hạ Phi Vũ ánh mắt lãnh đạm giao ánh mắt Nam Dạ Tước, người đàn ông khóe miệng cong lên một đường hoàn mỹ, cũng không hề chú ý sự có mặt của Dung Ân, anh ta đem thân thể to lớn dựa trên cạnh bàn họp, “Chúng tôi xin phép”.
“Này, cậu ta không nói gì, lại tới lượt cô”, Tiếu Bùi cản đường Dung Ân, không muốn cứ như vậy để cô đi, “Cô đã từng quay tay cậu ta?”.
Hạ Phi Vũ đi đến cửa, trọng tâm câu chuyện cuối cùng cũng theo ý nguyện của cô ta, tất cả ánh mắt gần như đổ dồn lên gương mặt Dung Ân cùng một lúc.
Công tử loại này, chính là vô vị như vậy, mỗi lời nói ra đều không kiêng dè, Dung Ân nhìn thấy sự hứng thú trong mắt anh ta, ngay lập tức dội cho anh ta một gáo nước lạnh, “Những lời lẽ này hẳn là chỉ dành cho lũ lợn”.
Cách đó không xa truyền đến tiếng cười trầm thấp của Nam Dạ Tước.
Dung Ân không để ý sắc mặt đang sa sầm của Tiếu Bùi, dứt khoát đi về phía cửa, mãi đến khi thân ảnh của cô và Hạ Phi Vũ biến mất ở cuối hành lang, Nam Dạ Tước lúc này mới phản ứng lại, “Khốn khiếp!” Cô ngang nhiên chửi anh là động vật?
Đi tới cửa thang máy, Hạ Phi Vũ nhớ tới lời Tiếu Bùi vừa nói, khóe miệng không khỏi cong lên, xem ra, Nam Dạ Tước cũng không phải không có hứng thú với cô.
Thang máy mở ra, hai người cùng bước vào thang máy, ánh mắt rạng ngời của Hạ Phi Vũ liếc nhìn khuôn mặt ngày một ảm đạm của Dung Ân, lúc này, chỉ cần chờ Nam Dạ Tước chơi đùa chán, chắc chắn sẽ đá bay cô ta đi thật xa.
“Quản lý Hạ”, cửa thang máy đóng lại, không gian chật hẹp chỉ có hai người, Dung Ân trong tay vẫn cầm văn kiện liên quan đến dự án, “Trò hề giống như vậy, khỏi cần dùng lần nữa”.
“… Hờ…” Hạ Phi Vũ liếc nhìn Dung Ân, sắc mặt khinh thường, “Chuyện của giám đốc Lý lần trước, là đích thân tổng giám đốc ra chỉ thị, cô ra vẻ thanh cao cái gì?”.
“Vừa rồi cô làm trò trước mặt Tiếu tổng, khẩu khí cao ngạo hãy còn lọt lại trong tai tôi, cô trông thấy tổng giám đốc liền trở mặt, chẳng phải đều là cố ý hết?”
Một câu vạch trần toàn bộ, Hạ Phi Vũ tức tối, nhưng khẩu khí vẫn cố giữ bình tĩnh, “Dung Ân, cô đừng hòng vội hoan hỉ, sẽ có ngày, cô phải khóc lóc rời khỏi Nghiêm Tước!”.
“Đinh….”, Cửa thang máy mở ra, Hạ Phi Vũ trừng mắt nhìn Dung Ân, cao ngạo đi ra.
Dung Ân đứng ở cửa thang máy, ánh mắt dõi theo gót chân cô ta, người phụ nữ này, trên người mang theo sự lãnh đạm cùng khí chất khó lòng che giấu, mẫu người như vậy, quả nhiên có những nét hấp dẫn đàn ông vô cùng mạnh mẽ.
Một buổi chiều dài đằng đẵng trôi qua, Dung Ân chỉ cảm thấy toàn thân nhức mỏi, Lý Hủy đầu tựa vào vai Dung Ân cùng bước ra khỏi công ty, “Hiz, cuối cùng cũng xong, ngày mai lại có thể tranh thủ nghỉ ngơi….”.
