quen biết, trong lời của hắn nói, vì sao lại không có chút hảo ý nào?
“Duật tổng, thời gian còn sớm, ngồi nữa có sao, đúng rồi, tài vụcủa công ty chúng tôi Tiểu Triệu có một giọng hát rất hay, Tiểu Triệu, đi chọn cho Duật tổng một bài hát…”
“Vâng, Vương tổng”.
Tiểu Triệu đi tới trước đầu máy, Dung Ân mở rộng tầm mắt, cô chưa bao giờ đồng ý Vương tổng làm như vậy, ngay cả Lý Hủy bên cạnh cũng bắt đầu căm giận bất bình, nhưng kia là cậu ruột của cô, cô chỉ đành phải trợn tròn mắt, ngồi sát lại Dung Ân, “Ân Ân, thật xin lỗi, cậu của mình là người như vậy…”
Đối diện, Duật Tôn đang ở trên cánh tay mỹ nữ không biết nói đùa câu gì hắn liền cười thoải mái như vậy, hắn gương mặt hoà nhã, tay phải mở ra vỗ trên đùi bóng loáng của mỹ nữ, về sau, liền tiến quân thần tốc, ngay trước mặt của mọi người đem cái tay kia thẳng đưa vào bên trong váy ngắn của mỹ nữ…
“Ưm, Duật tổng, nhiều người như vậy …a… ” mỹ nữ muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào, tiếng nóikiều mị mềm mại đáng yêu có thể làm cho đàn ông tan chảynhư nước mùa xuân.
Trong đám đồng nghiệp đến đây, tám chín phần mười cũng là da mặt mỏng, Lý Hủy mặt đỏ lên, ngay cả Dung Ân cũng cảm thấy lúng túng vô cùng, đem mặt hướng sang một bên khác.
“Duật tổng, lần này còn phải cảm ơn Nghiêm Tước nhiều, theo lý thuyết đơn này hẳn là tôi nên mua…”
“Vương tổng, chỉ cần mọi người làm tốt, một đồng tiền phúc lợi, Nghiêm Tước chắc chắn sẽthiếu các người”. Duật Tôn mỉm cười, Vương tổng ý vị cúi người gật đầu, “Có những lời này của ngài, tôi có thể yên tâm”.
Tay Duật Tôn vùi sâu vào trong váy ngắn của mỹ nhân động tác phối hợp, chọc cho đối phươngđem thân hình xinh đẹp dựa hẳn trên vai hắn, “Duật tổng, ngài… Ngài nhẹ chút, em chịu không được…”
Ngực Dung Ân cảm thấy nghẹn dường như rất khó chịu, mới vừa rơi xuống nước hiện tại cơ thể vẫn lạnh như băng, hơn nữa buổi trưa không có ăn bao nhiêu cơm, trong phong không khí lại bức bách như vậy, mùi thuốc lá trong tay ông chủchui vào trong mũi cô, cô muốn chịu đựng, nhưng vẫn không chế được phản ứng bản năng, “Oẹ, oẹ ~~”
Cô khom lưng, nôn khan không ngừng.
“Ân Ân, cậu làm sao vậy, có phải không thoải mái ở đâu không? ” Lý Hủy lo lắng vỗ vào phần lưng của cô.
Vương tổng sắc mặt xanh mét có thể phun ra lửa, hắn dùng lực dụi tắt nửa đoạnthuốc ở trong cái gạt tàn, vốn định phát cáu, nhưng trước mặt Duật Tôn lại phải cứng ngắc cổ họng nói, “Dung Ân, cô không sao chứ?”
“Cậu, Ân Ân nhất định là mới vừa rồi uống quá nhiều rượu, cô ấy dạ dày vốn không tốt”.
“Tôi thấy không phải đâu? ” lúc Vương tổng đang muốn thuận lý do này nói tiếp, người đàn ông cũng đã mở miệng trước, hắn đưa tay từ trong váy ngắn của mỹ nữ rút ra, “Dung tiểu thư, cô đừng nói với tôi cô là bị ghê tởm đến buồn nôn nha”.
