Trước khi đi Anh, chỉ cần cô nói một câu, anh sẽ ở lại Thanh Hoa học. Thế nhưng cô lại nói Cambridge tốt hơn.
Khi tốt nghiệp, chỉ cần cô nói một câu, anh sẽ chuyển từ Anh sang Mỹ. Thế nhưng cô lại nói Anh có văn hóa hơn là Mỹ.
Đàn ông cần phải có sự nghiệp. Bao năm nay, Hiểu Đông nỗ lực làm việc, cuối cùng sự nghiệp cũng thành công.
Tuy mỗi năm chỉ gặp nhau một hai lần, gọi năm sáu cuộc điện thoại nhưng anh luôn nghĩ về cô.
Anh hy vọng có một ngày, cô sẽ phát hiện ra anh luôn ở bên cạnh cô, chưa từng rời xa.
Nhưng cô vẫn luôn chỉ xem anh là anh trai.
Vì thế bao năm nay, Hiểu Đông vẫn luôn mâu thuẫn giữa chuyện theo đuổi quyết liệt và cố quên cô.
Anh từng thử quên cô không biết bao nhiêu lần.
Nhưng lần nào cũng vô vọng.
Anh từng có bạn gái. Hơn nữa không chỉ một người.
Nhưng vẫn không giải quyết được gì.
Anh có nén không đi gặp cô. Nhưng nhiều lắm là hơn nửa năm, sau đó không thể nào chịu được nữa.
Hai năm trước, trong điện thoại Hinh Dĩnh tuyên bố mình đã có bạn trai, cũng ở Harvard, tên là Thế Văn.
Hiểu Đông cực kỳ thất vọng, đồng thời đau lòng không sao kể xiết.
Anh nhanh chóng tìm một lý do bay qua Mỹ, gặp Thế Văn. Quả nhiên là một thanh niên tốt, có điều anh không thấy có gì xuất sắc hơn mình.
Hiểu Đông rất chua xót nhưng lại không biết làm sao.
Anh biết, đây là bạn trai đầu tiên của Hinh Dĩnh, còn mình thì đã có mấy cô bạn gái. Anh nghĩ, có lẽ đây vẫn chưa nói lên được điều gì, huống chi nhìn cử chỉ của Hinh Dĩnh và Thế Văn, anh không cảm nhận được sự cuồng nhiệt của tình yêu.
Một năm trước, cũng trong điện thoại, Hinh Dĩnh đột nhiên tuyên bố đính hôn với Thế Văn.
Hiểu Đông hỏi: “Em yêu cậu ấy không?”
Hinh Dĩnh nói: “Em rất thích anh ấy. Em nghĩ mình sẽ dần yêu anh ấy.”
Tối hôm ấy, Hiểu Đông say một trận bê bét.
Nửa năm trước, Hinh Dĩnh đột nhiên nói hôn lễ định vào tháng 11.
Hiểu Đông đau lòng đến nỗi cả buổi trời không nói được lời nào.
Ngắt điện thoại, anh mới phát hiện ngay cả một câu chúc mừng xã giao mình cũng không nói được.
Anh phải mất mấy tháng trời mới chấp nhận được sự thật Hinh Dĩnh sắp gả cho người khác.
Một mặt, anh rất đau lòng. Người yêu đã gả cho người khác/Nỗi niềm thương tiếc biết gửi ai?
Mặt khác, anh cũng rất vui mừng. Chờ đợi mỏi mòn bao năm nay, cuối cùng không cần phải đợi nữa.
Anh không hề hối hận, bởi vì anh luôn tin rằng: Nếu yêu nhau, thì nắm tay nhau đến bạc đầu. Nếu lỡ nhau, thì bảo vệ cô luôn được hạnh phúc.
Anh vẫn luôn trông nom cô. Bây giờ có thể giao cho Thế Văn được rồi.
Anh sẽ không tham gia hôn lễ của cô. Anh không tin mình có thể giả vờ như không có việc gì, nhìn cô xuất giá.
Nhưng theo hôn lễ ngày càng gần, anh phát hiện anh phải gặp cô một lần trước khi cô lấy chồng, hơn nữa hỏi lại cô: “Em có yêu cậu ta không?”