Trên sân rộng, xe của Nam Dạ Tước bệ vệ đỗ lại, Lý Hủy vội vàng kéo tay áo Dung Ân, “Ân Ân, là tổng giám đốc”.
Dung Ân cũng không dừng bước, trái lại tiếp tục đi hướng về phía đường cái trước mặt đến điểm dừng xe bus “Còn năm phút thôi, nhanh lên kẻo không kịp xe mất”. Xe Nam Dạ Tước vẫn đứng yên tại chỗ, cũng không có nói sẽ muốn cô đi cùng, hơn nữa, đây là trước cửa công ty, hai người nên tránh nhau thì hơn, ai nấy tự mình về nhà.
Dung Ân và Lý Hủy vừa nói chuyện, cũng không để tâm đến dòng suy nghĩ nảy sinh vừa rồi, nhà? Vô tình, nơi ấy được cô tạm thời định nghĩa là nhà.
Chiếc xe đi qua, cô trước sau vẫn không để ý, xem như chưa từng nhìn thấy.
Tiếng phanh xe ô tô dừng lại vang lên chói tai, Nam Dạ Tước mở cửa sổ xe, nghiêng mặt hướng ra ngoài cửa sổ, quai hàm hất nhẹ xuống phía ghế phụ, “Lên xe”.
Đầu Lý Hủy tựa trên vai cô thu hồi lại, cũng lờ mờ hiểu tình hình, cô huých nhẹ người Dung Ân, “Mình đi trước nhé, ngày mai gặp lại”.
Nói xong cũng ngay lập tức rời khỏi, Dung Ân nhìn bóng lưng cô nàng, trong lòng cũng dấy lên cảm giác ấm áp, cô biết rõ, Lý Hủy vội vã đi như vậy, chính là lo sợ cô sẽ lúng túng.
Cô lên xe, thắt dây an toàn, Nam Dạ Tước vẫn chưa nổ máy, “Đi được chưa?”
“Không về nhà sao?”
“Về rồi lại ăn mỳ gói?” Người đàn ông dường như rất dị ứng với các loại thức ăn đóng hộp, “Lần trước cũng không ra ngoài ăn”.
Bất quá, cũng đều là do Diêm Việt làm bung bét mọi sự.
“Anh quyết định đi”, Dung Ân tựa lưng vào ghế, bả vai đang đau nhức cũng cảm thấy đỡ hơn.
“Hôm nay theo ý cô”, Nam Dạ Tước hiếm khi không độc đoán, lần trước nóng giận quá đà, xem chừng anh cũng nên nhân nhượng.
“Theo ý tôi?” Dung Ân xoay mặt nhìn anh, trong đầu đột nhiên nhớ tới một nơi, “Tôi biết đường đến một nơi”.
“Phố nào?”
Dung Ân chỉ tay ra đường đối diện, “Dọc theo phố kia, rồi rẽ phải…..”.
“Nơi quái quỉ gì thế này!”
Con đường này vừa chật hẹp lại quanh co, tốc độ xe hoàn toàn không thể nhanh nổi, xe dù có tốt cỡ nào cũng chỉ đành lách cách chen qua đám người đông đúc, nếu không lái xe thành thạo, đã sớm bị những hàng rong chen lấn nhau tụ tập hai bên đường làm chầy xước mặt xe không ít.
“Không phải anh nói hôm nay nghe theo tôi sao?” Dung Ân ló đầu ra khỏi xe, nơi này chính xác là chợ đêm, bởi vì xung quanh tập trung nhiều trường học, ngày trước, cô và Diêm Việt thường xuyên ghé qua đây.
Nam Dạ Tước không nói tiếp lời nào, tìm kiếm một hồi lâu, vẫn không thấy bãi đỗ xe, cuối cùng đỗ xe lại ở một hẻm nhỏ.
