ôi Hinh Dĩnh một cái. Mặt Hinh Dĩnh tươi và ngọt ngào như hoa.
Lòng Thế Văn bỗng cảm thấy chua xót.
Anh không biết nếu đó là một người bình thường thì mình có cảm thấy đỡ hơn không. Anh chỉ biết khi nhìn thấy người đó không chỉ là một tên què mà còn là một thằng què nếu không có chỗ vịn thì hoàn toàn không thể tự đứng dậy thì cảm giác của anh không thể tệ hơn nữa.
Anh nhìn người đó cho kỹ hơn. Đàn ông đẹp trai thì anh gặp cũng nhiều, anh cũng là một trong số đó. Nhưng anh phải thừa nhận núi cao còn có núi cao hơn. Anh chưa từng thấy một người què nào anh tuấn như thế.
Không chỉ anh tuấn, trên người anh ta còn có một loại khí chất ung dung tao nhã, một khí chất mà người ta không ngờ là có thể tồn tại trên người một kẻ tàn tật.
Người đàn ông đó thả tay Hinh Dĩnh ra, đặt tay vịn vào cánh cửa xe đang mở.
Hinh Dĩnh quay người ra sau xe, mở cốp xe ra lấy ra đôi nạng bằng kim loại. Dưới ánh mặt trời chiếc nạng phản chiếu thứ ánh sáng lóa mắt.
Thế Văn há hốc mồm.
Thì ra không chỉ bị què mà còn phải có nạng mới đi được.
Hinh Dĩnh đưa từng chiếc nạng cho anh ta. Anh ta chống nó dưới nách vững vàng. Hinh Dĩnh mỉm cười hỏi gì đó, anh ta cũng mỉm cười gật đầu. Hai người họ trông rất thân mật, hài hòa, khiến người ta phải ngưỡng mộ, càng khiến Thế Văn cảm thấy ghen tỵ.
Hai người lại chạm môi một cái thật nhanh. Tim Thế Văn như bị bóp chặt, đau thắt lại.
Người đàn ông đó chống nạng, Hinh Dĩnh đi bên cạnh anh ta, hai người từ từ bước vào tòa nhà.
Thế Văn nhìn theo bóng họ.
Chân của người đàn ông đó không chỉ gầy teo mà còn một dài một ngắn. Chân phải chạm đất nhưng chân trái không thể chạm hẳn xuống, chỉ có chân phải là chống xuống lấy thế.
Anh ta cúi đầu nhìn đường, chăm chú dùng nạng chống. Hình Dĩnh thì luôn nhìn anh ta đầy lo lắng. Thỉnh thoảng anh ta quay qua cười với Hinh Dĩnh, dường như nói với cô là: “Không cần lo lắng.”
Mỗi lần nhìn Hinh Dĩnh, anh ta đều mỉm cười, một nụ cười dẹp dịu dàng.
Thế Văn ghen tỵ đến tột đỉnh.
Trước nay anh vẫn luôn tôn trọng mọi người, kể cả người tàn tật.
Nhưng Hinh Dĩnh lại bỏ anh vì một người tàn tật, hơn nữa còn là một kẻ tàn tật nặng, đi đường phải chống nạng. Điều này đối với anh là một sự đả kích lớn.
Bọn họ đã đến trước tòa nhà.
Cửa vào tòa nhà có mấy bậc thềm, mỗi bậc đều rất cao.
Bọn họ dừng lại trước thềm. Người đàn ông đó giơ chiếc nạng lên, đặt trên bậc thang đầu tiên. Tay Hinh Dĩnh đang ôm chặt eo anh ta. Hai người cùng ra sức. Anh ta nhấc người lên, chân phải đặt lên bậc thang đầu tiên, chân phải lơ lửng nhấc theo.
Anh ta quay đầu qua nhìn Hinh Dĩnh. Hinh Dĩnh cũng nhìn anh ta, trong mắt tràn ngập vẻ khen ngợi. Bọn họ không nói gì, chỉ nhìn sâu vào mắt nhau và cười.
Tim Thế Văn lại đang rướm máu. Lúc này, anh hy vọng mình là kẻ tàn tật ấy. Thật đấy, nếu Hinh Dĩnh vẫn ở bên anh, ôm anh, nhìn anh như thế. Anh thà mình là một kẻ tàn tật.
Hai năm nay, ở bên Hinh Dĩnh, anh biết cô thích mình. Nhưng trước giờ cô rất lạnh nhạt, chưa từng thể hiện tình cảm một cách nồng nhiệt.
Anh biết mình là bạn trai đầu tiên của cô, anh cứ nghĩ cô thẹn thùng, hoặc do tính cách của cô như thế.
Thì ra là không phải.
Cô như thế, bởi vì anh không phải là một nửa của cô.
Hinh Dĩnh và người đàn ông chống nạng kia từng bước bước lên bậc thềm, tiến vào tòa nhà.
Thế Văn đau lòng không thôi, cả buổi trời không thể thở được.
Anh nghĩ mình đã nhìn đủ rồi, không cần phải bước vào. Nhưng nghĩ lại, tại sao không?
Anh đã nhìn thấy bọn họ âu yếm như thế, còn sợ thấy gì nữa?
Anh cũng là một thanh niên xuất sắc, có thành tựu trong sự nghiệp, khó mà tìm được. Anh muốn nhìn xem rốt cuộc gã tàn phế đó có gì hay ho?