Dung Ân nghe vậy, nôn khan càng dữ dội.
“Thôi đi, tôi cũng không còn hứng tiếp tục chơi nữa, giải tán đi”. Duật Tôn cởi ra hai cái nút áo ở cần cổ, lộ ra da thịt mày đồng, hình xăm Thương Long trên ngón trỏ tay trái ở trên mặt bàn nhẹ gõ xuống, “Tính tiền”.
“Đừng vậy a… Duật tổng, thời gian còn sớm, chơi chút nữa đi”.Vương tổng cố gắng giữ lại, cặp chân đứng lên.
“Lần sau còn có cơ hội”. Duật Tôn ánh mắt quét về phía Dung Ân, “Chuyện tình yêu nam nữ cô chưa từng có sao? Sao lại cảm thấy buồn nôn? Hay là… cô từng bị ngược đãi, sợ sao?”
Dung Ân lấy tay phải che miệng lại, cô cố nén khó chịu, trong hốc mắt phát ra chút chua xót, đột nhiên đứng dậy, bởi vì dùng sức quá độ hơn nữa tốc độ rất nhanh, khuỷu tay không cẩn thận đụng vào trên người Lý Hủy, cô không chút suy nghĩ, trực tiếp quơ lấy chén rượu trên bàn hướng gương mặt tuấn tú xem ra không chê vào đâu được giội xuống, “Biến thái”.
“Dung Ân! ” Vương tổng rống một tiếng như sư tử Hà Đông.
Dung Ân để chén rượu xuống, ôm lấy Dạ Dạ đang chơi đùa bên cạnh không quay đầu lại mà đi ra ngoài, Lý Hủy tức giận mà trừng mắt hướng cậu của mình, vội vã đuổi theo ra.
Chất lỏng màu nâu nhạt theo gương mặt tỉnh sảo của hắn chảy xuống, cũng không có mang đến cho hắn bao nhiêu chật vật, ngồi ở trên ghế sa lon, mỹ nữ vội rút ra khăn giấy lau cho hắn , “Duật tổng…”
Dung Ân một mạch chạy ra khỏi Nữ Sắc, trong ngực Dạ Dạ trở nên thật biết điều, chỉ giơ lên một đôi mắt nhìn cô.
Dung Ân vọt tới ven đường, thở dốc, khom lưng khóc thảm thiết. .
Đèn đường đồng loạt sáng, lúc này mặc dù đã muộn, lối đi bộ vẫn đông dòng người đi lại, tấm biển quảng cáo ở phía xa, ở trong bóng đêm cao vút, đầy màu sắc sáng rực.
Lúc Lý Hủy đuổi theo tới nơi, liếc mắt liền thấy Dung Ân đang đứng ở ven đường, cô không lập tức tiến lên, mà dừng lại bước chân.
Dung Ân hình như là đang khóc, hai vai cô khép lại, toàn bộ lưng được đèn đường màu da cam chiếu rọi xuống, bày ra bộ dạng yếu đuối run rẩy.
Lý Hủy mím môi, cô đi lên trước, ngồi xổm xuống bên cạnh Dung Ân, kéo cô lại gần, để cho đầu của cô dựa sát tại chính cần cổ mình, “Ân Ân, cậu đừng khóc nữa, thật xin lỗi, cũng là cậu mình không tốt, ông ấy nghĩ muốn tiền tới điên rồi mới có thể để nhân viên của mình bị người khác tuỳ ý làm nhục…”
Dung Ân lắc đầu, muốn mở miệng, nghẹn ngào nói không ra lời.
Cô chưa từng nghĩ tới muốn khóc, nhưng lúc Duật Tôn nói ra những lời kia, cả người cô giống như là bị cái gì đập trúng, mỗi cái dây cung trong lòng, kịch liệt co rút đau đớn.
Nam Dạ Tước, ai cũng không thể nhắc tới, cô không nghĩ tới lúc nhớ tới anh lại đau đớn như vậy, đau đến ngay cả nâng người đứng lêncũng không nỗi.