Đi ra khỏi đô thị phồn hoa, nơi này, tựa như bị lãng quên, hẻo lánh mà tối tăm, đèn đường chập chờn lúc sáng lúc tối, dây điện chăng đầy trên cao thi thoảng lại đung đưa.
Điều kiện không hề thuận lợi cho việc làm ăn kinh doanh, nhưng lại đông đúc một cách lạ thường, hai người ngồi xuống một bàn cạnh bờ sông, Nam Dạ Tước đột nhiên sượt chân, thiếu chút nữa đã ngã.
Dung Ân cười thành tiếng, vừa liếc nhìn, các ghế bề mặt đều lồi lõm.
“Ở đây có gì ăn được sao?” Nam Dạ Tước ngày hôm nay vận một bộ âu phục màu trắng, tay muốn đặt lên bàn liền thu lại đặt trên đùi vì ngại sẽ bám bẩn.
Dung Ân ngồi đối diện anh, xung quanh đã chật cứng người. Chủ tiệm còn khá trẻ luôn chân luôn tay, trên người vã mồ hôi, anh ta mở vung nồi, mùi thức ăn nhanh chóng tỏa ra hấp dẫn. Bà chủ niềm nở bưng hai bát cơm rang đến bàn hai người, rồi lại nhanh nhanh chóng chóng tiếp đón khách mới vào.
Cơm trưa không ăn được tử tế, Dung Ân lúc này đói vô cùng, cô cầm thìa lên rồi cắm cúi ăn không ngừng nghỉ.
“Tại sao anh còn chưa ăn?” Dung Ân nên nghĩ qua trước, Nam Dạ Tước đối với chợ đêm như thế này vốn dĩ không quen, bát cơm trước mặt, quả nhiên chưa hề động vào.
Người đàn ông nới lỏng cà vạt, “Cô ăn đi”. Nơi này thức ăn chắc chắn không đảm bảo vệ sinh, hơn nữa xung quanh vô cùng ồn ào, đâu đâu cũng là tiếng chào mời khách, nhưng có anh chứng kiến, Dung Ân lại ăn vô cùng ngon miệng, so với khi dùng cơm trong quán xá sa hoa, cô ăn được nhiều hơn hẳn.
Có một số người, trời sinh vương giả, lại có một số người, trời sinh chỉ phù hợp với những thứ bình thường.
Dung Ân ăn thêm một bát cơm, xung quanh đa phần đều là người lao động nghèo, cùng Nam Dạ Tước ở một chỗ, những hồi ức trước đây, rốt cuộc cũng không thể tìm lại.
Cảnh còn người mất.
Ăn một thìa cơm rang, vốn tưởng rằng không có vị, khoang miệng lại dần bị vị mặn xâm chiếm, Dung Ân nhai thêm vài lần rồi nuốt xuống. Cuộc sống cũng như vậy, có đôi khi cũng cần nêm thêm chút gia vị.
Giữa lòng sông có một vài chiếc thuyền con qua lại, những chiếc thuyền theo tay đưa đẩy của người chèo mà di chuyển, mặt nước gợn lên từng đợt, một hồi rồi trả lại sự yên lặng nguyên bản như chưa từng có gì tác động, tạo nên tầng tầng lớp lớp sự khuấy đảo mặt nước.
“Tôi ăn no rồi”, Dung Ân hiếm khi ăn được nhiều như vậy, toàn bộ một bát cơm rang đã được cô ăn sạch sẽ, “Anh thật sự không ăn?”
Nam Dạ Tước cảm giác như trút được gánh nặng, anh không có ý đáp lại, thoải mái đứng dậy.
Lái xe trở về nhà, anh dường như có công chuyện chưa giải quyết xong, không ăn gì, mà ngay lập tức vào thư phòng.
Đến nửa đêm, Dung Ân đang ngủ ngon giấc, lại bị một hồi âm thanh âm ỉ bên cạnh đánh thức, cô mở đèn, liền trông thấy Nam Dạ Tước cau mày, sắc mặt dường như rất khó chịu.