Nếu câu trả lời của cô là khẳng định, anh sẽ chân thành chúc phúc cho cô, sau đó âm thầm nói câu “tạm biệt” trong lòng.
About: Mon Đối với trẻ con, ta là người lớn. Đối với người lớn, ta lại trẻ con Google+ Kính Thành và Hinh Dĩnh đang bận bịu trong bếp thì chuông cửa vang lên.
Hai người nhìn nhau một cái. Hinh Dĩnh nói: “Để em.”
Kính Thành gật đầu, tiếp tục nấu ăn.
Hinh Dĩnh mở cửa ra.
Hiểu Đông nhìn Hinh Dĩnh, lòng rất kích động.
Cô đẹp hơn nhiều so với trong ký ức của anh. Hơn nữa trên mặt cô còn có một vầng sáng rất đặc biệt mà anh chưa từng nhìn thấy, đó là hạnh phúc và vui vẻ ngập tràn.
Xem ra đúng là người gặp chuyện vui thì tinh thần sảng khoái, e là anh không cần phải hỏi câu đó nữa, Hiểu Đông thầm nghĩ.
Hinh Dĩnh nhìn thấy Hiểu Đông thì lập tức nở nụ cười, gọi: “Hiểu Đông.”
Nhìn nụ cười có thể làm tan băng tuyết của cô, Hiểu Đông cũng bật cười, nói: “Chào em, Dĩnh Tử.”
Hinh Dĩnh nói: “Mau vào đi.”‘
Hiểu Đông theo Hinh Dĩnh bước vào nhà. Anh đã đến đây vài lần, cũng rất quen thuộc rồi.
Hinh Dĩnh hỏi: “Anh đến khi nào vậy?”
“Hai tiếng rồi, nhưng anh đến khách sạn trước.”
Hiểu Đông để ý thấy trên bàn có vài món ăn, hơn nữa căn phòng tràn ngập mùi thơm thì cười nói: “Xem ra khả năng nấu nướng của em có tiến bộ lớn. Đúng là lâu ngày không gặp, phải nhìn với cặp mắt khác xưa!”
Hinh Dĩnh đỏ mặt, cười nói: “Không phải em nấu.”
Hiểu Đông loáng thoáng nghe thấy trong bếp có tiếng xào nấu nên hỏi: “Thế Văn cũng ở đây à? Anh không biết cậu ấy biết nấu ăn đấy?”
Gặp được Kính Thành, hủy hôn lễ là chuyện mới 2 tuần nay, vì biết Hiểu Đông không thể tham gia hôn lễ nên Hinh Dĩnh không lập tức thông báo với anh ngay. Cô định vài ngày nữa sẽ gọi cho anh, không ngờ anh lại đến vào lúc này.
Hinh Dĩnh biết không có lúc nào tốt hơn lúc này nên nói thẳng: “Hiểu Đông, em và Thế Văn đã chia tay rồi, hôn lễ cũng hủy bỏ.”
Hiểu Đông há hốc mồm, hỏi: “Thật không?”
Hinh Dĩnh gật đầu.
“Chuyện xảy ra khi nào?”
“Hai tuần trước. Xin lỗi, em chưa kịp báo cho anh biết.’
Hiểu Đông chỉ vào bếp: “Vậy đó là…”
Hinh Dĩnh cười: “Là bạn trai của em.”
Cái gì?
Bởi vì cô sắp gả cho người khác nên anh mới từ ngàn dặm xa xôi chạy tới đây.
Không ngờ cô đã hủy hôn lễ. Hơn nữa còn có bạn trai mới ngay tức khắc.
Hiểu Đông kinh ngạc đến không nói nên lời.
Hinh Dĩnh tiếp tục cười, nói: “anh ấy đang nấu món cuối cùng, sắp ra ngay đấy. Anh ngồi xuống trước đi, em đi xem sao.”
Để lại Hiểu Đông với vẻ mặt kinh ngạc, Hinh Dĩnh bước vào bếp.
Trong bếp, Kính Thành đang chống nạng, nấu món cuối cùng.