Những lúc một mình, cô chưa bao giờ suy nghĩ, Lý Hủy cũng sẽ không nói, cô đã muốn để lòng mình hoang vu như vậy, tiếp tục cuộc sống bình thường mà đơn giản, nhưng, không được, đi đến chỗ nào cũng đều có bóng dáng Nam Dạ Tước. Những chỗ anh từng đi qua, tồn tại ý thức mạnh như vậy, hô hấp của anh phảng phất đang ở bên tai, mỗi câu nói anh nói, cũng thỉnh thoảng quanh quẩn ở bên tai cô, chẳng lẽ, thật sự là địa ngục quá lạnh, anh muốn kéo cô cùng đi sao?
“Hủy…”
“Ân Ân, cậu khóc lên đi”.Hai tay Lý Huỷ đem cô ôm vào trong ngực, “Làm bộ kiên cường là cho người khác nhìn, chúng ta là bạn bè, cậucó thể khóc thật đã trước mặt mình”.
Trong phòng Vip, Vương tổng ý vị chịu tội, vẻ mặt Duật Tôn không có biểu hiện gì, hắn cúi xuống hai chân thon dài ngồi trở lại trên ghế sa lon, “Ông đi trước đi”.
“Duật tổng, cô ta chính là trẻ người không hiểu chuyện, ngài đừng chấp nhặt”.
“Trẻ người? ” Duật Tôn nhướng mày hừ lạnh, “Được rồi, tôi còn có bạn sắp tới đây, ông đừng ở chỗ này cản trở”.
Vương tổng khuyên can mãi, lúc này mới lôi kéo mọi người rời đi.
Cặp chân người đàn ông đặt ở trên mặt bàn, thần sắc rất không thoải mái, vết rượu màu nâu nhạt đang theo sợi tóc trước trán chảy xuống, mỹ nữ ở bên cạnh không ngừng lau , bộ dáng đau lòng, “Cô gái này không có ăn học rồi, lại dám làm ra chuyện như vậy”.
Duật Tôn không kiên nhẫn nhận lấy khăn giấy, lãnh đạm liếc nhìn cô, “Cô cũng đi ra ngoài đi”.
“Duật tổng, đêm nay em sẽ ở bên hầu hạ ngài… ” từ biểu hiện vừa rồi của hắn, đối với sự mời gọi của mỹ nhân, hắn nhất định sẽ như ác lang vồ mồi.
Con ngươi bén nhọn của hắn quét về phía rãnh ngực như ẩn như hiện của mỹ nữ , hắn thu hồi cánh tay khoác ở tay đối phương, vắt lên chân mày, ngữ khí lộ khinh thường cùng trào phúng, “Sợ rằng không được, trừ phi cô trẻ lại mấy năm”.
Mỹ nữ mở to hai mắt, “Duật tổng thật biết nói đùa, người ta bất quá cũng mới 23 tuổi đầu mà”.
Khoé miệng Duật Tôn càng giương cười, du côn mười phần, “Tôi nói, tôi thích chơi học sinh, mới mẻ kích thích, đã hiểu chưa? ” hắn vỗ vỗ khuôn mặt cứng đờ của mỹ nữ, từ trong bóp da móc ra một tệp tiền nhét vào trong tay cô, “Đi ra ngoài!”
Nữ nhân quét mắt qua , cũng biết số lượng không ít, cô vui rạo rực đứng dậy, “Cảm ơn Duật tổng”.
Dung Ân thật lâu sau, mới dừng khóc, Lý Hủy không yên lòng, nhất định muốn đưa cô trở về, “Ân Ân, hiện tại quá muộn, hay là thuê xe đi —— “
“Hủy, cậu cứ trở về đi, không còn sớm nữa, không nên để cho mẹ cậu lo lắng”.
“Mình không sao, mình đưa cậu về trước, đến lúc đó về nhà cũng giống nhau”.