“Anh sao vậy?” Dung Ân vươn tay, đặt lên trán đã đẫm mồ hôi của anh.
Người đàn ông khí lực đã không còn khỏe mạnh như thường ngày, một tay anh đặt trên thắt lưng Dung Ân, điều chỉnh tư thế cô trở lại, “Tôi đau dạ dày”.
“Anh đói sao?” Dung Ân lực bất tòng tâm, “Tôi đi nấu mỳ cho anh”.
“Cô là phụ nữ sao?” Mi tâm Nam Dạ Tước ngày một cau chặt lại, “Ngoại trừ mỳ không còn biết nấu món gì khác, tôi không ăn mỳ!”.
Chỉ có một lựa chọn, dù có lựa trái lựa phải, Dung Ân quay lưng về phía anh, “Tùy anh thôi”.
Bản thân anh bị đau dạ dày cũng do cô làm hại, thân thể Nam Dạ Tước di chuyển, đầu anh vùi vào gáy mềm mại của cô, thanh âm khó chịu một lần nữa truyền đến tai Dung Ân, trên trán anh đã mướt mồ hôi, sự ẩm ướt cũng khiến cô không yên.
Cuối cùng, Dung Ân cũng không chịu được ngồi dậy rời khỏi giường, cô nhớ trong tủ lạnh vẫn còn một ít sủi cảo, cô xuống tầng hấp lại.
Nam Dạ Tước mệt mỏi ngồi xuống bàn ăn, một tay chống lấy trán, bộ dạng nhìn qua có phần đáng thương vô cùng. Tốc độ ăn cũng chậm chạp, không biết lý do vì không muốn ăn, hay là do dạ dày vẫn đang co thắt.
Dung Ân hai tay chống cằm ngồi đối diện anh, bên trong phòng khách không mở đèn chùm, chỉ có ánh đèn hắt nhàn nhạt nhẹ nhàng, nhìn người đàn ông đang ăn, Dung Ân nhớ tới ước muốn nhỏ bé của chính mình trước đây.
Lấy được một người đàn ông yêu thương mình, cô sẽ nấu thức ăn hằng ngày, và được ngắm nhìn dáng vẻ khi ăn của người đó.
Nam Dạ Tước ngẩng đầu, chỉ thấy ánh mắt đang nhìn anh chuyên chú của cô, đồ ăn vào trong miệng giúp dạ dày anh trở nên dễ chịu hơn, “Tôi đẹp trai lắm sao?”.
Trong mắt dấy lên sự do dự, Dung Ân thu dọn bát đũa, “Anh lên trước đi, để tôi đun ít nước nóng, uống rồi hãy ngủ”.
Nhìn bóng lưng Dung Ân, điềm tĩnh mà ấm áp, Nam Dạ Tước cũng không ngay lập tức đứng dậy, sau khi cô rửa bát xong, lúc này mới kéo tay cô.
Dùng nước lạnh để rửa, ngón tay cô vốn dĩ đã lạnh cứng.
Bàn tay anh khe khẽ vuốt ve ngón tay cô, khiến cô cũng cảm thấy ít nhiều sự ấm áp.
“Nếu anh nói không thích chợ đêm, chúng ta đã có thể đổi địa điểm”. Anh không độc đoán một lần, lại khiến chính mình chịu khổ một lần.
“Tôi muốn biết khẩu vị của em”, Nam Dạ Tước cười nhẹ, “Sau này, tôi sẽ không cùng em đi linh tinh, không chừng sẽ bị bán đi lúc nào không hay”.
“Cùng lắm cũng chỉ là bữa cơm, hơn nữa anh cũng chưa nếm qua, làm sao biết không thể ăn”.
Người đàn ông kéo cô cùng lên tầng, “Nhìn là biết”.
Trông mặt bắt hình dong.
Tình nguyện chịu đói, quả nhiên đáng đời.
Cả đêm cô bị Nam Dạ Tước quấy rầy, tinh thần anh sau đó nhanh chóng phục hồi, nửa đêm không ngủ được, bắt cô cùng xem