Hinh Dĩnh nhẹ nhàng đặt tay lên lưng anh, nói: “Hiểu Đông đang ở ngoài.”
Kính Thành gật đầu, chống nạng, xoay người qua, ôm Hinh Dĩnh một cái.
Hinh Dĩnh bật cười, nhanh chóng đưa môi chạm vào môi anh một cái, nói: “Anh ra trước đi, em lập tức bưng thức ăn ra ngay.”
Kính Thành chống nạng ra ngoài.
Hiểu Đông thưởng thức bàn ăn đủ sắc – hương – vị, thầm nghĩ: Bạn trai mới của cô có tay nghề rất cao siêu…
Đột nhiên sau lưng vang lên những tiếng “bịch, bịch”, anh tò mò quay người lại.
Nếu lúc nãy Hinh Dĩnh tuyên bố hôn lễ bị hủy bỏ, anh đã rất kinh ngạc thì so với lúc này, cảm giác ấy không là gì cả.
Hiểu Đông nhìn người trước mặt mình, hoàn toàn hóa đá.
Trương Kính Thành!
Dưới nách anh là một đôi nạng bằng kim loại.
Anh mặc bộ đồ đen. Bên trên là áo len đen, bên dưới là quần tây đen.
Thoạt nhìn anh trưởng thành và rất khôi ngô, hơn nữa tràn ngập sự tự tin.
Bạn trai mới của Hinh Dĩnh không ngờ chính là Trương Kính Thành.
Cuối cùng thì cô cũng đã tìm được anh ta.
Hơn nữa rõ ràng là vì anh ta nên mới chia tay với Thế văn.
Kính Thành chống nạng đi đến trước mặt Hiểu Đông, chìa tay phải ra: “Chào cậu, Hiểu Đông!”
Hiểu Đông cũng chìa tay ra.
Hai người nắm chặt tay nhau, đều thầm nghĩ, xem ra đối phương cũng rất khá.
Đó không hẳn là so dáng người và tướng mạo mà còn so khí thế và phong độ đàn ông.
Hinh Dĩnh bưng thức ăn ra, thấy hai người bắt tay thì vui vẻ nói: “Được rồi, đã gặp nhau rồi đấy, dù sao cũng không cần giới thiệu nữa.” Cô biết khi chưa quen cô, họ đã biết nhau.
Hai người đàn ông cùng quay người qua, nhìn cô.
Hai tay cô đang bưng một cái đĩa lớn, trên cái đĩa là một con cá sốt to tướng.
Sau làn khói mờ ảo là nụ cười tươi tắn của cô.
Trong lòng hai người đàn ông đều rung động. Đây là giấc mơ chung của họ: Về tới nhà, nhìn thấy gương mặt hạnh phúc vô bờ của cô gái này.
Hinh Dĩnh đặt thức ăn lên bàn.
Hai người kia vẫn đứng đó, ánh mắt không rời khỏi người cô.
Hinh Dĩnh quay người lại, nói: “Hai người các anh đâu phải khách, sao lại khách sáo thế?”
Rõ ràng trong lòng cô, hai người này đều là người nhà.
Kính Thành và Hiểu Đông lại có tâm trạng phức tạp của riêng mình.
Kính Thành hành động trước, chống nạng đến bên bàn ăn, lấy nạng ra khỏi người mình. Hinh Dĩnh đưa tay nhận lấy nạng, dựa vào tường bên cạnh.
Kính Thành chống bàn ngồi xuống.
Hiểu Đông nhìn thấy dáng vẻ thân mật tự nhiên của họ, lòng càng chua xót.
Anh cũng bước tới, ngồi xuống.
Hinh Dĩnh lấy một chai rượu vang và ba cái ly ra.
Kính Thành mở chai rượu, rót vào trong ly.
Hinh Dĩnh cầm ly rượu lên trước, nói: “Ba người chúng ta cùng lớn lên nhưng chưa từng tụ hội thế này. Hôm nay là lần đầu tiên, phải chúc mừng mới được.”
Ba người cùng giơ ly rượu lên, cụng ly với nhau rồi cùng uống cạn.