“Thật không cần, mình cũng không phải là đi bộ trên đường tối mà về, hơn nữa chúng ta cũng không thuận đường mà…! ” Dung Ân đi tới ven đường, giơ tay vẫy chiếc xe, nhét Lý Huỷ vào trong, “Đây là phố xá sầm uất, thuê xe dễ dàng, bác tài, lái xe đi”.
Cô đóng cửa xe lại, Lý Huỷ từ cửa sổ xe lộ ra cái đầu, “Ân Ân, về nhà rồi gọi điện thoại cho mình, ngày mai tới công ty gặp lại”.
“Ừ, mai gặp lại”. Nước mắt trên mặt Dung Ân vẫn chưa khô, cô chưa bao giờ trang điểm, lông mi bởi vì nước mắt mà ngưng tụ ở chung một chỗ, cô ôm chặt Dạ Dạ trong ngực, bây giờ đã là cuối mùa thu, ban ngày không quá lạnh, đến buổi tối gió lạnh mãnh liệt, cô dậm chân đem khuôn mặt nhỏ nhắn đông cứng ở trên lưng Dạ Dạ vuốt ve mấy cái.
Không quá ba phút đồng hồ liền có xe chạy tới, lúc chui vào, khí ấm đập vào mặt, đem rét lạnh trên người đuổi hết.
Buổi sáng lúc thức dậy, Dung Ân rất không cam lòng.
Nhưng hiện tại muốn tìm công việc nào có đơn giản như vậy? Đi tới công ty, Vương tổng sáng sớm đã chờ ở đó, Dung Ân còn chưa kịp để túi xách xuống, đã bị gọi vào phòng làm việc.
May là ông cũng không có chửi ầm lên, chẳng qua là dùng tình dùng lý, nói công việc cái gì hiện đang khó tìm, hơn nữa ở đây đãi ngộ không tồi, xong cuối cùng chính là muốn Dung Ân tới Nghiêm Tước tìm Duật Tôn nói xin lỗi.
“Vương tổng, hắn tối hôm qua có cái thái độ gì ngài đều nhìn thấy, tại sao muốn tôi đi xin lỗi?”
“Dựa vào cái gì, dựa vào chúng ta là con tôm nhỏ, đối phương là cá lớn, Dung Ân à, nói xin lỗi không làm mất của cô một miếng thịt”. Vương tổng cố gắng khuyên bảo, “Nếu không thì như vậy, sau khi cô trở lại, tôi lại tăng lương cho cô”.
“Vương tổng, sức chịu đựng của con người cũng giới hạn, tôi không cảm thấy nhất định phải tiếp rượu ngọt nhạt mới có được hợp đồng”. Dung Ân quay đầu đi ra khỏi phòng làm việc, Vương tổng tức tới nghiến răng, không còn biện pháp nào, ai bảo Nghiêm Tước nhìn trúng thiết kế Dung Ân.
Cô vẫn không chịu cúi đầu , Duật Tôn bị giội rượu, cũng không có làm khó công ty bọn họ, Dung Ân thủy chung nghĩ không ra bên trong có gì khác thường, công ty Nghiêm Tước lớn như vậy, theo lý thuyết cho dù tùy tiện ở lối đi bộ tìm kiếm cũng sẽ không đến phiên các cô.
Dung Ân nhíu đầu lông mày, không khỏi nhớ tới công ty Tân Sang, Nam Dạ Tước vì bức bách cô, cũng dùng thủ đoạn như vậy.
Dung Ân không dám nghĩ, lòng bàn tay đã toát ra mồ hôi lạnh, cô âm thầm quay đầu xuống, không thể, cô cùng Duật Tôn không thù không oán, lúc trước vậy cũng chưa từng gặp mặt.
Cuối mùa thu, chính là giá lạnh.
Hôm nay nói thay đổi liền thay đổi ngay, Lý Hủy rất thích ăn lẩu, luôn muốn lôi kéo Dung Ân đi, “Ân Ân, buổi tối lạnh quá …”
“Cũng biết cậu thèm ăn rồi”, Dung Ân thu dọn đồ đạc, “Đi thôi, mình mời đi ăn hải sản”