Hinh Dĩnh cực kỳ vui vẻ, còn hai người kia thì lại có tâm sự của riêng mình.
Kính Thành lại rót tiếp rượu vào ly.
Hiểu Đông nhìn Hinh Dĩnh, rồi nhìn sang Kính Thành, không nhịn được phải hỏi: “Hai người ai tìm thấy ai vậy?”
Hinh Dĩnh và Kính Thành nhìn nhau, cô nói: “Bọn em không ai tìm ai cả, chỉ tình cờ gặp lại.”
Thế giới rộng lớn như vậy, lại tình cờ gặp nhau. Hiểu Đông nói: “Nói đùa gì vậy chứ?”
Hinh Dĩnh nói: “Em không đùa đâu. Hai tuần trước, em đến New York dự hội nghị, gặp được anh ấy ở đó.”
Hiểu Đông nói: “Có chuyện trùng hợp thế sao?”
Hinh Dĩnh cười: “Đúng vậy.”
Hiểu Đông nghĩ thầm: Xem ra đúng là ông trời cho họ được bên nhau.
Hiểu Đông hỏi Kính Thành: “Bây giờ cậu đang làm ở đâu?”
Kính Thành trả lời: “Stanford.”
Hiểu Đông biết Sanford ở bờ tây của nước Mỹ, mà Harvard thì lại ở bờ đông nên hỏi: “Hai người có tính toán gì không?”
Hinh Dĩnh đang định lên tiếng bảo mình định từ chức sang Cali với anh thì đã nghe Kính Thành trả lời: “Tôi định cầu hôn Dĩnh Tử.”
Hiểu Đông cả kinh. Chẳng phải hai người 10 năm không gặp, mới gặp lại nhau 2 tuần trước sao?
Hinh Dĩnh càng kinh ngạc hơn, trợn tròn mắt nhìn Kính Thành, phát hiện anh đang nhìn mình với vẻ mặt tươi cười dịu dàng.
Hiểu Đông nhìn thần sắc của Hinh Dĩnh, biết là cô cũng rất bất ngờ.
Đúng là Hinh Dĩnh khá bất ngờ. Cô không nghĩ Kính Thành lại nói chuyện cầu hôn cô trước mặt Hiểu Đông.
May mà cô luôn coi Hiểu Đông như anh trai nên mới không xấu hổ lắm, thế nhưng mặt vẫn hồng hồng.
Tim Hiểu Đông đập nhanh, anh cố giữ thần sắc bình tĩnh hỏi Kính Thành: “Khi nào?”
Kính Thành nói: “Ngay bây giờ.”
Còn chưa nói xong, anh đã chống mép bàn, ra sức tự đứng lên. Anh cà thọt bước tới một bước, sau đó cẩn thận đưa tay đỡ chân, từ từ quỵ chân xuống, quỳ bên cạnh Hinh Dĩnh.
Hinh Dĩnh há hốc mồm. Hiểu Đông cũng vậy.
Kính Thành hoàn toàn không nhìn Hiểu Đông, giống như trong căn phòng này không có anh vậy.
Anh lấy từ trong túi áo ra một cái hộp nhung màu đen, mở nó ra, cầm chiếc nhẫn kim cương to đùng trên tay, giơ lên, nói: “Dĩnh Tử, xin em hãy lấy anh, được không?”
Hinh Dĩnh vẫn đang ngơ ngác.
Hiểu Đông thì chấn kinh đến độ không thể làm gì.
Anh bay sang đây là muốn gặp người con gái mình yêu lần cuối trước khi cô xuất giá, nói câu chúc phúc, nói lời tạm biệt.
Nhưng sau khi đến đây, anh lại gặp phải một bất ngờ lớn.
Đầu tiên, Hinh Dĩnh và vị hôn phu đã chia tay. Thứ hai, cô đã có bạn trai mới. Hơn nữa bạn trai cô lại là Trương Kính Thành.
Bây giờ Trương Kính Thành đang cầu hôn Hinh Dĩnh, chỉ 2 tuần sau khi họ gặp lại, mà còn ở ngay trước mặt anh.